Kiếp sau, anh sẽ không yêu em nữa
Anh một chàng sinh viên nghèo. Làm thêm vất vả để kiếm thêm tiền trang trải học phí. Em tiểu thư cành vàng lá ngọc con nhà giàu có khá giả, gia đình có tới mấy osin. Lần đầu tiên về quê đến cây tỏi tây và cây hành em cũng không phân biệt được.
Anh gặp em lần đầu tiên trong ngày khai giảng. Em đứng đó vui cười với đám bạn, mải mê làm đổ cốc coca lên váy trắng. Ngượng ngùng anh đưa em áo khoác che vết loang. Giây phút ấy em mãi không quên anh.
Bốn năm học đại học, em muốn giúp anh nhiều lắm, muốn cuộc sống anh đỡ vất vả vì phải vừa học vừa làm. Đưa tiền anh đâu có nhận, anh nói anh không làm được cho em thì thôi…
Tốt nghiệp, đáng lẽ chia tay, chỉ là tình yêu thời đại học thôi mà. Nhưng em đã quyết định theo anh. Gia đình em phản đối quyết liệt, nhưng em vẫn chọn cho mình người đàn ông của cả cuộc đời.
Nên vợ nên chồng, về quê sống trong căn nhà tồi tàn của anh. Rồi em mang thai, nhiều khi trái gió trở trời người đau ê ẩm. Anh thương em, đông cũng như hè đi làm kiếm thêm tiền nuôi vợ.
Thế rồi trong một tai nạn xe, anh liệt đôi chân. Nằm một chỗ ở nhà, tất cả mọi việc đều trông cậy vào em. Bố mẹ em thương đến đón em về nhưng em từ chối. Chữa bệnh cho anh em bán hết mọi thứ trong nhà, cuối cùng cũng hết. Bố mẹ em thấy con khổ lại cho tiền.
Cứ thế cuộc sống nghèo ở một vùng quê, em làm giáo viên, anh nằm nhà viết sách. Em đã trút bỏ hình ảnh lá ngọc cành vàng năm nào để trở thành người vợ đảm. Đi chợ mặc cả, quần áo bình thường, cân đo đong đếm còn tốt hơn những người phụ nữ khác.
Bác sĩ bảo chồng bà không còn đi được nữa, nhưng em không tin, hàng ngày vẫn bóp chân cho anh , hi vọng một phép màu sẽ đến. Ngày ấy em nghe có một bác sĩ châm cứu giỏi. Em đèo xe 50km đưa anh đi châm cứu hai ngày một lần không kể ngày nắng ngày mưa ngày lạnh ngày nóng.
Anh nhìn em khóc. Nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em nữa, em quá khổ vì anh.
Một năm sau phép màu đến thật, chân anh hồi phục cũng là lúc anh nhận được giải thưởng quốc tế từ những cuốn sách anh viết. Không ai nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
Rồi họ mời sang Pháp thuyết trình và phát triển ba năm, anh do dự, em nói: phải đi, cơ hội không đến hai lần.
Video đang HOT
Nhìn lại quãng đời, em đâu còn trẻ đẹp như xưa…Chồng, con, vất vả, thân hình gầy gò ốm yếu. Pháp là đất nước của tình yêu, nhiều người nói anh đi sẽ không trở lại. Em chỉ mỉm cười đáp lại: em và anh đã trải qua bao nhiêu sóng gió, vì một việc thế này em không sợ mất anh.
Ba năm sau anh về, không báo trước, muốn dành cho em một sự bất ngờ. Nhưng vừa xuống xe anh đã thấy em đứng đó. Anh hỏi sao biết anh về mà ra đón, em trả lời: Em chờ ở đây mỗi ngày, chỉ cần là xe từ sân bay về là em không bỏ qua chuyến nào.
Anh chỉ khóc mà nói: nếu còn có kiếp sau, anh không nên yêu em nữa, tình yêu của em làm anh đau lắm đau lắm, tình yêu của em quá nhiều khổ đau…
Em đáp trả lời anh: tình yêu luôn luôn là khổ đau cay đắng. Tình yêu như một bông hoa sen, hoa sen đẹp nhưng nó có cái nhụy sen, nhụy sen rất đắng. Nếu còn có kiếp sau, em sẽ vẫn muốn được yêu anh.
