Kiếm ra tiền mà vẫn bị bố chồng bắt phải về sớm nấu cơm, tôi đòi thuê giúp việc thì cả nhà phản đối
Tôi nghĩ bỏ số tiền lớn ra mua đồ ăn trong một tháng thì bố chồng hài lòng, ai ngờ đến cuối tháng ông lại góp ý một câu khiến vợ chồng tôi căng như dây đàn.
Tôi nấu ăn rất dở, ngày đầu về làm dâu, tôi xuống bếp nấu ăn cùng với mẹ chồng nhưng món canh thì mặn, thịt thì cháy. Thấy vậy, mẹ chồng vội giấu hết những món tôi đã làm đi để tránh bị bố chồng biết được. Bà bảo từ lần sau tôi không phải vào bếp nấu ăn nữa, chỉ cần ăn xong rửa bát là đủ rồi.
Nhưng vận may của tôi chẳng được bao lâu, làm dâu được một năm thì mẹ chồng mất sau một đêm ngủ say không bao giờ dậy nữa. Ngày bà mất, tôi đã khóc rất nhiều, thương bà hiền hậu tốt bụng và rất quý con dâu.
Từ khi mẹ chồng qua đời, vợ chồng tôi đi làm từ sáng đến tối mới về, buổi sáng và trưa bố chồng tự túc nấu ăn. Còn buổi tối tôi mua thức ăn và canh sẵn ở nhà hàng về chỉ việc sắp mâm là xong, chẳng phải nấu nướng gì cho mệt.
Do thu nhập cả hai vợ chồng cũng khá cao nên bỏ ra vài trăm nghìn mua thức ăn cũng không ảnh hưởng gì đến kinh tế gia đình. Lần nào mua, tôi cũng lựa nhà hàng nổi tiếng và chọn những món ngon, độc đáo để thay đổi khẩu vị.
Một buổi tối khi mâm cơm gồm mực xào, tôm xào bóc nõn và canh rau đay nấu cua đồng tươm tất được bày ra, bố chồng ngồi xuống nhăn nhó mặt mày: “Từ mai con về sớm mà nấu cơm đi, nhà có con dâu mà không có chút hơi ấm từ gian bếp thì còn gì là gia đình nữa. Đàn bà con gái mà chi tiêu hoang phí như thế này thì chỉ sớm tan cửa nát nhà”.
Video đang HOT
Khi chỉ có hai vợ chồng với nhau, chồng khuyên tôi nên đi học nấu ăn . (Ảnh minh họa)
Lời bố chồng nói làm tôi tái mặt đi, miếng mực vừa cho vào miệng bị nghẹn lại. Tôi nói thẳng mình làm việc vất vả, không muốn tốn thời gian vào bếp núc. Nếu ông thích kiểu mâm cơm gia đình thì tôi sẽ thuê người giúp việc.
Nhưng bố chồng bảo để giữ lửa hạnh phúc gia đình thì người vợ phải biết nấu ăn, không ngon bây giờ thì sau này sẽ ngon nhưng phải tự tay nấu. Sống với bố chồng khó tính thật mệt, đã mất tiền mua đồ ăn ngon lại còn bị dạy dỗ, chung quy là ông muốn tôi phải hầu hạ đây mà.
Buổi tối khi chỉ có hai vợ chồng với nhau, chồng khuyên tôi nên đi học nấu ăn để làm vừa lòng bố và cho đảm bảo. Tôi giãy nảy lên nói mình làm ra tiền thì phải biết hưởng thụ, cả ngày đi làm rồi tối về phải được nghỉ ngơi, tội gì phải rúc vào bếp cho nhọc người. Nhưng chồng bỏ ngoài tai những lời tôi nói.
Một tuần nay ngày nào chồng trở về nhà cũng trong tình trạng say xỉn khiến tôi phát điên lên. Anh ấy bảo chỉ về nhà ăn cơm khi chính tôi xuống bếp làm món ăn. Tôi rất mệt mỏi khi nghĩ đến chuyện đi làm về lại phải lao vào bếp trong cái nắng nóng này, phải làm sao bây giờ hả mọi người? Làm thế nào để thuyết phục cả nhà thuê giúp việc đây?
