Kiếm 10 triệu/tháng, tôi vẫn bị chồng nhiếc là đồ ăn bám vô dụng
Tiền ăn, tiền học cho con, tiền điện, tiền nước trong nhà đều một tay tôi lo. Nhưng chồng vẫn bảo tôi là đồ ăn bám, không kiếm ra tiền.
ảnh minh họa
Tôi lấy chồng đã được 7 năm, chúng tôi có một con gái năm nay vào lớp 1. Về cuộc sống vợ chồng, tôi thấy mình khổ vì quá yêu chồng, thành ra chồng làm gì có lỗi, thậm chí là lỗi rất lớn, tôi cũng chỉ giận được một hai ngày rồi bỏ qua.
Chồng tôi là lái xe, trước đây nhà tôi có xe 29 chỗ, chạy tuyến ngắn đi về trong ngày. Mỗi lần như vậy, chồng cũng kiếm được chừng 2 triệu, mỗi tháng 15 chuyến thì tổng cũng được 30 triệu. Nhà chúng tôi ở thành phố nhỏ, thu nhập như vậy là rất lớn, có thể thoải mái chi tiêu mà không cần tính toán.
Có điều, tiền làm ra dễ thì lại khó giữ. Chồng tôi cờ bạc, nợ nần nhiều, mỗi lần đi trả nợ toàn tiền trăm triệu. Chưa kể anh còn bồ bịch với một phụ nữ đã có chồng trên tuyến đường lái xe của mình. Chuyện bồ bịch này tôi đã nói nhiều lần, chồng hứa bỏ nhưng mãi vẫn không thực hiện. Đến lúc mắc bệnh tình dục từ chị ta, chồng mới sáng mắt mà rút ra.
Sau đó, vì nợ nần nhiều, chồng tôi phải bán xe để trả nợ còn bản thân thì đi lái thuê, mỗi tháng được 9 triệu. Số tiền bán xe được 600 triệu, 200 triệu trả nợ còn 400 triệu, vợ chồng tôi dùng để mua nhà sau khi vay thêm họ hàng, anh em 350 triệu nữa.
Số nợ không hề nhỏ nên tôi đã nhiều lần thủ thỉ chồng tu chí làm ăn, đừng dính vào cờ bạc nữa để tích tiền trang trải dần, anh ừ à nhưng đâu vẫn đóng đấy. Qua tết vừa rồi, anh mang về khoản nợ 175 triệu. Tôi cắn răng đi vay nặng lãi để trả giúp chồng.
Bế tắc trong chuyện tiền nong nên chồng suốt ngày nhiếc móc tôi, nói người ta có vợ giỏi giang thì chồng được nhờ, đằng này…Tôi không học hành gì thật nhưng không phải ngồi ì ở nhà cho chồng nuôi mà cũng có công việc, có thu nhập riêng của mình. Tôi chạy buôn, đổ hàng cho các tiệm tạp hoa, mỗi ngày cũng kiếm được 300-400 nghìn. Đều đều như vậy, tháng nào cũng thu được hơn 10 triệu. Có điều, tiền của tôi không về một cục mà về lẻ theo ngày nên tôi không dồn được khoản nào.
Video đang HOT
Hơn nữa, 10 triệu đó cũng không thể dồn được vì tôi phải lo tiền ăn uống cho cả gia đình, tiền học hành cho con rồi tiền điện, tiền nước, thi thoảng về xuôi còn phải mua đồng quà, tấm bánh cho họ hàng, con cháu. Còn tiền lương của chồng hoàn toàn dùng để trả nợ, tôi không động tới một đồng nào. Vậy mà suốt ngày chồng nói tôi là vô tích sự, ăn bám.
Có lần anh đưa cho tôi 2 triệu, bảo muốn tiêu gì thì tiêu. Tôi dùng tiền đó mua một lò vi sóng. Ba ngày sau, chồng tự nhiên đòi lại tiền, tôi nói đã tiêu rồi thì anh lại cằn nhằn: “Đi đổ hàng suốt ngày mà không có tiền à? Đưa cho bao nhiêu hết bấy nhiêu”.
