Kiên quyết giữ gìn trinh tiết cho chồng sắp cưới và rồi…
Mai vẫn còn rất yêu Nghĩa, khi ở bên anh lý trí của cô dường như không thể thắng nổi tình cảm. Suýt chút nữa thì cô đã ngã vào vòng tay anh. Thế nhưng may mắn, Mai đã tỉnh ngộ kịp thời.
Mai và Hưng yêu nhau gần 1 năm thì hai người quyết định làm đám cưới. Hưng không phải là mối tình đầu của Mai, trước đó cô cũng từng có tình cảm yêu đương với một người con trai khác là Nghĩa. Tuy nhiên, hồi ấy do hoàn cảnh gia đình, Nghĩa phải rời quê vào Nam làm ăn để kiế.m tiề.n nuôi các em ăn học.
Không thể ở bên người yêu, và cũng không thể hứa hẹn được điều gì, Nghĩa chủ động nói lời chia tay để Mai tìm tình yêu mới, dù rất đau khổ nhưng anh nghĩ đó là cách tốt nhất cho cả hai người.
Sau lần ấy Mai suy sụp tinh thần hẳn, mối tình đầu nhiều vương vấn khiến cô không thể nào quên được người yêu. Nghĩa cũng còn rất yêu Mai nhưng không còn cách nào khác, thỉnh thoảng anh vẫn gọi điện về động viên cô bớt đau buồn, hãy mở lòng mình để đón nhận tình yêu mới. Anh luôn cầu chúc cho cô được hạnh phúc.
Phải mất nửa năm Mai mới có thể sống vui vẻ trở lại. Thời gian này cô gặp Hưng, một anh kỹ sư xây dựng đẹp trai và ăn nói rất có duyên. Công ty anh đang có công trình thi công ở huyện Mai, tình cờ hai người chạm mặt trong một bữa tiệc sinh nhật người bạn Mai.
Lần đầu tiên nhìn thấy Mai, Hưng đã bị hút hồn bởi vẻ đẹp quyến rũ của cô. Chẳng hiểu bằng cách nào Hưng đã có số điện thoại của Mai và rồi bắt đầu nhắn tin làm quen. Lúc đầu thấy số máy lạ, Mai đã không trả lời, nhưng về sau bị khủn.g b.ố tin nhắn ác quá Mai tức lộn ruột, gọi điện định cho gã khùng nào đó một trận. Nhưng khi nghe đầu máy bên kia, một giọng nam điềm đạm, trầm ấm vang lên khiến những từ ngữ chua ngoa cô định thốt ra tự nhiên biến đâu mất hết.
Sau lần ấy họ bắt đầu có cuộc hẹn gặp đầu tiên. Con tim Mai bắt đầu vui trở lại… rồi cô nhận lời yêu Hưng. Hưng khác với Nghĩa, anh biết cách chiều Mai hơn và lúc nào cũng đoán trúng ý cô, biết cô muốn gì. Anh như có giác quan thứ 6 vậy.
Yêu nhau hơn nửa năm thì Hưng bắt đầu nói đến chuyện đám cưới. Tuy nhiên Mai chưa trả lời, bởi cô cũng không chắc chắn vào tình yêu này lắm. Hai người hai quê, công việc của Hưng lại nay đây mai đó, không biết liệu có đến được với nhau.
Biết người yêu lo lắng, Hưng tìm cách vỗ về Mai: “Em lo gì chứ, sau này cưới nhau, anh đưa em về quê anh, anh cũng xin chuyển việc về gần nhà luôn. Anh cũng đã đi xa 4 năm nay rồi, giờ vợ con công ty sẽ tạo điều kiện. Với lại gia đình anh có người quen mà, em không phải lo đâu”.
Để Mai tin tuyệt đối Hưng đã đưa bố mẹ anh sang nói chuyện với gia đình Mai, và mời gia đình cô sang nhà anh chơi. Hai bên gia đình cũng đã ưng nhau lắm, Mai chẳng còn gì để lăn tăn nữa, cô ưng thuận làm đám cưới với Hưng.