Theo Guu
Nếu có kiếp sau gặp lại, em đừng yêu anh nhé
Hãy yêu một người nào đó mang lại cho em những cảm xúc thật nhất dù là đau khổ hay hạnh phúc nhưng nó nhất định phải được xuất phát từ tình yêu.
Ngồi trước gương, Thùy Minh ngắm nhìn dung nhan của mình. Thời gian đã khiến nụ cười của cô không còn rạng rỡ như những ngày còn là cô sinh viên nữa. Nhưng cuộc sống quá bận rộn, đến nỗi mà Thùy Minh không có cơ hội để mà nhìn lại mình. Phải tới hôm nay, vào một ngày thật đặc biệt như thế này, cô mới dành lấy cho bản thân vài giây ngắn ngủi để nhận ra mình đã già mất rồi...
Thùy Minh lựa chọn chiếc váy lộng lẫy nhất. Cũng cần phải đẹp vì đây là một lần gặp gỡ thật quan trọng. Có thể nó chỉ cứu vớt chút hình ảnh cuối cùng của cô trong mắt người đó chứ hoàn toàn không thể thay đổi được điều gì nhưng vẫn cần phải đẹp. Chí ít, nó không khiến cô trông tồi tệ trong khoảnh khắc ấy.
Thùy Minh bước vào quán, nơi đã trở thành điều quá quen thuộc với cô bao năm qua. Tuần nào Thùy Minh cũng đến đây cùng với một người, cùng một giờ, uống cùng một thức uống và rồi ra về vào đúng khoảng thời gian như được hẹn giờ. Bao năm qua, lần nào cũng vậy. Đã từ lâu rồi, nó không còn tạo ra niềm hứng khởi cho cả hai người nhưng kì lạ là không ai chán nản, cũng không ai hủy bỏ cuộc hẹn dù chỉ một lần. Nó giống như một kế hoạch được lập trình sẵn, như việc người ta đánh răng mỗi sáng và đi ngủ khi trời tối vậy. Chẳng ai còn đủ bận tâm để nghĩ xem mình đi như thế để làm gì, nó như một việc đã được lập trình sẵn cho cuộc sống.
Tùng đã ngồi đó. Anh đưa tay vẫn gọi Thùy Minh với gương mặt nở nụ cười hiền khô:
- "Hôm nay em thật đẹp"
- "Cảm ơn anh. Anh đến lâu chưa?"
- "Anh cũng vừa mới đến thôi"
Họ đã bắt đầu câu chuyện đầy khách sáo như thế. Nếu không nói ra chắc hẳn không ai tin được rằng đây là một cặp đôi đã yêu nhau 5 năm. Bình thường, nó cũng không đến nỗi lạnh lùng như vậy. Nhưng hôm nay, dường như cả hai đều hiểu sẽ có một biến cố lớn mà họ phải đối diện. Có lẽ vì thế mà câu chuyện được bắt đầu thật lạ kì.
Thùy Minh và Tùng đã yêu nhau ngần ấy năm. Ai nhìn họ cũng ngưỡng mộ lắm. Một tình yêu chưa bao giờ giận hờn lấy vài ngày. Anh cũng chưa bao giờ bắt Thùy Minh phải làm điều gì. Nếu nhớ lại, từ ngày yêu nhau đến giờ, Thùy Minh chưa bao giờ phải khóc vì Tùng. Mọi thứ diễn ra bình lặng đến nỗi cả hai không biết mình muốn đối phương phải như thế nào mới phù hợp.
- "Anh có điều gì muốn nó với em đúng không?"
- "Uhm. Anh muốn em thật bình tĩnh khi nghe anh nói điều này..."
- "Có chuyện gì vậy anh? Em đang nghe đây"
- "Anh muốn chúng mình dừng lại"
Vậy là đúng như những gì Thùy Minh dự đoán. Anh đã nói lời chia tay. Nguyên nhân là gì Thùy Minh không biết nhưng từ khi anh điện thoại cho cô đề nghị cuộc gặp gỡ bất thường này cô đã có linh cảm về điều đó. Thật kì lạ, vì hai người đang rất hạnh phúc nhưng tại sao Thùy Minh lại có cảm giác ấy. Lẽ nào, chính trong lòng Thùy Minh, tình yêu này đã có một vết gợn khiến cô không có niềm tin:
- "Anh yêu người khác rồi đúng không?"
