Kiếp yêu Phần 8
- Em ngủ chưa?
- Em chưa, em mới về.
- Em đi chút việc thôi, em nghỉ đây, anh ngủ ngon ( tôi thở dài rồi đi ngủ).
Hôm sau là kỳ nghỉ lễ 4 hôm tôi vẫn đi học rồi đi làm và vẫn giấu Duy..
Hôm nay tan làm về Duy đã đứng chờ ở cổng nhà.
- Sao anh gọi em không nghe?
- Máy em hình như hết pin rồi em để rung nữa?
- Em đi đâu về vậy?
- Em đi loanh quanh với bạn thôi.
- Lại nói dối anh rồi, mau nói đi đâu ( Duy cù tôi)
- Em đi làm, công việc nhẹ nhàng bán trà sữa thôi..
- Em thiếu gì sao không bảo anh?
- Không em không thiếu gì, chỉ là muốn rèn luyện thôi ( Duy ôm tôi).
- Anh xin lỗi đã không quan tâm em, nếu có gì em nhất định cho anh biết nhé ( tôi dựa vào vai Duy thật ấm áp..) tôi thấy Thư đang đứng nhìn từ trên xuống và lườm tôi..
- Không sao. Em vào đây.
- À, mai em xin nghỉ được không ?
- Làm gì vậy ạ ?
- Mai cơ quan anh tổ chức dã ngoại 1 ngày thôi nhớ đi nhé.
- Nhưng..
- Sao nào ? lại định từ chối anh à ?
- Vâng, mai em xin nghỉ.
Hôm sau mẹ kế bảo tôi.
- Ghi số điện thoại của mày vào đây ?
- Có việc gì ạ ?
- Tao bảo ghi thì ghi đi. Hôm nay tao cho cô giúp việc nghỉ 1 hôm, mày dọn dẹp nhà đi, xong đi đâu thì đi. ( tôi lao đi như tên đi dọn phòng, mẹ tôi thở hơi tai)
- Con làm gì gấp vậy ?
- Anh Duy chờ con không thể đến muộn được.
- Vậy sao không đi đi.
- Con dọn nhà xong rồi con đi.
- Để đó, về rồi làm.
- Vậy con đi nhé, tối con về.
- Uh, đi đi con. ( tôi chạy ra cửa thì mẹ kế gọi)
Video đang HOT
- Qua trung tâm ngay nhé, tao đau bụng quá ( tôi lại chạy qua trung tâm) đến đó thấy bà ta cười nói đang mua đồ.
- Cô không sao chứ ạ ?
- Chờ mày chắc chết rồi đi thôi.
- Cháu có việc bây giờ để khi khác ạ? ( bà ta cố níu chân tôi)
- Không được, mày khinh tao đúng không ?
- Không, ý cháu không phải thế.
- Thế thì đi xách đồ đi, tao mệt không xách được.
- Vâng ( đi loanh quanh, điện thoại lúc dọn tôi để trên bàn không mang đi ) chết rồi, muộn rồi.
- Mày đi đi, nhưng tao nhắc cho mày nhớ : Con Thư con tao nó thích thằng Duy mày không nên xen vào. Nó đi cùng thằng Duy khởi hành cách đây nửa tiếng rồi ( bà ta hẩy vai đi qua tôi ) thì ra bà ta cố tình như vậy, tôi lủi thủi đi về cầm điện thoại. 72 cuộc gọi nhỡ của Duy.. tôi gọi lại, Duy không nghe máy. Anh thực sự giận rồi…tôi đi lên phòng mẹ và cười tươi..
- Mẹ, con về rồi..
- Có việc đột xuất nên a Duy đi trước rồi ( tôi gục xuống lòng mẹ khóc)..
- Nín đi con, sao vậy, đừng buồn mà con.
- Con buồn lắm mẹ ơi.. cả tối hôm đó, Thư cũng không về. Mẹ kế thì vui vẻ đến kì lạ, Duy cũng không nhắn tin hay trả lời tôi… hôm sau mới thấy Thư về, cô ta đi qua tôi cười :
- Hôm qua lại đến muộn, mẹ anh ý tức lắm đấy.. ( tôi nắm chặt tay).. và đi làm bình thường mong kỳ nghỉ trôi qua thật nhanh. 3 hôm rồi, Duy không liên lạc cũng không goi tôi. Hôm nay là sinh nhật anh nhà anh, tổ chức mời gia đình tôi. Lần này mẹ kế đon đả bảo tôi đi…
- Bố : sinh nhật bạn trai phải đi chứ con ( tôi đã chuẩn bị quà cho Duy là một chiếc bút máy để anh kí giấy tờ).. tôi định hôm nay sẽ xin lỗi anh. Thư quát loạn lên vì chưa ưng ý bộ nào.. Mẹ tôi đang điều trị nên ngủ suốt.. đến nhà Duy quan khách, bạn bè Duy đều rất đông tôi e dè đi xuống, đi xung quanh tìm anh nhưng không thấy, tôi gọi.