Một tháng nữa đám cưới diễn ra thì đột ngột Nghĩa trở ra Bắc và anh tới tìm gặp Mai. Gặp lại nhau, kỷ niệm cũ lại ùa về khiến hai người không kìm nén được cảm xúc. Nghĩa biết Mai đã có người yêu, nhưng anh vẫn còn yêu cô lắm, anh cầu xin được nối lại với Mai. “Anh không đi đâu nữa. Anh kiếm đủ tiề.n để mở một cửa hàng sửa chữa điện rồi. Mình bắt đầu lại đi em”, vừa nói Nghĩa vừa ôm chặt lấy Mai và lần dở từng chiếc cúc áo của cô.
Mai vẫn còn rất yêu Nghĩa, khi ở bên anh lý trí của cô dường như không thể thắng nổi tình cảm. Suýt chút nữa thì cô đã ngã vào vòng tay anh. Thế nhưng may mắn, Mai đã tỉnh ngộ kịp thời.
Video đang HOT
“Muộn rồi anh ạ, em sắp lấy chồng rồi. Mình có duyên nhưng không có phận, hãy xem nhau như bạn bè thôi anh”. Dứt lời Mai gài lại cúc áo rồi bỏ đi trước sự thần thờ của người tình cũ. Mai phóng xe đến phòng trọ của Hưng để bàn chuyện chụp ảnh cưới. Trong đầu cô vừa mới nghĩ ra được một địa điểm rất đẹp.
Mai đến không báo trước, cô định sẽ làm người yêu bất ngờ nên rón rén bước, định sẽ hú oà cho anh một trận. Nhưng khi bước đến gần cửa chợt cô dừng lại vì nghe trong nhà có tiếng nói chuyện, có cả tiếng của phụ nữ. “Chẳng lẽ anh có họ hàng qua chơi sao?”, Mai thắc mắc và cố gắng lắng nghe, rồi cô như chế.t đứng:
- Bỏ em ra đi, sắp lấy vợ rồi mà vẫn còn tham.
- Có vợ thì đã sao, anh không thể sống thiếu cô bồ này được. Với lại vợ anh vẫn tơ tưởng tình cũ lắm. Căn bản là bố mẹ anh giục lấy vợ, anh định tìm đại một cô để giới thiệu cho có lệ ai ngờ ông bà ưng ngay bắt cưới. Cưới thì cưới, nhưng mà anh vẫn muốn có em nữa cơ.
- Gớm, chỉ có cô ấy nhẹ dạ tin anh thôi. Chứ trai công trình, đi đâu vợ đấy em lạ gì.
Từng từ chồng sắp cưới và cô bồ nói ra như những nhát dao cứa sâu vào trái tim của Mai. Cô một lòng một dạ yêu anh, quyết tâm giữ sự trong trắng cho anh nhưng cô đâu ngờ trái tim mình lại đặt nhầm chỗ.
Đa.u đớ.n Mai lấy xe quay về chứ không muốn đứng lại thêm để chứng kiến chồng tương lai với người con gái kia nữa. Cả đêm ấy cô khóc như mưa, cô tưởng mình không thể vượt qua được nỗi đau này.
Vậy nhưng, cái lý trí mạnh mẽ trong cô lại trỗi dậy. Trải qua nhiều đa.u đớ.n đã cho cô bài học trưởng thành hơn. Hôm sau cô gọi điện hẹn gặp Hưng và dứt khoát:
- Đừng lừa dối tôi thêm nữa. Anh không yêu thì cũng đừng xin cưới tôi.
- Em nói gì lạ vậy?
- Tối qua anh và cô ta làm gì, nói những gì tôi đã nghe và thấy hết rồi. Mọi chuyện chấm dứt, từ giờ phút này anh hãy biến khỏi cuộc đời tôi.
Nói rồi Mai phóng xe đi thật nhanh, cố gắng không để Hưng nhìn thấy cô khóc.
Theo mot the gioi
Chồng kiên quyết không nhận người phụ nữ đang rửa bát ấy là vợ mình và cái kết bất ngờ
"Vợ cậu đấy à?". "Không, không phải vợ mình đâu. Vợ mình giờ này đang đi dự tiệc cùng công ty rồi, chắc cô này nhận nhầm đấy".
