Kiệt sức vì bồ của chồng ngày nào cũng khủng bố
Cô ta vẫn tiếp tục giở trò khủng bố, thậm chí còn nặng nề và trơ trẽn hơn, thật sự mình buồn và thất vọng nhiều lắm, tại sao anh lại đối xử với mình như vậy?
Mình 35 tuổi, nhan sắc trung bình, là nhân viên kế toán công ty tư nhân, lấy chồng được 12 năm, có hai em bé. Chồng hơn mình 2 tuổi, là nhân viên kỹ thuật ở bệnh viện tại quận 10. Mình là người Sài Gòn, chồng là người Bắc, tụi mình gặp và yêu nhau hơn 2 năm mới kết hôn.
Lúc còn con gái, gia đình mình thuộc dạng khá giả, lại là con một nên rất được cưng chiều, không phải làm gì cả, cuộc sống rất đầy đủ nhưng khi về nhà chồng mình phải lo toan đủ thứ, phải tập tất cả từ chuyện bếp núc, tính toán chi tiêu sao cho không bị thiếu hụt, đến dọn dẹp nhà cửa và tập sống cho phù hợp với gia đình chồng.
Nhà chồng ở ngay chợ, bán tạp hóa, đồng thời cũng cho người ta thuê một phần mặt bằng bán rau và cá nên ngày nào cũng vậy, 4h sáng mình phải dậy sớm cùng mẹ chồng bày biện hàng quán và đi chợ nấu ăn sáng cho cả nhà, rồi dọn dẹp, giặt đồ xong mới đi làm. Chồng làm công nhân ở tận Nhà Bè. Mình trưa tranh thủ chạy về nấu cơm cho mẹ và em chồng ăn, chiều lại về cơm nước rồi dọn dẹp nhà cửa, đến tối lau dọn hàng quán đến tận khuya.
Cô ta ngày nào cũng gọi điện thoại, nhắn tin khủng bố mình với nhiều số điện thoại từ sáng sớm đến tận khuy (ảnh minh họa)
Ngày nào cũng như thế, khi có bầu bí mình vẫn phải làm, lo tất cả, nói chung cuộc sống lúc đó rất cực khổ. Lại thêm mẹ chồng cực kỳ khó tính, mình làm gì cũng bị mắng chửi rất thậm tệ. Nhiều lúc ức lắm muốn buông xuôi tất cả về lại nhà mình nhưng nghĩ thương ba mẹ, sợ mang tiếng có con gái lấy chồng bị gia đình chồng đuổi nên giấu tất cả, không muốn ba mẹ lo và cố gắng nhịn, cố gắng sống cho phù hợp với nhà chồng.
Sau 7 năm làm dâu cực khổ, cuối cùng mình cũng được ở riêng vì em chồng lấy vợ không có chỗ ở, gia đình nhường chỗ cho vợ chồng người em. Cuộc sống riêng cũng khó khăn không kém vì lúc đó chồng vẫn là công nhân, một ngày của anh sáng 7h dậy ăn sáng, đi làm chiều 16h về ăn uống rồi 17h lại đi học liên thông đến tối về 21h về, thay đồ xong chơi game hoặc xem tivi. Hôm nào đi với bạn bè thì đến 23h, đôi khi đến 1h sáng. Lương tháng của anh chỉ đủ đóng học phí và các khoản phí riêng, còn lại mọi việc trong nhà đều dồn hết lên vai mình.
Ngoài việc làm công ty, mình còn nhận làm thêm sổ sách, bán hàng trên mạng hay làm thêm vài việc vặt khác để kiếm thêm thu nhập lo cho gia đình và lo tiền thuốc thang cho con trai lớn. Cháu sinh ra trong thời gian mình bị trầm cảm do mẹ chồng liên tục mắng chửi, rồi làm việc quá sức, ăn uống thiếu thốn nên cháu bị còi cọc và đau ốm suốt. Khi tốt nghiệp đại học chồng mình chuyển sang làm công việc khác, lương khá hơn một chút.
Sau vài lần nói chuyện với nhau, anh cũng thay đổi và quan tâm đến việc nhà hơn, cuộc sống của mình tuy vẫn còn nợ nần nhưng vui vẻ và đầm ấm. Sau đó vì công ty quá xa, lương khá hơn nhưng cũng không đủ cho chi tiêu và tiền xăng xe nên anh nghỉ làm và xin về làm cho bệnh viện ở quận 10. Nói thật khi chồng làm ở chỗ này mình mừng lắm, lương không cao hơn bao nhiêu nhưng được cái gần nhà, giờ giấc công việc cũng thoải mái, có việc gì mình có thể nhờ anh được. Chứ từ trước tới giờ đi làm xa quá nên mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều chỉ có một mình lo nên mệt mỏi lắm.