Suốt ngày cãi nhau chuyện tiền nong nên tôi rất chán, đang tính đến chuyện đưa con về quê còn để chồng tôi sống ở phố một mình, muốn làm thế nào thì làm. Nhưng nhiều người bảo tôi đừng làm vậy, phải ở cùng để quản chồng. Tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ chồng vì rất yêu, chồng làm gì tôi cũng có thể tha thứ được còn nếu không có anh, tôi thấy cuộc sống của mình không có ý nghĩa gì cả.
Tôi muốn mọi người giúp tôi, cho tôi lời khuyên nên làm thế nào để chồng bỏ thói nhiếc móc, trách vợ ăn bám (trong khi thực tế là tôi đang nuôi anh mới đúng), để anh tu tỉnh làm ăn. Có lẽ chồng phải nhận ra giá trị của tôi trong gia đình thì anh mới biết trân trọng và đối xử tốt với tôi được. Tôi học hành ít, viết vài dòng tâm sự này cũng phải nhờ cô cháu gái chuốt đi chuốt lại, câu từ nếu lủng củng mong các chị bỏ qua và cho tôi xin lời khuyên, tôi vô cùng cảm ơn.
Theo PNO
Bị chồng chửi vô dụng, ăn bám, vợ bỏ đi 3 ngày rồi mang về 500 triệu khiến chồng sốc: "Em kiếm đâu ra số tiền đó?"
Đang vò đầu bứt tai vì ăn năn, hối hận thì Trúc đột ngột xuất hiện trước mặt Hải, ném phịch xuống bàn một cọc tiền dày cộp...
Vừa cầm được tấm bằng đại học nóng hổi chưa kịp nguội trên tay thì Trúc đã lên xe bông về làm dâu nhà Hải. Lý do thì chỉ có thể là bác sĩ bảo cưới mà thôi. Trúc cũng muốn ổn định công việc một thời gian, có chút vốn liếng trong tay thì mới nhận lời làm vợ Hải nhưng người tính sao bằng trời tính được. Phát hiện mình có thai, Trúc hốt hoảng thông báo cho Hải:
- Có rồi thì cưới thôi. - Hải nhăn nhở
Cuộc hôn nhân của Hải và Trúc đến đơn giản như vậy đấy. Sau khi kết hôn, vì đã mang bầu tới tháng thứ 3 nên Trúc không đi xin việc nữa mà ở nhà loanh quanh lo việc nhà, chăm sóc Hải và chú tâm dưỡng thai. Thời gian đầu, mọi chuyện rất ổn thoảm không có gì xảy ra. Nhưng cho tới khi Trúc sinh con xong, có quá nhiều khoản phát sinh thì mâu thuẫn bắt đầu xuất hiện.
Kinh tế đổ dồn hết lên vai Hải trong suốt một thời gian dài khiến Hải sinh bực tức, gắt gỏng. Chuyện này Trúc cũng hiểu, đã hơn một năm nay Trúc không làm ra tiền, chỉ sống nhờ vào tiền lương của Hải và những đồng tiền trợ cấp từ mẹ đẻ. Vì thế, những lần Hải cáu gắt, Trúc đều cố gắng nhẫn nhịn. Hải giận dỗi, Trúc tìm cách làm lành. Rồi Trúc bắt đầu suy nghĩ, cứ như thế này mãi cũng không phải cách hay. Gia đình ông bà hai bên đều không có đủ sức khỏe để chăm cháu. Mà con mới sinh được vài tháng, giao cho người ngoài Trúc lại chẳng yên tâm. Thôi thì đành thử vận may vậy. Cầm số vàng cưới được cho trên tay, Trúc đã lén giấu Hải làm cái chuyện động trời đó vì Trúc biết rõ, nếu Trúc nói ra Hải sẽ không bao giờ đồng ý.
Cứ để tình cảnh này tiếp diễn rồi gia đình cũng tan nát có ngày cho mà xem, Trúc thầm nghĩ như thế. Và rồi... (Ảnh minh họa)
Lo ổn thỏa được chỗ này thì chỗ kia lại bung bét. Giờ không còn chỉ là gắt gỏng nữa mà quay hẳn sang đá xoáy Trúc là kẻ ăn bám, vô dụng. Một tối nọ, Trúc chờ Hải đi nhậu về. Bước vào nhà trong tình trạng chân nam đá chân xiêu, Trúc vội vã chạy lại đỡ Hải thì Hải xô Trúc ngã, rồi còn chỉ thẳng tay vào mặt Trúc mà sỗ sàng:
- Sao mà số tôi mạt phước đến thế. Rước về phải cái thứ vợ gì đâu không mà chỉ có ăn hại, vô dụng như cô. Rời tôi ra, rồi cái nhà này sẽ đi về đâu không biết.