Trước khi đám cưới diễn ra chị đã chờ đợi anh suốt 5 năm liền. Chị chấp nhận yêu xa suốt thời gian học đại học, rồi chờ đợi thêm 2 năm cho tới khi anh xin được việc trở ra Bắc. 5 năm ấy kẻ Bắc người Nam, có biết bao người theo đuổi nhưng chị một mực từ chối. Bố mẹ giục giã, động viên thế nào chị cũng vẫn không từ bỏ ý định chờ đợi mỗi tình đầu của mình. Và rồi cuối cùng họ cũng được hạnh phúc bên nhau.
Sau khi cưới, anh bàn với vợ dồn hết tiề.n mừng cưới của hai vợ chồng và tiề.n bố mẹ hai bên cho để anh góp vốn làm ăn với bạn. Lúc đầu chị không đồng ý vì tiề.n bố mẹ cho là để vợ chồng chị mua nhà, hiện hai vợ chồng vẫn đang ở trọ. Chị định sẽ vay mượn thêm để mua một căn trung cư, lúc sinh nở con cái đỡ khổ. Nhưng anh cứ ỉ ôi năn nỉ vợ, cuối cùng chị cũng đồng ý để chồng góp vốn cùng bạn, hi vọng công việc của anh làm ăn thuận lợi.
Từ đó anh bỏ luôn việc ở công ty cũ mà ra ngoài làm ăn riêng. Anh ngày nào cũng quần là áo lượt, đầu tóc bóng bẩy đến công ty với cái chức danh Giám đốc. Thế nhưng công ty đã đi vào hoạt động đến cả nửa năm mà vẫn không thấy chồng chị mang về cho vợ được một đồng nào. Chị hỏi thăm anh bảo công ty đang hoạt động tốt, mới đầu chưa có lãi nhưng có khách hàng tiềm năng rồi, vợ đừng có lo.
Chị hỏi thăm anh bảo công ty đang hoạt động tốt, mới đầu chưa có lãi nhưng có khách hàng tiềm năng rồi, vợ đừng có lo. (Ảnh minh họa)
Chẳng biết chồng làm ăn thế nào nhưng bao nhiêu vốn liếng đổ cả vào đấy thì chị lo lắm, mà chồng chị thì chẳng có chút lo lắng gì. Nhìn anh bên ngoài ai cũng nghĩ chồng chị làm ra tiề.n lắm nhưng họ đâu có biết sự tình bên trong.
Biết là chưa thể mua được nhà nên chị đã kế hoạch chuyện con cái nhưng chẳng hiểu sao chị vẫn nhỡ. Nhỡ nhưng biết mình có thai chị cũng vui lắm, chị báo với chồng chẳng ngờ anh buông một câu gọn lỏn: "Giờ chưa đẻ được đâu em, thôi bỏ đi". Chị sững sờ. Sau vài phút suy nghĩ chị quyết tâm giữ lại đứa con chứ không bỏ.
Tuy nhiên cũng vì giữ lại đứa con này mà chị và chồng bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn. Hình như công việc làm ăn của anh đã trục trặc từ lâu nhưng anh giấu vợ. Trước đây dù chồng không mang tiề.n về nhưng chị vẫn không thắc mắc còn giờ chị đòi chồng phải đưa tiề.n để còn có tiề.n lo cho con.
- Đã bảo bỏ đi thì không bỏ. Giờ không có tiề.n kêu ca gì.
- Đưa bao nhiêu tiề.n cho anh làm ăn mà giờ một đồng thu về cũng không có là sao. Anh làm ăn cái kiểu gì vậy?
- Khi nào có tiề.n tôi đưa, giờ không có.
Chị sốc đến lặng người. Mất 2 ngày nằm khóc cuối cùng chị lại tự động viên mình đứng dậy đi làm tiếp tục lấy tiề.n dành cho lúc sinh nở. Suốt thời gian bầu bí chị gần như chẳng tẩm bổ được mấy, thi thoảng chồng mới đưa cho được ít tiề.n. Hỏi thì anh bảo tiề.n phải để anh đầu tư tiếp. Anh vẫn bảnh bao lịch sự mỗi khi ra ngoài.
