Kiên quyết không ăn thịt chó trong lần đầu ra mắt, tôi bị cả nhà người yêu xì xào bàn tán suốt kỳ nghỉ lễ
Những tưởng về nhà bạn trai trong dịp nghỉ lễ là gia tăng tình cảm, ai ngờ mọi chuyện lại tệ hơn lúc ban đầu.
Tôi năm nay cũng đã 27 tuổi, tìm hiểu người yêu tôi bây giờ được khoảng 2 năm. Nhận thấy tình cảm giữa hai đứa tiến triển khá tốt đẹp nên đợt nghỉ lễ dài ngày 30/4 – 1/5 năm nay anh ngỏ lời mời tôi về nhà anh để ra mắt.
Khi về đến nhà, tôi chào hỏi từ trên xuống dưới rất lễ độ. Mọi người cũng chào đón tôi nồng hậu thân tình lắm. Mặc dù vẫn còn run run nhưng tôi cũng tiếp thêm dũng khí để xăm xắn làm mọi việc trong nhà cùng mọi người. Về cơ bản cũng chỉ là loanh quanh nhặt nhạnh rau cỏ, xếp bát đũa thôi chứ không có gì nặng nhọc. Người nhà anh vốn dĩ đã tụ tập nấu nướng hết cả rồi.
Đến khi cả nhà ngồi vào ăn cơm, tôi mới thấy các món bày ra hơi lạ mắt. Tôi ngô nghê hỏi bác gái xem đó là món gì mà có vẻ như tôi chưa được ăn bao giờ. Bác gái nhìn tôi cười:
“Thịt chó chứ còn gì cái con bé này! Ơ thế cháu chưa ăn thịt chó bao giờ à?”
Tôi hỏi thì nhỏ lí nhí, nhưng bác gái lại trả lời to như bác cái loa ở giữa trung tâm nhà, làm mọi người lập tức đổ dồn vào nhìn tôi. Mặt tôi tái mét, mồm miệng lắp bắp:
“Dạ vâng. Nhà cháu chưa ăn thịt chó bao giờ.”
Bác trai thấy thế lại xởi lởi mời chào:
Video đang HOT
“Thế thì lại càng phải ăn con gái ạ. Về làm dâu nhà này là phải biết ăn thịt chó. Vì ở đây cứ cỗ bàn là có món thịt chó rồi, ngon nhất trần đời.”
(Ảnh minh họa)
Mọi người ồ lên hưởng ứng, trong khi đó, tôi cảm thấy hơi khó xử. Một phần vì từ trước đến nay nhà tôi không có món này, một phần nữa là vì tôi tưởng tượng tới con Milu yêu quý nhà tôi đang nuôi. Một con vật đáng yêu, hiền lành, thông minh và ngoan ngoãn như thế mà sao người ta có thể đè nó ra để giết thịt được nhỉ? Nhẫn tâm quá!
Lúc này tôi mới nhìn sang bạn trai để cầu cứu, mặt tôi nhăn như khỉ ăn ớt, chắc bạn trai tôi cũng ngỡ ngàng với sự khác biệt văn hóa này. Vì bình thường chúng tôi đi hẹn hò cũng toàn đi trà sữa, đi ăn thì có bún, miến, phở hoặc cơm chứ chưa bao giờ đi ăn thịt chó cả. Thấy không khí đang vui vẻ, bạn trai tôi gắp cho tôi một miếng thịt chó và nói khẽ:
“Em ăn thử đi, ngon thật mà. Khéo ăn một lần lại nghiện luôn đấy!”
Tôi cứ nghĩ bạn trai tôi phải tìm cách gì đó giải cứu tôi khỏi mâm cỗ toàn là thịt chó này, nhưng hóa ra anh lại bảo tôi ăn thử đi. Tôi rơi vào cảnh khóc dở mếu cũng dở, vì chẳng lẽ ngồi bỏ bát không ăn thì cũng bị đánh giá, mà ngồi ăn như mọi người thì tôi cứ… ghê ghê răng thế nào ấy!
(Ảnh minh họa)
Thấy tôi có vẻ còn đang lưỡng lự, bác gái ngồi bên cạnh giục:
“Ăn đi cháu, ăn đi kẻo nguội!”
Đầu óc tôi bắt đầu choáng váng, tôi hít thở một hơi dài rồi dõng dạc tuyên bố:
“Dạ các bác cho cháu xin lỗi, nhưng đúng là cháu không thể ăn được thịt chó. Cháu thấy cứ sờ sợ thế nào ấy! Nhà cháu cũng đang nuôi một con chó, nên thôi các bác cho cháu kiêng. Cháu ăn canh với cơm cũng được ạ!”
