Kĩ sư xây dựng chết lặng khi biết mặt người tình của vợ
Vợ chồng tôi ly hôn khi việc cô ấy ngoại tình bị vỡ lở. Bên nhà vợ cũng trở mặt, không trả lại số tiền 600 triệu đã vay của tôi.
Cách đây 1 tuần, gia đình nhỏ của tôi chính thức chia lìa đôi ngả khi tòa án ra phán quyết ly hôn.
Thứ duy nhất tôi giữ sau cuộc hôn nhân là đôi nhẫn cưới. Đây là vật kỉ niệm chính tay tôi chọn mua bằng tiền dành dụm được. Nó cũng là ký ức đau buồn của một cuộc tình bị phản bội.
Tôi làm kĩ sư xây dựng, công tác xa nhà thường xuyên. Mỗi tháng tôi ở nhà chỉ vài ngày rồi lại lên đường.
Ảnh: B.N
Hai vợ chồng tôi yêu nhau chủ yếu qua mạng xã hội. Sau 3 năm yêu xa, tôi đón em về làm vợ. Cuộc sống không giàu có nhưng cũng tươm tất.
Tổ ấm nhỏ chỉ là căn phòng 30m2 nhưng tôi thấy hạnh phúc. Hai vợ chồng son, kinh tế chưa cho phép nên chúng tôi kế hoạch vài năm mới sinh em bé.
Sau 2 năm lấy vợ, tôi dành dụm được khoản tiền 600 triệu đồng, dự tính mở cho vợ quán làm tóc, kinh doanh mỹ phẩm như cô ấy mong muốn.
Kế hoạch chưa thực hiện, bố mẹ vợ vỡ nợ, đánh tiếng hỏi vay. Tôi chẳng tính toán, rút sổ tiết kiệm, chuyển cho họ.
Công việc tôi thuận lợi, kiếm được khá hơn, ngoài lương, tôi có thêm các khoản thưởng, hoa hồng, doanh thu…
Video đang HOT
Trước sinh nhật vợ, tôi mua sợi dây chuyền, bắt chuyến xe từ Nghệ An về Hà Nội.
Tôi về trong im lặng, muốn tạo niềm vui bất ngờ cho cô ấy. 11h đêm, tôi đứng trước cửa nhà, khẽ mở cửa, háo hức muốn thấy khuôn mặt dễ thương và nghe giọng nói ngọt ngào của cô ấy.
Thế nhưng, cuộc đời có những điều cay đắng tôi không tưởng tượng được ra. Vợ tôi thiêm thiếp giấc nồng cùng người đàn ông khác. Nhân tình của vợ không ai khác là thằng bạn thân của tôi.
Hai đứa chơi với nhau từ hồi để chỏm, chia sẻ bát cơm, củ khoai. Lớn lên, đi học chúng tôi cùng ở trọ, cùng vượt qua quãng đời sinh viên gian khó. Tôi có thể chia sẻ mọi thứ với nó nhưng không bao giờ chấp nhận cảnh chia sẻ vợ.
Cảm giác bị chính những người thân yêu nhất phản bội đau đớn như ai cào xé ruột gan. Nếu không giữ được bình tĩnh, chắc tôi đã lao vào đấm cho họ một trận.
Khi tôi hỏi vợ lý do bội tình, cô ấy trách tôi không quan tâm, không làm cô ấy vui. Tôi khiến vợ không có cảm giác an toàn, hạnh phúc.
Tôi nghe xong, cười điên dại. Từ ngày yêu nhau, cho đến khi đã thành vợ chồng, ngày lễ nào tôi cũng có quà. Quần áo, túi xách cho vợ, tôi ít mua nhưng đã mua phải là hàng hiệu, hàng cao cấp. Nhà vợ khó khăn, tôi giúp đỡ không nề hà, cũng xác định biếu luôn bố mẹ vợ số tiền đã vay.
Cuối cùng, cô ấy tặng tôi nỗi đau, cả đời không thể nguôi ngoai. Bố mẹ vợ biết chuyện, chẳng khuyên nhủ con gái, còn ra sức bảo vệ.
Ngày ra tòa, mặt vợ bình thản, không chút nuối tiếc. Khoản tiền cho bố mẹ vay, tôi đề nghị tòa để mình tự giải quyết.
Bạn bè khuyên tôi đòi lại số tiền kia, lấy vốn lập nghiệp. Họ đã trở mặt, việc gì phải sống tình nghĩa.
Tôi gọi cho bố vợ, xin lại số tiền đó. Ông tuyên bố, không trả, coi như đền bù tuổi xuân và danh dự cho con gái.
Tôi có nên đòi tiếp hay không? Vì giấy tờ vay nợ tôi vẫn giữ. Xin hãy cho tôi lời khuyên!
Tôi có nên cưới lại người vợ mù tịt việc nhà, không biết chăm con?
Tôi và Hằng kết hôn sau 3 năm yêu nhau. Chúng tôi khi đó đã có công việc ổn định, tôi là kỹ sư xây dựng còn cô ấy là một giáo viên.
Thời gian đầu chung sống với nhau chúng tôi rất hạnh phúc. Tôi sống khá đơn giản, không yêu cầu gì nhiều dù biết vợ mình không giỏi nữ công gia chánh.