- "Đúng là anh đã yêu người khác. Nhưng... cô ấy không yêu anh!"
- "Em thực sự không hiểu vì sao? Cô ấy không yêu anh, vì sao anh lại bỏ em"
Tùng ngồi trầm ngâm. Anh nắm lấy tay Thùy Minh:
- "Không phải anh bỏ em. Xin em đừng nghĩ như thế. Chúng ta chỉ đơn giản là không thuộc về nhau thì nên buông tay thôi em ạ. Không ai là kẻ phụ tình, cũng không ai là kẻ thất tình hết. Mong em hiểu cho anh!"
- "Nhưng vì sao chứ? Chúng ta đang hạnh phúc?"
- "Chúng ta đang bình lặng chứ không phải hạnh phúc em ạ. Tình yêu của chúng ta không một chút gợn, nó bình lặng, không mang tới cảm xúc mãnh liệt dù không ta chưa chán nó. Đó chỉ là một thói quen. Quen khi có người bên cạnh và ta gọi đó là người yêu. Em đã từng bao giờ đau đớn vì anh hay hạnh phúc đến tột đỉnh khi bên anh? Em đã từng bao giờ ghen tuông...?"
Thùy Minh thẫn thờ, rút tay ra khỏi bàn tay Tùng. Có lẽ anh nói đúng. Những cảm xúc đó cô chưa từng trải qua. Cô tưởng bên nhau bình lặng đã là hạnh phúc và đó cũng là tình yêu...
- "Nhưng người đó đâu có yêu anh, tại sao chúng ta phải dừng lại khi mà anh và em đều cô đơn?"
- "Chúng ta chưa tìm được một nửa của mình không có nghĩa là chúng ta phải yêu nhau. Nó chỉ là sự chắp vá, tạm bợ mà thôi. Rồi em sẽ thấy tuổi trẻ của em phí hoài khi yêu một người mà không mang lại cho em cảm giác".
- "Nhưng em sợ. Biết đâu đó người khác sẽ làm em đau khổ khi yêu họ"
- "Đúng là chúng ta có thể sẽ đau khổ khi yêu một ai đó vì không phải tình yêu nào cũng trở thành giấc mộng đẹp. Nhưng điều quan trọng, đó là tình yêu đích thực. Còn thứ tình cảm của chúng ta đang có, nó không phải tình yêu. GIống như anh lúc này, buông tay em, anh đang trải qua một cảm giác thật đau đớn vì yêu đơn phương người ấy. Nhưng anh cảm thấy nhẹ lòng vì mình đã biết được đâu là cảm giác yêu một người đúng nghĩa".
Thùy Minh đứng dậy, cô quay lưng đi không nói thêm một lời nào nữa. Cô biết nói gì đâu khi anh đưa ra cả trăm lí do để thuyết phục cô tin rằng cô và anh chẳng có chút tình yêu nào cả. Thùy Minh quay về thôi. Cô phải quay về và học cách sống không có anh thôi. Cô thấy mình bị tổn thương khi bị từ chối phũ phàng nhưng cảm giác không đau khổ như cô nghĩ. Có lẽ anh nói đúng, cô và anh... chưa từng có tình yêu nào ở đó.
Thùy Minh đi rồi, tiếng anh gọi với theo:
- "Thùy Minh, nếu kiếp sau có gặp lại, xin em đừng yêu anh. Hãy yêu một người nào đó mang lại cho em những cảm xúc thật nhất dù là đau khổ hay hạnh phúc nhưng nó nhất định phải được xuất phát từ tình yêu. Xin lỗi vì đã làm mất của em những tháng năm tuổi trẻ vì một thứ tình cảm chỉ na ná tình yêu".
Theo Guu
Vườn Thất Lạc Nếu có một ngày phải rời khỏi thế gian này, anh hy vọng chỗ anh quay về sẽ là trong lòng em... Một Vào đêm tân hôn, tôi đột ngột hỏi Đinh Vũ câu ấy: - "Vũ, chúng mình rồi sẽ có ngày già đi, rồi phải chết. Nếu anh có thể chọn, anh hy vọng nơi anh VỀ là đâu?" Buột miệng...