Kí ức và anh
Đôi khi giật mình thấy mình không hề lẻ bóng trên đường đời. Đôi khi giật mình nhìn lại bên mình vẫn còn ai kia. Giữa cuộc sống xô bồ nhộn nhịp này, có người vẫn làm mình cảm thấy tình người nồng ấm.
Anh – chàng trai công nghiệp, dân kỹ thuật chính gốc nhưng không khô khan như những gì người ta nói. Một người rất am hiểu cuộc sống, rất tâm lý. Một người hay nói và cũng hay cười. Em quen anh từ cái thế giới mà người ta gọi là thế giới ảo, nhưng cũng từ cái ảo ảnh đó bước ra hiện thực như trong mơ. Cùng học một trường cấp 3 một năm mà em chẳng quen anh vì hồi đó em có khác gì một con mọt sách đâu, ngoài sách vở ra em chẳng biết đến gì nữa. Quen anh giúp em thấy được nhiều điều mà cuộc sống đúng là không như mơ.
Suốt năm thứ nhất đại học anh là chỗ dựa duy nhất của em. Nhắn tin những lúc em cảm thấy buồn, chat với em mỗi khi em online. Ngây ngô nói chuyện với anh và học từ anh cách chém gió mà anh tự xưng là “siêu chém”. Mặc dù chưa một lần gặp mặt, anh trong trái tim em rất đặc biệt, dù em chẳng biết phải gọi nó là gì nữa. Và cũng qua những lần nói chuyện đó em biết trái tim anh đã bị tổn thương, vết thương chẳng lành được sau bao ngày tê buốt. Một người mà anh chỉ nói với cái tên “baby” đáng yêu. Chỉ qua cách anh kể em biết anh yêu chị ý đến nhường nào. Chị ý là người mà anh luôn hi sinh, luôn muốn bên cạnh. Nhưng cuộc sống đúng là không theo ý muốn của ai c,. người anh yêu say đắm lại bên cạnh bạn thân anh. Đứng ở hoàn cảnh của anh chắc em cũng không biết phải làm thế nào. Cô gái anh kể với em mà chẳng bao giờ nhắc tên sau này em mới biết chị ý mang một cái tên rất đẹp “Hồng Anh”.
Năm thứ 2 em được gặp anh. Hôm đó em đi gia sư tưởng được về sớm ai ngờ 8h mới được về, trót hứa với anh nên vẫn hẹn vào đó. Anh nói sẽ đón em. Địa hình trong đó em chẳng thuộc nên anh bảo xuống cầu Diễn, ai ngờ anh phụ xe bảo em xuống trước một bến. Không biết anh có giận em không, nhưng vẫn đi xa vào đón em. Anh cẩn thận nhắc em: “anh mặc áo màu trắng nhé, đi xe đỏ đấy”. Em vừa buồn cười vừa sợ vì đường khá đông. Anh đi qua em một đoạn, em gọi lại. Gặp anh em nói đủ mọi chuyện vu vơ, đường vào nhà anh khá xa và có những đoạn vắng vẻ, em kêu sợ anh bảo: “Vậy mà năm thứ nhất anh toàn đi xe đạp về đêm”. Em thắc mắc: “Anh không sợ nghiện sao?”. Anh cười: “Nghiện nó nhìn thấy anh chẳng sợ thì thôi anh sợ gì chúng nó”. Em chỉ cười trừ. Đúng là anh gầy thật!
Vào nhà anh ăn cơm, gặp anh cùng làng mà em chẳng biết phải nói gì, chỉ hỏi vu vơ. Xóm anh vui thật, nhộn nhịp và ấm áp như ở nhà ý. Cả xóm anh hầu như tất cả đều là người Bắc Giang, lại là bạn của anh nữa, toàn đồng hương cả.
Video đang HOT
10h anh đưa em về. Chẳng phải mùa đông những gió khá lạnh. Em bảo ra đến đường Nguyễn Trãi thôi rồi anh về đi. Anh mắng: “từ đó về nhà em còn bao xa mà đòi xuống”. Em chẳng nói gì vì tầm này bắt xe buýt cũng khó, chắc còn 02, 22. Nhưng em cũng không muốn anh về muộn thế “anh đi xe máy em lo gì” lại một câu anh an ủi.