Khỏi phải nói, sau bữa ăn như cực hình ấy, mọi người trong nhà người yêu tôi nhìn tôi với con mắt khác hẳn. Người thì xì xào bàn tán tôi là con gái phố nên kênh kiệu, chê người nhà quê ăn uống thô lỗ. Lại cũng có người nói tôi dở dở ương ương, đã yêu và chấp nhận lấy trai quê rồi còn đòi không ăn thịt chó…
Vậy là ngay bữa ăn đầu tiên đã có ấn tượng không tốt, nên suốt mấy ngày nghỉ lễ tôi đều bị xa lánh. Chắc có lẽ mọi người ấn tượng xấu vì câu nói thẳng thắn và thiếu suy nghĩ của tôi. Tôi bây giờ cũng hoang mang quá, không biết nên làm sao mới phải. Thịt chó thì tôi không ăn rồi, nhưng chẳng lẽ vì chuyện này mà chia tay người yêu?
Theo Afamily
Rớt nước mắt mỗi lần nghe chồng kể về người mẹ đã mất
Thi thoảng tôi nghe chồng bảo "đêm qua anh mơ thấy mẹ hồi còn sống, chữa bệnh ở bệnh viện Bạch Mai. Anh bảo bà chữa khỏi bệnh còn chuẩn bị bế cháu cho con chứ. Vợ con sắp đẻ rồi...".
Chồng tôi đi làm cách nhà hơn năm chục cây số nhưng ngày nào cũng sáng đi tối về. Dạo gần đây công việc nhiều, thời tiết lại hanh khô nên thỉnh thoảng anh ấy cứ đột nhiên bị chảy máu mũi. Lúc đầu tôi nghĩ do nóng nên mua hoa quả có tính mát về cho chồng bồi dưỡng nhưng kết quả cũng không ăn thua gì.
Buổi tối, nằm trên giường tôi lo lắng bàn với chồng "mai em đưa anh đi khám nhé!". Tôi thấy chồng co người thật khẽ rồi bảo "không, anh không đi đâu!". Sau một lúc im lặng thật lâu anh mới nói "anh sợ bệnh viện lắm. Với lại ngày xưa mẹ cũng măc bệnh về máu, nhỡ đâu...". Tôi gắt "nhỡ thì chữa chứ làm sao?". Anh cầm tay tôi bảo "nhỡ thì không chữa. Có một chút tiền tiết kiệm phải để lo cho em với con". Tôi gục vào vai anh thấy mình cay cay mắt, giận dỗi bảo "anh bị hâm à!".
Những câu chuyện về mẹ chồng tôi ít khi nhắc đến. Tôi cũng không dám gợi vì sợ anh buồn. Chỉ thi thoảng tôi nghe chồng buột miệng.... Sáng ra tôi hỏi lại, anh bảo "đêm qua anh mơ thấy mẹ hồi còn sống, chữa bệnh ở bệnh viện Bạch Mai. Anh bảo bà chữa khỏi bệnh còn chuẩn bị bế cháu cho con chứ. Vợ con sắp đẻ rồi...".
"đêm qua anh mơ thấy mẹ hồi còn sống. Mẹ cứ đứng tha thẩn trước cổng viện Bạch Mai ấy. Anh bảo bà vào chăm chỉ chữa khỏi bệnh còn chuẩn bị bế cháu cho con chứ. Vợ con sắp đẻ rồi..." (ảnh minh họa)
Nghe nói trước lúc mẹ chồng tôi mất trong nhà chẳng còn gì. Mẹ chỉ biết tha thiết xin với bác gái, sang tên cho chồng tôi phần đất của mẹ để lỡ làm ăn thất bát anh còn có chốn để nương náu. Có lẽ mẹ, những ngày tháng bệnh viện và những lời của mẹ đã ăn sâu vào trong ý nghĩ của anh. Nên dù có giấu kĩ thì tôi vẫn cảm nhận được nỗi sợ hãi của chồng mình.
Chồng tôi còn đang miên man với những ký ức ở bệnh viện. Những hình ảnh đáng sợ mà anh không muốn để lại trong đầu. Tôi cúi xuống ôm anh. Người đàn ông cao 1m8 lúc này ở trong vòng tay tôi thật nhỏ bé và yếu ớt. Tôi bảo "anh ngốc ạ. Đi khám là để cho yên tâm là mình khỏe. Mà nếu có bệnh gì đi nữa thì mình sẽ chữa cho bằng được. Anh rất quan trọng với em và con...". Rồi tôi kể cho chồng nghe về cảm giác lúc tôi và anh giận nhau, lúc tôi và con sốt ruột ngồi đợi anh sau mỗi giờ tan việc. Tôi bắt đầu thấy chồng mình cười khúc khích. Anh trở mình giang vòng tay rộng lớn ôm cả tôi và con gái vào lòng.
Bảo
Trong ngày lên Hà Nội thăm tôi, bà nội tiết lộ bác gái kia chính là mẹ ruột của tôi Vừa nhìn thấy bác gái, bà nội tôi đã sững sờ. Hai ngươi đo nhin nhau trân trân không chơp măt. Bac gai bông luông cuông rôi hai măt nhoa đi vi khoc. Tôi sinh ra va lơn lên tai môt vung quê ngheo. Tư nho, tôi đa mô côi cha me va sông vơi ba nôi. Bô tôi qua đơi vi căn...