- Tâm ra đây con, bàn nhà mình ở đây, vừa ngồi xuống bàn tôi thấy Duy đi ra cùng mẹ anh ta. Mọi người vỗ tay, tôi thấy Duy cũng vui vẻ vỗ tay, nhìn Duy nhưng anh ta không nhìn tôi..mẹ anh ta tuyên bố.
- Hôm nay cảm ơn mọi người đến sinh nhật con trai tôi, tiện đây tôi cũng nói thằng bé sắp kết hôn ( tôi ngạc nhiên sao anh ấy không nói gì với mình)..
Và cháu Thư chính là người mà con trai tôi muốn kết hôn. Mẹ kế đứng lên vỗ tay ( còn tôi đang uống nước thì đánh rơi chiếc ly).. Thư đi ra quàng vai Duy và cúi chào mọi người.. không, không thể nào. Thế này là thế nào ?
Bố : Nó đang yêu con Tâm cơ mà, sao lại lấy con Thư là thế nào ?
Mẹ kế : chuyện tụi nhỏ, anh tham gia làm gì ?Tham gia gì, nó yêu cả 2 đứa con gái sao tôi đồng ý được ( Duy đi xuống, tôi vẫn ngồi cúi đầu và cố mạnh mẽ không phản ứng)
- Xin lỗi bác, vì chưa xin phép bác và Thư, thật sự muốn kết hôn ( bố tôi nhìn sang tôi)
- Vậy còn con Tâm, 2 đứa đang.. ( anh ta ngắt lời )
- Chuyện đó qua rồi bác ( tôi không nói gì cả Thư gào lên : bố này nữa, cái gì qua rồi thì còn nói lại làm gì).. tôi đứng lên bảo bố :
- Con xin phép về trước đây, mọi người tự nhiên đi ( tôi không thèm nhìn Duy).. Thư chạy theo tôi ra vẻ :
- Tâm sao nào ? Mày tức giận đây à. Duy với tao đáng lẽ nên đôi từ lâu rồi. Mày thấy đó, do mày cả thôi. Anh ý cũng không thực sự yêu mày thì mới đổi ý nhanh như vậy phải không ?
Theo Afamily
Kiếp yêu -Phần 6
- Mẹ em đỡ chưa?
- Mẹ em đỡ rồi !
- À quên không nói với em Thư chính là con cô Tình đó.
Tôi ngạc nhiên:
- Vâng em đi tắm đây, anh ngủ ngon.
- Em ngủ ngon !!!
Hôm sau đi học Duy bận nên không đưa tôi đi, tan học thấy bố tôi đón Thư , tôi quay đi thì bố gọi Tâm con, tôi dừng chân.
- Chú nhầm người rồi.
- Con....bố xin lỗi , về ở cùng với nhau đi , mẹ con ốm vậy cần có người chăm sóc.
- Tôi lo được ông đừng lo.
Thư kéo tay tôi.
- Tối qua chị bàn với mẹ bảo đưa mẹ con em về rồi xin lỗi, không biết em là em gái .
Chị ta thay đổi chóng mặt tỏ ra vô cùng thân thiết.
- Tâm con, hãy nghĩ cho mẹ con , bố sẽ điều trị cho mẹ con, mẹ con bệnh nặng lắm.
- Tôi không tin!
- Mẹ con bị ung thư máu con à !
- Tôi không tin...tôi không tin...
Tôi chạy lên xe và chỉ muốn về nhanh tới nhà , thấy mẹ ngất trên sàn tôi hô ...mẹ ơi rồi cầm điện thoại cho Duy.
- Mẹ em lại ngất rồi anh đến giúp em với.
- Anh đến ngay đây.
Tôi cõng mẹ xuống núi.
- Mẹ ơi mẹ , cố gắng lên đừng làm con sợ nhá mẹ.
Xuống tới chân núi Duy vẫn chưa đến tôi gọi taxi đưa mẹ nhập viện....bác sĩ nói.
- Bệnh trầm trọng rồi sao còn không nhập viện điều trị .
- Mẹ cháu bị sao vậy bác sĩ?
- Làm con mà không biết mẹ bị bệnh gì à? Mẹ cháu bị ung thư máu giai đoạn cuối rồi thuốc mạnh thì có thể kéo dài thêm 1 năm.
Tôi ngã quỵ , Duy chạy tới.
- Mẹ sao rồi ( tôi nhìn Duy vừa cười vừa khóc )
- Mẹ em ốm rồi phải thế nào đây, mẹ em bị ung thư máu em sắp mất mẹ rồi.
- Em bình tĩnh , anh sẽ nghĩ cách.
Tôi suy sụp bước vào giường , mẹ tôi đã tỉnh.
- Sao mẹ không nói với con, sao mẹ không điều trị đi?