Thời gian càng lâu, càng làm em muốn bên anh hơn… (Ảnh minh họa)
Đến nhà em, anh chỉ uống vội cốc nước rồi về luôn: “khi nào về nhà nhắn tin em nhé” – em nói nhỏ với anh. Anh quay lại cười: “anh chẳng lạc được đâu”. Rồi anh về. Được khoảng 15 phút em nhắn tin cho anh. “Anh đang ngồi ngắm hoa sữa ở Mỹ Đình”. Lạ thật! Em lo và gọi điện cho anh, anh cười: “không có chuyện gì đâu, anh về đến nhà rồi”.
Anh mất điện thoại “kỷ niệm 2 năm qua của anh”. Anh thật hậu đậu, vừa đi đường vừa nhắn tin làm rơi điện thoại lúc nào không hay. Em chịu anh đấy, anh cười.
Em mua máy tính. Và đó là lần thứ hai em gặp anh. Đứng đợi anh ở cổng trường Thương Mại mãi. Hẹn em 9h mà 9h15 chẳng thấy mặt mũi đâu. Em gọi điện cho anh. “Em đến nơi chưa? Giờ anh mới ngủ dậy, đợi anh nhá”. Em đứng mãi mà có một tên hâm qua “mời mọc” em mua máy ảnh. Em đã nói không mua mà cứ lẽo đẽo theo em. Bực mình em đi ra chỗ khác. Đúng lúc đó thì anh đến, nhìn em với ánh mắt “đểu không tả được”.
Dạo một vòng qua Topcare và sau đó là Trần Anh. Nhìn mặt anh lạnh lùng không chịu được. Chẳng nói chẳng rằng kêu em “cứ xem đi” lạnh như băng đi bên cạnh em hỏi chẳng nói gì. Đi bên cạnh anh em cảm thấy an toàn, thấy mình nhỏ bé và được che chở. Chỉ một phút không nhìn thấy anh là em lo lắng và bất an. Ngoảnh ngược ngoảnh xuôi chẳng thấy anh đâu. Em muốn hét thật to ý. Rồi tự dưng lại nhìn thấy anh. Vui chết đi được! Em cười.
Trưa hôm đó về nhà anh, em nấu cơm. Anh cho em tự túc. Nấu cơm xong ăn cùng Hoan nữa. Ăn xong kêu em đi luôn. Em không nghe, ngồi rửa luôn bát đũa thế là bị anh lườm cho một trận. Kệ!
Cuối cùng em cũng mua được laptop. Đưa anh mang về cài các phần mềm cho em. Hôm sau em đến thì anh lại vẫn ngủ, đợi mãi chẳng thấy anh, em lại phải vào tận nhà. Nhưng em cũng biết là tại em mà anh phải thức mà, đáng lẽ anh sẽ ngủ thêm một hai tiếng nữa.
Anh đúng là “ông già đáng yêu nhất” mà em được gặp, anh là người đặc biệt mà em không biết phải nói là gì với em. Thêm một ngày được làm bạn với anh, thêm một giờ được đi bên cạnh nghe anh mắng… là em cảm thấy hạnh phúc rồi. Thời gian càng lâu, càng làm em muốn bên anh hơn. Nhưng thấy anh buồn, thấy anh đau khổ vì tình yêu em không hề muốn chút nào, chỉ biết nhìn anh mà không làm gì được. Thấy anh luôn phải vất vả ngày đi học mà tối đi làm đến khuya mới về. Mùa đông về, cái lạnh tê buốt mà giữa đêm anh vẫn đi về một mình. Anh càng ngày càng gầy, càng ngày càng “già” dần đi. Năm sau anh ra trường, sẽ có rất nhiều biến đổi, rất nhiều chuyện mà cả không lường trước được. Hãy sống tốt nhé ông già của em!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cho em một lý do
Anh! Em vẫn muốn gọi anh với những từ nồng ấm nhất, em vẫn muốn mong ngóng tin anh dù biết rằng anh đã vĩnh viễn rời xa em. Có phải cuộc đời là những trớ trêu, là những nỗi đau mà ông trời bắt em phải gánh chịu?