Video đang HOT
Niềm vui chưa được bao lâu mình phát hiện chồng ngoại tình trong khi anh làm ở đây chưa được một năm. Anh và người đó quen nhau được 8 tháng, người ấy của anh cũng có gia đình, có một con trai, vợ chồng ly thân được mấy năm. Anh và người ta rất mặn nồng, cùng nhau ăn trưa, lo lắng từng viên thuốc khi ốm đau. Thậm chí anh còn đến nhà người ta với vai trò là đồng nghiệp sửa lại cái bóng đèn, ống nước, đưa đón con giùm, trong khi vợ ở nhà vẫn phải làm mọi việc kể cả lúc ốm đau cũng một mình mua thuốc.
Lúc mới biết tin mình thật sự rất sốc, niềm tin sụp đổ hoàn toàn, mình có nói chuyện với cô ta qua điện thoại và khuyên dừng lại nhưng không được. Cô ta ngày nào cũng gọi điện thoại, nhắn tin khủng bố mình với nhiều số điện thoại từ sáng sớm đến tận khuya. Cô ta còn kêu bạn gọi điện thoại tiếp tục khủng bố mình, tan giờ làm theo dõi mình rồi cố tình đụng xe cho mình ngã.
Mình thật sự rất giận, nhiều lần muốn quật tung lên tất cả nhưng vì chồng xin lỗi và hứa hẹn sẽ chấm dứt nên mình im lặng mặc dù cô ta ngày càng điên tiết và cũng khủng bố mình suốt thời gian sau đó nữa. Mọi chuyện rồi cũng tạm êm, mình bỏ qua cho anh, hai bên gia đình không hay biết chuyện gì.
Hai năm trôi qua, mặc dù vẫn còn buồn vì chuyện đó nhưng mình cố gắng không khơi gợi lại, cũng không kiểm tra hay quản lý anh quá chặt vì sợ anh tự ái. Vậy mà mình chẳng thể hiểu nổi anh nghĩ gì khi tiếp tục quay lại với cô ta.
Cô ta vẫn tiếp tục giở trò khủng bố, thậm chí còn nặng nề và trơ trẽn hơn, thật sự mình buồn và thất vọng nhiều lắm, tại sao anh lại đối xử với mình như vậy? Mình luôn cố gắng chu toàn mọi việc, thậm chí anh muốn cái gì mình cũng cố gắng lo, không muốn anh thua kém bạn bè, từ xe đẹp đến điện thoại xịn anh đều có dù trong nhà tiền bạc không có.
Giờ chia tay mình thấy tội cho hai đứa nhỏ quá, còn níu kéo thì liệu mình có lại bị phản bội thêm lần 3, 4, 5 nữa hay không? Không gào thét, không có người chia sẻ được mình cảm thấy mệt mỏi quá. Cuối năm công việc nhiều, phải lo toan đủ thứ, lại chồng ngoại tình, mình muốn gục ngã quá, rất mệt mỏi. Mọi người hãy cho lời khuyên với. Hãy giúp mình tìm ra được giải pháp tốt nhất, cảm ơn rất nhiều.
Theo VNE
Cơ hội nào cho cuộc hôn nhân không có một ngày vui này...
Minh cặp bồ với một cô bạn làm chung trường. Khi hay chuyện, tôi làm dữ nhưng Minh vẫn thản nhiên: "Tôi chỉ giải quyết điều mà cô không làm được thôi. Có mất mát gì đâu? Tiền lương tôi vẫn đưa đủ, bất cứ khi nào cô cần, tôi cũng đáp ứng mà". Minh bắt đầu gọi tôi là "cô" kể từ khi nào tôi cũng không biết.
Bé Thùy Chi 4 tuổi, tôi có bầu cháu thứ hai. Tôi đang nghĩ đến lúc sinh nở mà không thể không buồn. Hôm qua ba tôi lên thăm có bảo để ba đón về, dù sao thì cũng có mấy đứa em chăm sóc. Tôi cũng muốn như vậy nhưng còn cháu lớn phải đi mẫu giáo, về dưới rồi biết làm thế nào? Không lẽ bắt cháu nghỉ học cả tháng trời theo mẹ? Ở đây dù gì thì cũng còn có mấy chú xe ôm, tôi có thể nhờ đưa đón. Cả ngày cháu ở trường, tôi không phải bận rộn chăm lo...
Tháng trước, mẹ chồng tôi có ghé. Bà mang cho tôi mấy lít rượu nếp than và căn dặn chừng nào sanh xong nhớ uống để "mau mạnh tay, mạnh chân". Tôi không chịu nổi mùi rượu nhưng cũng nhận để mẹ vui. Trong suy nghĩ của tôi, lúc nào mẹ chồng cũng muốn con dâu "mạnh tay, mạnh chân" để làm hết mọi việc trong ngoài cho con trai bà được rảnh rang thể hiện vai trò ông chủ trong gia đình. Nói không quá, tình trạng của vợ chồng tôi bây giờ là do chính mẹ chồng tôi gây ra...
