Kỉ niệm tình đầu
Tôi không biết bắt đầu câu chuyện của mình như thế nào bởi vì đó là một kỷ niệm.
ảnh minh họa
Mà kỷ niệm thì chỉ để nâng niu và ngắm nghía chứ không thể nào thay đổi được. Tôi gọi anh là nhóc – đơn giản bởi vì tôi coi anh là một người bạn thân của tôi.
Anh cao hơn tôi hẳn một cái đầu và rất dễ thương. Anh lo cho tôi từng chút một, quan tâm đến tôi từ chuyện học hành đến cả những phiền toái trong cuộc sống của tôi. Anh sẵn sàng ngồi nghe tôi kể lể đủ chuyện bực bội mà không hề khó chịu, và anh thường chỉ khuyên tôi một câu rất ngắn gọn nhưng đủ làm tôi cảm thấy yên tâm và thanh thản. Tôi vô tư tin tưởng vào tình bạn tuyệt đẹp đó. Mấy đứa bạn thường xì xào với tôi: “Anh em hả, anh em ngoặc kép thì có. Đứa con trai nào lại tốt bụng mà không có lý do bao giờ”.Tôi khó chịu trước những lời nhận xét đó nhưng lâu dần tôi cũng mơ hồ nhận thấy sự khang khác nơi anh. Những lúc ngồi nói chuyện với tôi, anh thường nhìn thật lâu vào gương mặt tôi, ánh mắt dịu dàng và có chút gì đó bâng khuâng. Nó làm tôi bối rối khi gặp ánh mắt anh và tôi sợ ánh mắt lạ lùng đó. Một lần đang huyên thuyên kể chuyện lớp cho anh nghe, tôi chợt nhận ra anh đang nhìn tôi mà hình như không nghe được tôi đang nói gì. Tôi sựng lại:
- Nhóc có nghe em nói gì không? Anh buột miệng:
Video đang HOT
- Em dễ thương quá!
Tôi hụt hẫng. Vậy là những gì tụi bạn nói với tôi không sai. Anh đã thay đổi, anh không còn là một người bạn của tôi nữa. Tự ái trẻ con của một đứa con gái trong tôi trào lên, tôi giận anh, giận anh ghê gớm. Tại sao anh lại đánh mất đi tình bạn đẹp đẽ giữa chúng tôi. Tại sao anh cũng như bao đứa con trai khác. Tôi òa khóc bỏ về mặc anh theo xin lỗi, mặc anh phân bua dỗ dành. Nước mắt rơi đầy trên má, tôi chìm trong sự tức giận và thất vọng về của mình.Tôi lánh mặt anh liên tiếp hàng tuần lễ. Anh lên phòng, tôi bỏ xuống căng-tin xem phim, gặp mặt anh tôi lạnh lùng như người xa lạ. Anh buồn và quay sang quậy phá, uống rượu. Tôi đã khóc thật nhiều, khóc cho anh và khóc cả cho tôi. Tôi nhớ anh ngày xưa, nhớ anh dịu dàng, dễ thương. Rồi tôi biết được anh quay sang một người con gái khác. Tôi không khóc, nhưng thà tôi khóc được còn hơn, nước mắt sẽ làm tôi vơi đi và cuốn bớt nỗi buồn của tôi. Tôi mất anh rồi sao? Tôi sẽ không có anh quan tâm chiều chuộng, không có anh để làm nũng hay chọc phá nữa. Anh không còn là của riêng tôi. Con gái thật mâu thuẫn, chỉ khi nào mất đi cái mình có mới bàng hoàng nhận ra nó có ý nghĩa với mình như thế nào. Tôi cũng là con gái và khi xa anh tôi mới hiểu rằng tình cảm tôi dành cho anh quá nhiều. Lần cuối vào Sài Gòn để đi du học, anh hẹn gặp tôi. Tôi không biết mình nên hay không nên đến và tôi quyết định không đến. Tôi sợ phải đối diện với anh, sợ anh biết được những tình cảm thật của mình. Một tuần sau tôi nhận được một lá thư của anh, anh viết trước lúc bay xa tôi mãi mãi. Tôi bàng hoàng, thì ra anh vẫn dành cho tôi một tình yêu thật đậm. Anh xin lỗi tôi vì anh đã gây ra sự hiểu lầm bởi vì người con gái đó đơn thuần chỉ là một người bạn của anh.
Không, anh không có lỗi, chính tôi mới là người có lỗi. Tôi đã hiểu lầm anh, đã vội trách anh dễ thay lòng đổi dạ để rồi đánh mất đi tình yêu đầu đời tuyệt đẹp của mình. Tôi ân hận và nhớ anh đến quay quắt. Nhớ nụ cười, ánh mắt của anh, nhớ giọng hát dịu dàng đã hát cho tôi nghe những bản tình ca, nhớ cả những lần tranh cãi tôi đã gào lên trong nước mắt: Em ghét Nhóc!
Bây giờ đã lớn, đã chững chạc hơn xưa tôi lại thấy mình quá trẻ con. Nếu ngày xưa tôi không có cái tự ái đầy con nít ấy thì tôi đã không mất anh. Giá như… nhưng biết đâu chính cái vẻ trẻ con đó mà anh đã yêu tôi và nếu như thiếu cái hồn nhiên trẻ thơ đó thì tôi đâu phải là tôi nữa!