Mâu thuẫn bắt đầu xảy ra khi chúng tôi có con rồi chuyển về sống gần gia đình nhà vợ. Vì cô ấy muốn ông bà ngoại chăm con giúp nên chúng tôi bàn bạc cho thuê ngôi nhà đang sống để đi thuê lại một ngôi nhà khác cách nhà ông bà khoảng 100m.
Buổi sáng, hai vợ chồng đều đi làm sớm từ khi con trai chưa ngủ dậy. Bà ngoại thường sang trông cháu, đợi khi cháu ngủ dậy thì đưa về bên nhà ông bà.
Ảnh minh họa.
Từ khi về sống gần nhà vợ, tôi luôn phải đối diện với sự trách móc từ mẹ vợ. Bà luôn cho rằng tôi lấy lý do thoái thác việc nhà, đi sớm về muộn không quan tâm gia đình... Trong khi thực tế là tôi đi làm ngoại tỉnh, ngày nào cũng phải phụ thuộc giờ giấc ô tô đưa đón của công ty.
Tôi cố gắng giải thích và nhẫn nhịn cho đến khi ông bà yêu cầu chúng tôi dọn về sống cùng. Tôi không đồng ý còn vợ tôi cũng không muốn mất lòng bố mẹ. Vậy là chúng tôi thường xuyên cãi vã những chuyện chẳng đâu vào đâu.
Sau lần mẹ vợ chê trách ích kỷ vì đi làm về muộn dịp đám giỗ, tôi bắt đầu chán không muốn sang nhà vợ nữa.
Khi con trai được 4 tuổi, tôi bàn với vợ chuyển về nhà cũ cho con đi học nhưng cô ấy không đồng ý vì lo không ai đưa đón, chăm con tốt bằng ông bà.
Điểm yếu lớn nhất của cô ấy đã trở thành thách thức của chúng tôi. Từ nhỏ cô ấy đã được bố mẹ nuông chiều nên không biết làm việc nhà, vun vén chăm sóc gia đình riêng. Vấn đề chăm con đã phụ thuộc hoàn toàn vào ông bà ngoại.
Tôi vẫn nhớ những buổi đi làm về muộn thấy căn nhà lạnh ngắt vì vợ con đã sang ăn tối bên nhà ngoại. Căn nhà chúng tôi ở đúng nghĩa nhà trọ khi cả hai chỉ về ngủ và lại đi vào sáng hôm sau.
Trong tình cảnh ấy, thay vì vun vén và khuyên bảo để các con xây dựng tổ ấm thì mẹ vợ tôi lại tiêm nhiễm vào đầu vợ tôi những lời chê bai con người tôi, một mực cho rằng tôi không ra gì, không biết chăm sóc vợ con...
Cái gì đến cũng đến, tôi bắt đầu thấy cô ấy dần xa cách mình. Rồi cô ấy nói không muốn sống với tôi nữa và sẽ làm đơn ly hôn.
Tôi nghĩ cô ấy chỉ giận dỗi quá nên nói như vậy. Không ngờ, cô ấy thừa nhận đã yêu một người khác và không còn cảm xúc với tôi.
Cứ như thế, chúng tôi ra tòa trong hòa bình. Con trai do vợ nuôi nhưng thực chất là... ông bà ngoại nuôi.
Tôi trở về sống một mình trong căn nhà cũ, căn nhà mà bố mẹ tôi mua cho từ trước khi kết hôn.
Suốt mấy năm qua tôi lao vào công việc và không có ý định yêu đương hay tái hôn. Tôi sợ thêm một lần đổ vỡ.
Năm ngoái, công ty cử tôi đi học ở Hàn Quốc 1 năm. Khi về nước vì nhớ con nên tôi đến gặp cháu. Tôi biết được cô ấy cũng đã chia tay người đàn ông kia và giờ đang sống độc thân.
Gặp tôi, cô ấy xin lỗi và nói vẫn còn yêu tôi. Cô ấy muốn chúng tôi làm lại từ đầu. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa quên cảm xúc bị "cắm sừng" và phải sống theo sự sắp xếp của gia đình nhà vợ nên muốn có thêm thời gian suy nghĩ.
Trong khi tôi còn đang phân vân về đề nghị của cô ấy thì con trai liên tục gọi điện cho tôi nói muốn đi chơi cùng bố mẹ, muốn sống cùng bố mẹ. Tôi rất thương con và ẩn sâu trong tôi là những cảm xúc trái ngược, tôi không biết mình còn yêu cô ấy không hay đó là những cảm xúc thân quen sau thời gian dài từng chung sống bên nhau.
Tôi tâm sự với bạn bè có nên quay lại với vợ cũ hay không thì tất cả đều nói "cái gì đã qua hãy cho qua, đừng quay lại cánh cửa đã bước qua".
Theo thời gian, mẹ sẽ khác và chúng ta cũng khác, chỉ có tình yêu thương là mãi không đổi thay Ngày xưa, mẹ dạy chúng ta cách cầm đũa, cầm thìa, cầm bút... Hiện tại, chúng ta dạy mẹ dùng điện thoại, dùng máy tính. Ngày xưa mẹ là người dặn dò bạn đủ thứ mỗi khi ra đường. Giờ đây, bạn mới là người luôn dõi theo mẹ. Suốt cuộc đời mình, chúng ta có thể gặp gỡ và yêu rất nhiều...