Anh - mối tình đầu em tôn thờ, em hy vọng, khát khao và mong nhớ. Giờ này anh đang ở đâu? Chúng ta từng cách xa nhau cả ngàn cây số, những ngày nhớ nhung, những giận hờn vẫn còn đó trong từng lá thư, từng lời nói. Em hoang mang trên con đường mới nhưng trong lòng luôn tin dù khó khăn, chúng ta sẽ vẫn là của nhau. Anh đã nói "chỉ lấy em làm vợ", em còn nhớ lắm! Em coi đó là sự thiêng liêng, một sự kết thúc đẹp và có hậu cho một sự khởi đầu mới trên con đường chỉ có hai ta và những đứa con. Em quay ngược thời gian tìm về cái ngày chúng mình gặp lại nhau trên đất Thái Nguyên - nơi lưu giữ kho kỷ niệm không phai mờ theo tháng năm của chúng mình. Gặp lại anh sau bao nhiêu tháng năm xa cách, em lại là của anh! Hôm qua là mùng 8/3, đó là ngày đặc biệt với tất cả chị em phụ nữ nhưng với em, đó còn là một kỷ niệm không bao giờ phai nhạt. Đó là ngày mà lần đầu tiên, chúng ta trao cho nhau nụ hôn của mối tình đầu thơ mộng.
6 năm đã trôi qua, thời gian có quá khắc nghiệt với em hay không khi em lần lượt nếm trải những bước ngoặt quá khó khăn cho bản thân mình. Từ công việc, gia đình đến chuyện tình cảm... Với em, anh vẫn là chỗ dựa mà em khao khát nhất. Tình cảm trong em chưa bao giờ phai nhạt, anh cũng từng nói như thế. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Em đã tin tưởng và trao trọn cuộc đời con gái cho anh, người đàn ông của cuộc đời em. Biết bao nồng cháy, khát khao và hy vọng, em hy vọng chúng ta thật sự sẽ ở bên nhau. Nhưng rồi, cái ngày em biết đang mang trong mình giọt máu của anh, em vừa mừng vừa lo, không biết anh sẽ thế nào khi nghe được tin ấy? Em hạnh phúc vì mình được làm mẹ đứa con của anh. Bao nhiêu mong chờ sự trả lời từ phía anh nhưng anh đã làm em thật sự thất vọng và đau đớn. Anh tránh mặt, không nghe điện thoại, không muốn gặp em nữa. Tại sao vậy anh, em đã làm gì có lỗi, em đã làm sai điều gì khiến anh phải rời xa em như? Em dằn vặt trong đau khổ một mình, em tự hỏi lòng bao nhiêu câu, em nghĩ đến đứa bé vô tội còn chưa thành hình hài trong bụng của mình. Em đã khóc. Chưa bao giờ anh làm em khóc cả nhưng sao giờ đây anh lại bỏ mẹ con em mà đi? Sự xa cách đã làm anh thay đổi, anh có người khác hay anh chỉ đến với em cho vui rồi đi? Dù thế nào, em cũng mong anh hãy thẳng thắn nói cho em biết, em cần biết và em có quyền được biết.
Em vẫn không trách anh nhưng em đã suy nghĩ lại. Anh có hiểu được những gì anh đã làm, vô tình như mũi dao đâm xuyên vào trái tim em, em đã không đủ tự tin để giữ đứa con lại hay đơn giản vì anh đã không đón nhận nó? Giờ đây, khi em cố quên đi vết thương lòng còn đang rỉ máu, thì người ta cứ thỉnh thoảng lại nhắc tên anh, hỏi về anh... Em sẽ nói gì và nên nói gì, có chăng là em đã yêu lầm một người? Không hiểu sao tình yêu có nhiều niềm vui và cũng lắm đau thương như vậy? Em mong những người con gái đừng nên dại dột như em, để tin người người lại phụ ta. Em sẽ vẫn là em. Nhưng có khi gặp lại, anh sẽ không còn nhận ra em nữa. Em chúc anh hạnh phúc với tình mới, đừng nhớ đến em, đừng bao giờ làm như vậy với một người khác nữa.
Theo Ngôi Sao
6 bước để nối lại "tình xưa" Có rất nhiều câu chuyện tình bạn đã bỏ qua. Đó có thể là những rung động thầm lặng của cô câu học trò thủa cắp sách tới trường chưa dám nói ra, đó cũng có thể là mối tình đã tan vỡ trong quá khứ vì một vài lý do không đáng có. Và giờ đây, trái tim bạn lại "thổn thức"...