Tôi có chồng muộn. Năm 32 tuổi mới gặp Minh. Anh nhỏ hơn tôi 6 tuổi nên cuộc hôn nhân cũng không suôn sẻ. May mà tôi có công việc ổn định, có một căn nhà nho nhỏ mua được từ tiền bán phần đất ba tôi chia cho ở quê. Vậy là vượt qua sự ngăn cản của gia đình Minh, chúng tôi cưới.
Vừa đám cưới được một tháng thì tôi mang thai. Thể trạng vốn ốm yếu, lại thêm bị thai hành nên tôi càng gầy gò, èo uột. Mẹ chồng tôi lên thăm, thấy tôi nằm một chỗ thì dựng dậy bắt làm hết mọi chuyện trong nhà: Đi chợ, nấu cơm, giặt quần áo, lau nhà. Bà nói, có bầu phải vận động, làm lụng, đi tới đi lui; nếu không mai mốt không đẻ được.
Tôi nhìn đàn con 10 đứa của bà mà tin vào những lời nói đó. Hơn nữa, mẹ tôi mất sớm nên không ai chỉ dạy. Khi yêu Minh, tôi tâm niệm xem mẹ anh như mẹ ruột của mình. Vì vậy, những lời chỉ dạy của bà, tôi răm rắp làm theo.
Khổ nỗi, tôi còn phải đi làm. Công việc ở công ty cũng không hề nhẹ nhàng, lại phải đi xa cả chục cây số. Những khi có việc gấp, tôi còn phải tranh thủ ở lại làm cho xong dù mọi người thấy tôi bầu bì, chẳng ai nỡ ép làm nhiều. Tất cả những thứ đó khiến tôi thấy đuối. Thế nhưng, anh lại tuân thủ triệt để lời mẹ dạy: "Cứ để con vợ mày làm, đàn ông ra ngoài làm chuyện khác chớ không phải làm mấy thứ lặt vặt trong nhà".
"Chuyện khác" của chồng tôi là nhân viên kế toán ở một trường học. Thu nhập mỗi tháng được 5 triệu đồng, anh đưa cho tôi ba triệu để lo chi tiêu trong nhà và để dành sinh nở. Tiền lương quản đốc phân xưởng của tôi được gấp đôi lương anh nên việc chi tiêu trong nhà anh chẳng phải bận tâm. Tuy vậy, là phụ nữ, tôi vẫn phải loay hoay tính toán xem phải chi tiêu thế nào để có thể dành dụm, lúc hữu sự không phải vay mượn hay xin xỏ thêm của ba tôi và mấy đứa em.
Thú thật, tôi tằn tiện đến nỗi nhiều khi thèm thứ này, thứ kia cũng ráng nhịn vì sợ "ăn quen, nhịn không quen". Thêm vào đó, chồng tôi cũng không phải là người rộng rãi. Hôm nào nhà có thêm miếng thịt, miếng cá ngon hơn mọi ngày là anh đã càm ràm bảo tôi phung phí... Nhiều khi tôi ước ao được anh quan tâm, hỏi han xem có thèm thứ gì không để anh mua cho tôi ăn như những người chồng yêu vợ khác. Thế nhưng tuyệt nhiên anh không bao giờ để ý. Cứ y như rằng cái thai trong bụng tôi là vô hình.
Tôi có bầu gần ngày sinh vẫn phải lau nhà, xách nước, giặt đồ... Có lần xách nước nóng vô nhà tắm để pha cho anh tắm tôi trượt chân té, bị phỏng lột da nguyên một vùng bụng, đến ngày sinh, chỗ phỏng vẫn chưa lành...
Có lẽ do bầu bì, phải làm việc nặng nhọc một mình, lại hay suy nghĩ lo buồn nên tôi gần như không còn ham muốn chuyện vợ chồng. Sinh con xong, tôi lại càng sợ mỗi khi Minh tỏ vẻ muốn gần gũi. Để anh vui, tôi ráng chiều nhưng có khi lực bất tòng tâm. Không giải quyết được nhu cầu của anh một cách bình thường, tôi phải làm cái việc mà mọi người gọi là "may tay", thế nhưng điều đó cũng không bù đắp được sự thiếu hụt nhu cầu của một người đàn ông chưa đến tuổi ba mươi. Vậy là Minh cặp bồ với một cô bạn làm chung trường.