Rồi chị sinh, cũng chẳng có ai giúp đỡ vì bố mẹ ở xa và chị vẫn giấu hoàn cảnh của mình, chị một mình lo cho con. Đứa con nhỏ lại hay ốm, tháng tháng lại vào viện khám một lần chị đành nghỉ việc trông con. Thời gian đó chồng chị gần như không hề đưa tiề.n cho vợ, bao nhiêu tiề.n tiết kiệm từ trước giờ chị phải mang tra để dùng hết. Chị nhìn chồng mà hận vô cùng, chỉ tại chị dại dột đã tin anh.
Hôm ấy vừa đưa con từ viện về đi qua nhà bán phở đầu ngõ thấy họ đang cần thuê người rửa bát gấp vì khách nhiều mà người làm hôm nay lại nghỉ quá nửa. Rửa một chồng bát ấy mà được những 500 ngàn, thấy thế chị vội gửi con nhờ bác hàng xóm gần nhà trông giúp để nhận làm. Bác hàng xóm biết hoàn cảnh của chị nên rất thương bảo chị cứ yên tâm để con bà trông giúp cho.
Rửa một chồng bát ấy mà được những 500 ngàn, thấy thế chị vội gửi con nhờ bác hàng xóm gần nhà trông giúp để nhận làm. (Ảnh minh họa)
Chị hì hục rửa đống bát giữa trời nắng. Lúc ấy không biết chồng chị đi đâu cùng một người bạn ngang qua quán ấy, hai người ăn mặc khác lịch sự. Anh không bảo bạn về nhà mà định rủ cậu bạn vào quán phở anh. Họ dừng xe, đúng lúc ấy chị ngước mặt lên.
- Anh về rồi à, anh vào nhà bác Hoa bế con giúp em một lát, em đang nhờ bác ấy trông con.
- Vợ cậu đấy à.
- Không, không phải vợ mình đâu. Vợ mình giờ này đang đi dự tiệc cùng công ty rồi, chắc cô này nhận nhầm đấy. Bọn mình sang quán khác ăn đi, quán này nhìn bẩn quá.
Chị lặng người, chưa bao giờ chị đau đến vậy. Rửa hết đống bát và nhận tiề.n của chủ quán, chị đón con thu dọn quần áo ra bắt xe về nhà. Trước khi đi chị để lại cho anh một lá đơn l.y hô.n và mấy dòng: "Anh không nhận một người vợ rửa bát đúng không. Có ngày anh sẽ phải hối hận".
Về đến nhà chị thú nhận tất cả mọi chuyện với bố mẹ và nhờ ông bà trông con giúp để mình đi làm trở lại. Bố mẹ chị thương con, thương cháu cho chị vốn để chị khởi nghiệp lại từ đầu. Chị chung vốn làm ăn với bạn, 3 năm sau đã trở thành bà chủ.
Rồi cái ngày mà cả chị và chồng cũ không ngờ ấy khi họ chạm mặt nhau. Anh làm ăn thất bại thảm hại, cuối cùng lại phải đi làm bưng bê cho cái quán mà chị và con bước vào ăn. Lúc nhìn thấy đứa con mà từ ngày đẻ ra tới khi nó hơn 3 tuổ.i anh chưa chăm một lần thì anh trào nước mắt định bảo vợ cho anh bế con một lát nhưng chị gạt tay anh ra. "Anh không xứng đáng đừng đụng vào bẩn người thằng bé".
Theo Một Thế Giới
Tôi đã đúng khi ngày ấy kiên quyết không l.y hô.n cô vợ đùi to và chân ngắn của mình Một hôm chẳng biết mẹ tôi đi xem bói thế nào, bà về bảo thầy nói nếu chúng tôi vẫn sống với nhau thì sẽ chẳng sinh được con. Bà bắt vợ chồng tôi phải ly dị, vợ tôi khóc như mưa, tôi nổi khùng lên. Vợ tôi đùi to, chân ngắn thật và có lẽ chẳng chân ai có thể ngắn hơn...