Theo Muctim
Đàn bà ngủ với đàn ông, thiệt gì?
Nói về đàn ông, họ luôn luôn nghĩ, chuyện họ chơi bời là đương nhiên nhưng lại cấm phụ nữ chuyện chăn gối trước khi lấy chồng.
Tôi không cổ cũ cho chuyện sống thử, cũng không phải cổ xúy cho con gái sống dễ dãi hơn, chỉ là tôi có chút suy nghĩ thoáng. Quan điểm của tôi, yêu là cho hết mình, nhưng phải biết chịu trách nhiệm với những gì bản thân mình làm, đừng làm rồi ân hận, đừng làm rồi khóc lóc than đời. Và cũng đừng đổ tội cho bất kì ai, dù là đàn ông hay đàn bà.
Nói về đàn ông, họ luôn luôn nghĩ chuyện, họ chơi bời là đương nhiên nhưng lại cấm phụ nữ chuyện chăn gối trước khi lấy chồng. Có nhiều anh chàng miệt thị, khinh bỉ, coi thường người vợ của mình khi biết cô ấy không còn trong trắng. Và thậm chí có là vợ thì cũng ra rìa luôn, không được coi trọng nữa vì tội đã trót ăn nằm với ai đó trước anh ta. Nhưng anh ta lại không tự kiểm điểm lại bản thân mình xem mình đã thực sự trong sạch, xứng với người con gái đó hay chưa.
Nhiều cô gái cũng vì chuyện không còn trinh tiết mà dại dột, lo lắng, sợ hãi không dám nghĩ tới chuyện lấy chồng. Có người vì căm hận bị người yêu phản bội khi đã trao thân mà không dám yêu ai, ngậm đắng nuốt cay chấp nhận quá khứ. Bởi vì sao, vì đàn ông luôn khiến họ lo sợ, đàn ông luôn khiến họ nghĩ, họ đã mất đi &'cái ngàn vàng' rồi thì không xứng là vợ anh ta?
Nhiều cô gái cũng vì chuyện không còn trinh tiết mà dại dột, lo lắng, sợ hãi không dám nghĩ tới chuyện lấy chồng. (Ảnh minh họa)
Có quy định nào về việc, con gái mất đi cái trong trắng của mình thì không được làm vợ hay không? Hay có ai quy định, đàn ông được chơi bời, buông thả, còn phụ nữ thì không? Xin thưa, chẳng ai quy định cả, chỉ là người ta tự tạo ra rào cản ấy, tự quy kết hết trách nhiệm cho người phụ nữ, nhất là cánh đàn ông. Trong khi họ không hề nghĩ rằng, phụ nữ buông thả với ai, đàn bà ngủ với ai để phải chịu tiếng xấu?
Cái thiệt của chuyện quan hệ trước hôn nhân chính là việc, bị người đàn ông coi thường và khinh rẻ đó. Nhưng, với những người phụ nữ, khi yêu là luôn trao hết mình. Vậy, khi họ cho đi bản thân mình cho người mình yêu thương, trong giây phút hạnh phúc ấy, họ thực sự không nghĩ được nhiều. Họ chỉ biết sống thực với tình cảm của mình, còn đâu thời gian để cân đong đo đếm tương lai.
Có thiệt gì không chỉ có tự bản thân họ hiểu? Nếu như thực sự nghĩ tương lai sẽ khó khăn nếu như không đến được với người mình đã trao thân, thì phụ nữ nên sống kín kẽ, nên có lập trường hơn nữa. Còn nếu chỉ nghĩ sống theo cảm xúc, làm chuyện đó theo cảm xúc thì hãy chịu trách nhiệm về hành động của mình.
Điều quan trọng hơn cả là đàn ông hay có suy nghĩ rộng lượng hơn về chuyện trinh tiết, sự trong sáng của phụ nữ. Có không còn trong trắng thì có sao, đó là người dám yêu, dám sống. Có không còn nguyên vẹn thì cũng có sao, chỉ cần họ không phải là hạng, với gã đàn ông nào cũng có thể &'lên giường'. Cánh cửa cuộc đời rất rộng, hãy cho họ một lối thoát, vì khi yêu, ai cũng khó lòng mà kìm chế được bản thân. Và trách nhiệm họ chịu cũng chỉ phụ thuộc vào cánh đàn ông mà thôi!
Trinh tiết, hay trong trắng, tất cả cần phải được suy nghĩ thoáng hơn, cần được người trong cuộc hiểu và thông cảm. Đừng bao giờ đòi hỏi quá cao ở một người đã từng yêu nếu như bản thân mình cũng từng giống như vậy, đàn ông ạ!
Theo VNE
"Nếu sợ yêu tốn kém, một chút tình cũng đừng hòng mong có" Đàn ông chỉ được chọn một trong hai. Nếu cứ sợ yêu tốn kém, sợ bị người khác tham tiền của mình khi yêu thì một chút tình cũng đừng hòng có được. Thân gửi Đàn ông chớ dại gái - tác giả bài viết "Đấy, mình cao giá nên cũng được nhận món quà đắt giá". Tôi viết những dòng này khi...