Khi hay chuyện, tôi làm dữ nhưng Minh vẫn thản nhiên: "Tôi chỉ giải quyết điều mà cô không làm được thôi. Có mất mát gì đâu? Tiền lương tôi vẫn đưa đủ, bất cứ khi nào cô cần, tôi cũng đáp ứng mà". Minh bắt đầu gọi tôi là "cô" kể từ khi nào tôi cũng không biết. Nhiều khi tôi thèm một tiếng gọi "em" ngọt ngào như cách những người chồng khác gọi vợ mà không có được...
Khi tôi méc mẹ chồng về chuyện Minh ngoại tình thì bà trả lời tỉnh rụi: "Đàn ông nào mà không như vậy? Con ráng lo tròn phận sự của mình, rồi nó cũng về mà". Tôi biết mình không làm tròn bổn phận của một người vợ nhưng giá như tôi được chia sẻ, được yêu thương thì ở ngoài tuổi ba mươi, tôi đâu đã trở nên khô cằn như vậy?
Bạn bè khuyên tôi phải biết chăm sóc bản thân, tôi nghe lời nên thuê người giúp việc làm theo giờ để giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa... Nhờ vậy, tôi thấy mình vui vẻ, thoải mái hơn. Thế nhưng trong chuyện vợ chồng, giữa chúng tôi vẫn không xóa được khoảng cách bởi mỗi khi gần Minh, tôi lại nghĩ đến chuyện anh vẫn ăn nằm với người phụ nữ khác...
Không biết hạnh phúc hay bất hạnh khi tôi lại mang thai lần nữa. Khi biết mình dính bầu, tôi đã muốn bỏ nhưng sau đó lại nghĩ, con cái là phúc phận trời cho, nếu làm trái lẽ tự nhiên thì sẽ gánh chịu sự trừng phạt. Nghĩ vậy mà tôi vẫn để cái thai. Và bây giờ nó đã được hơn 7 tháng.
Điều đáng buồn là trong 7 tháng ấy, tôi như một người phụ nữ chửa hoang bởi chồng tôi không hề ngó ngàng gì đến mẹ con tôi. Anh lại tung tăng cặp kè với một người phụ nữ khác. "Chị đúng là bị tâm thần. Không có ai lại nhẫn nhục chịu đựng như vậy"- cô em kế tôi nói. "Để em đập cho thằng chả một trận"- thằng út hậm hực. Riêng cha tôi thì trầm ngâm: "Cái số con phải chịu khổ rồi, phải ráng thôi con à".
Nhưng con giun xéo lắm cũng oằn. Không hiểu sao, một buổi sáng chủ nhật thức dậy, tôi nhìn sang bên cạnh, thấy một người đàn ông phởn phơ, béo tốt đang nằm cạnh mình, bất giác tôi thấy buồn nôn. Tôi nôn thốc, nôn tháo dù thời điểm bị thai hành đã qua từ lâu.
Tôi quyết định chấm dứt chuyện này. Cả buổi sáng hôm đó, tôi suy nghĩ để viết một lá đơn ly hôn. Tối đó tôi đưa cho Minh xem. Anh ta cười khẩy, bảo tôi điên rồi xé bỏ. Tôi lại viết và hôm sau mang lên tòa án dù không có chữ ký của chồng.
Cô thư ký tiếp nhận đơn nhìn tôi trân trân: "Chị đang có bầu mà?". "Có bầu thì sao?"- tôi hỏi lại. "Luật pháp luôn bảo vệ phụ nữ. Trong thời gian chị có thai, tòa sẽ không cho người chồng ly dị". "Nhưng đây là ý muốn của tôi mà?'. "Chị suy nghĩ cho kỹ đi, một mình nuôi hai đứa con không dễ đâu chị à". Tôi cám ơn lời khuyên của người cán bộ tòa án nhưng vẫn nhất quyết gởi đơn.
Tòa đã thông báo cho Minh biết về việc tôi gởi đơn. Mới đầu anh sừng sộ làm dữ. Nhưng sau đó thấy tôi kiên quyết, anh bắt đầu xuống nước. Hết anh, đến mẹ anh, anh em của anh và cả chủ tịch Công đoàn của trường cũng đến gặp để năn nỉ tôi "hồi tâm chuyển ý".
Ai cũng bảo tôi cho Minh cơ hội nhưng không ai chỉ ra cho tôi cơ hội nào trong cuộc hôn nhân không có lấy một ngày vui này...
Theo VNE
Cám ơn em nhiều lắm nghen bà xã yêu... Vợ bệnh mới mấy ngày mà tôi muốn điên thật rồi. Thậm chí bây giờ, cái chuyện ăn cơm tối xong, ngồi bắt tréo chân xỉa răng, coi thời sự trên tivi cũng trở thành "ham muốn tột bật"... Nhìn vợ trùm mền rên hừ hừ và run rẩy, tôi hết sức bực mình. Tự dưng rồi lại lăn đùng ra ốm là...