Mệt mỏi vì chồng không gánh vác kinh tế
Tôi gồng gánh mọi khoản chi tiêu trong gia đình, từ chợ búa, mua nhà cho đến học hành của các con...
Ngoài 40 tuổi, cái tuổi nhiều người đã nhàn hạ và có thể nghỉ ngơi, còn tôi thì vẫn bộn bề, lo toan mọi thứ. Tất cả bởi vì chồng tôi, anh không phải một người đàn ông tài giỏi, có thể lo lắng, gánh vác kinh tế gia đình.
Ảnh minh họa
Tôi cưới anh khi mình tròn 25 tuổi, thời điểm đó tôi làm việc cho một cơ quan nhà nước, còn anh là lao động tự do. Anh cũng tốt nghiệp đại học, nhưng lại không xin được việc làm, không có một công việc ổn định, nên thu nhập cũng bấp bênh, tháng có tháng không.
Tôi cứ hy vọng, cưới nhau xong anh sẽ thay đổi. Sau đám cưới, hai vợ chồng nhờ người thân của anh xin việc cho anh, người ta cũng đồng ý nhận anh vào làm, với mức thu nhập khởi điểm hơn 5 triệu đồng. Thời ấy cũng là khá so với mặt bằng chung, nhưng làm một thời gian anh lại nghỉ, vì cho rằng công việc không phù hợp. Hay bị sếp soi mói, áp đặt.
Anh lại xin sang một công ty khác, và làm ở đó từ đó đến tận bây giờ. Công việc hoàn toàn trái với chuyên ngành anh học, và thu nhập cũng không cao. Bây giờ, mỗi tháng chồng chỉ thu nhập được 8 triệu đồng, anh đóng giúp tôi khoản tiền điện và tiền phí dịch vụ chung cư, tổng chắc khoảng hơn 2 triệu đồng, còn lại để chi tiêu cá nhân như ăn sáng, uống cà phê và quan hệ bạn bè.
Bao nhiêu năm qua vẫn như vậy, anh không biết nhà có bao nhiêu tiền, cưới nhau xong đi ở trọ 10 năm chồng cũng không cảm thấy cần phải thay đổi. Các con lớn mà không có phòng riêng để ngủ, để học, chồng cũng chẳng thấy bận tâm.
Tôi quyết định mua căn chung cư trả góp, chồng cũng chỉ ậm ừ rồi cùng tôi đi ký tên vào hợp đồng mua-bán, chứ hoàn toàn không biết căn nhà bao nhiêu tiền, bao nhiêu m2 và tôi phải vay nợ bao nhiêu, vay trong bao nhiêu năm, sẽ trả bằng cách nào.
Tiền học của con hàng tháng, anh cũng chẳng biết chúng nó phải đóng như thế nào, thu nhập của tôi thiếu hay đủ anh cũng chẳng quan tâm làm gì. Chỉ có tôi là cứ suốt ngày lo lắng, vo véo mọi thứ để cho vừa vặn, để các con tôi đỡ khổ. Để ốm còn có tiền mà chữa bệnh.
Người ngoài nhìn vào, vẫn nói tôi hạnh phúc vì có người chồng ngoan, không rượu chè, trai gái, cờ bạc, hết giờ làm là về với vợ con... có trách nhiệm với gia đình, con cái. Nhưng hạnh phúc đâu chỉ có như vậy, tôi cần ở một người chồng nhiều hơn thế, tôi muốn anh gánh vác, chia sẻ kinh tế với tôi.
Chỉ cần chồng có việc để làm Tôi 34 tuổi, kết hôn được 8 năm, có một trai và một gái, các con đều rất ngoan. Chúng tôi sống ở quê, tôi có việc ổn định với mức lương 20 triệu mỗi tháng, còn buôn bán online thêm. Chồng học trung cấp, trước kia làm ở cơ quan nhà nước với mức lương rất thấp, chỉ khoảng 3 triệu mỗi...