Rồi Hải ngã lăn quay ra nhà, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm mắng nhiếc Trúc là kẻ vô dụng, ăn bám. Con giun xéo lắm cũng quằn, huống hồ gì từ trước tới nay, Trúc vốn mạnh mẽ, không thích dựa dẫm vào ai nhưng cũng vì hoàn cảnh ép buộc nên mới vậy. Cứ để tình cảnh này tiếp diễn rồi gia đình cũng tan nát có ngày cho mà xem, Trúc thầm nghĩ như thế. Và rồi...
Sáng hôm sau Hải tỉnh dậy thì hốt hoảng vô cùng khi không thấy Trúc và con đâu. Gọi điện thoại thì Trúc không nghe máy. Trời ơi, có lẽ nào vì chuyện đêm qua mà Trúc giận dỗi bỏ đi rồi. Không dám kinh động đến ông bà hai bên vì nếu mọi người biết chuyện, chắc Hải chẳng được sống yên ổn mất. Hải âm thầm xin nghỉ đi tìm Trúc.
Hải mắt chữ O, miệng chữ A, cứ há hốc ra hết cả. (Ảnh minh họa)
Nhưng đã 3 ngày trôi qua, Trúc vẫn bặt vô âm tín. Hải tiều tụy, suy sụp hẳn. Chỉ là do đợt này công việc áp lực quá, không biết trút giận vào ai nên Hải mới cái gắt với Trúc. Chứ thật lòng thì Hải thương Trúc lắm. Đang vò đầu bứt tai vì ăn năn, hối hận thì Trúc đột ngột xuất hiện trước mặt Hải, ném phịch xuống bàn một cọc tiền dày cộp:
- 500 triệu chẵn, trả cho anh vì đã nuôi mẹ con tôi trong suốt thời gian qua! - Trúc gằn giọng
Hải còn chưa hết bàng hoàng vì sự xuất hiện đột ngột của Trúc, giờ lại thêm số tiền khổng lồ này nữa, nó thực sự khiến Hải choáng váng:
- Em kiếm đâu ra số tiền đó! - Hải ấp a ấp úng
- Kiếm bằng trí thông minh và sự mạo hiểm của tôi. - Trúc vênh mặt lên với Hải
Hải mắt chữ O, miệng chữ A, cứ há hốc ra hết cả. Trí thông minh và sự mạo hiểm, Trúc làm Hải thực sự bấn loạn. Hóa ra Trúc đã lén đem vàng đi bán rồi lấy tiền đầu tư vào một cửa hàng ăn với người bạn. Không góp sức nhưng Trúc góp ý tưởng, cách thức. Chẳng gì thì Trúc cũng là sinh viên giỏi khoa tài chính mà. Kinh doanh có lãi đến chóng mặt. Nghe Trúc nói mà Hải hoa mày chóng mặt. Hải lí nhí xin lỗi Trúc nhưng có vẻ như chừng đó không đủ để làm Trúc nguôi giận. Đúng là không có người phụ nữvô dụng, chỉ là chưa đến lúc họ bộc lộ ra tài năng và bản lĩnh của mình mà thôi. Sau cú phốt này, chắc Hải phải kiêng nể Trúc đến trăm phần mất.
Theo Một Thế Giới
Chồng thản nhiên hỏi "Nhà còn cái bao cao su nào không?" Có hôm trước khi ra khỏi nhà, chồng còn hỏi: "Nhà còn cái bao cao su nào không?". Tất nhiên là chiếc bao cao su đó không phải dành cho tôi. Biết thế nào khi tôi kể ra chuyện này cũng có người bảo ngu, ăn bám, nhu nhược vô dụng. Nhưng làm sao được, cuộc sống hiện tại là do tự mình...