- Tiền đó mẹ còn cho con ăn học, mẹ không dùng được, đằng nào cũng chết sớm hay muộn khác gì nhau đâu.
- Con không học nữa, mẹ điều trị ....con không học nữa!!!!
- Kìa em đừng làm mẹ mệt thêm, mọi việc sẽ có cách giải quyết.
Một lúc sau bố tôi đến , chắc mẹ tôi nhờ ai nhắn:
Bố: em có ssao không? ( mẹ Thư và cô ta cũng tới )
Em không sao !
Tình: em dại quá sao không nói sớm về ở với mọi người đi em. Chị xin lỗi đã trách em ( họ thay đổi thật nhanh )
Thư: Anh Duy cũng ở đây ạ. ( Thư nhìn Duy trìu mến )
- Uh, anh cũng vừa tới.
Bố: Con tính đi để mẹ ngất như thế, con thấy yên lòng không, về ở cùng đi con. ( mẹ tôi rơi nước mắt, tôi đành gật)... Ngay hôm sau, mẹ tôi xuất viện về nhà đó.. ở họ đon đả, nồng hậu 1 căn biệt thự rất to trước mắt tôi, cuộc sống của họ khác hẳn với tôi và mẹ.. đưa mẹ vào nằm nghỉ, tôi đi dọn phòng thì bố tôi nói:
- Có giúp việc, con không cần làm, để đó họ làm.
Thư: phải đấy, em để đấy ( bố tôi vừa đi ra, cô ta đổi giọng) mày ở nhờ không làm thì ai làm hộ mày ( cô ta hẩy vai) tôi cũng tự dọn dẹp rồi đi nấu cháo cho mẹ. Mẹ con Thư đã rủ nhau đi spa..
- Con không thoải mái thì bảo mẹ nhé, mẹ và con về.
- Không sao mẹ, họ đều đối xử tốt với con.
- Vậy mẹ yên tâm rồi.
Bố: Bây giờ mẹ sẽ nhận điều trị tại nhà. Anh tin còn nước, còn tát nếu không anh sẽ đưa em ra nước ngoài?
- Không cần đâu, em thấy ổn ( tôi để lại bát cháo và thấy ông đút cháo cho bà..) tối hôm đó, đang ngồi ăn cơm với mẹ con họ đon đả.
- Tâm học giỏi nhỉ, thi là đậu luôn à?
- Vâng ( không đậu luôn thì thế nào?)
Bố: con Thư thi đi thi lại mới đỗ, không biết em có bao che không đấy?
- Không, em có bao che gì đâu, con nó thi bằng năng lực với lại con nó đang qua lại với cậu Duy à, Cậu ta bố mẹ khó tính chắc gì đã ưng con ( bố tôi lườm).
Thư: Anh Duy đa tài lại hoàn hảo về mọi mặt, sẽ hiếm có người hợp với anh ý ( cô ta nói kháy tôi)..đang ăn thì Duy gọi, tôi ra ngoài nghe..
- Lát ra ngoài chút đi..
-...
- Em còn chăm mẹ.
- 10p thôi, anh chờ em ( tôi cúp máy đi vào, bố tôi đã ăn xong ) tôi đi lên thay đồ thì Thư quát lên:
- Đi đâu, dọn dẹp rồi đi ăn sẵn thế à ( tôi lại dọn thì cô giúp việc nói để cô làm nên tôi được ra ngoài..)..ra tới cổng Duy đã chờ sẵn..
- Sao lâu vậy, đi thôi ( Duy kéo tay tôi đi)..ra tới sân chơi trẻ con tôi ngồi trên xích đu và Duy đẩy:
- Em về nhà ổn không?
- Cũng tạm ổn ạ.
- Vậy thì tốt rồi, em chịu khó nhé ( Duy vuốt má tôi và hôn môi tôi nhưng tôi thụt lại) Sao vậy em ngại à ( tôi đứng dậy)
- Về thôi, muộn rồi anh.
- Mai anh đưa em về ra mắt nhà anh nhé.
- Sao gấp vậy?
- Gấp rồi ( Duy cười)
- Nhưng em chưa chuẩn bị mà.
Hôm sau tôi bảo mẹ
- Mẹ ơi, anh Duy nói con về ra mắt.
- Thật sao, tốt quá, cậu ý là một chàng trai tốt..
- Nhưng con còn thiếu sót và lại chúng con mới qua lại được 2 tháng.
- Mẹ thực sự muốn nhìn thấy con mặc váy cưới. Mong ước lớn nhất của mẹ đấy.
Theo Afamily
Kiếp yêu Phần 4 - Con đừng khiến mẹ buồn thêm được không? - Con không nhận ông ta đâu , mẹ biết thế đi con không có bố ( mẹ tôi tức rồi đột nhiên ngất )...mẹ , mẹ ơi mẹ sao không mẹ ( tôi cõng mẹ xuống dưới rồi gọi taxi đi ) - Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi đừng làm con sợ...