Kì lạ gia đình có tay chân nhọn như mũi kim ở Việt Nam
Năm nay người anh đã bước sang 74, còn người em vừa tròn 60 tuổi nhưng ông Tiến và ông Tuấn vẫn chưa lý giải được sự kỳ lạ khiến nhiều người trong gia đình họ có tay chân “nhọn như mũi kim”.
Đó là hoàn cảnh của hai gia đình ông Nguyễn Hữu Tiến (SN 1939) và Nguyễn Văn Tuấn (SN 1953), là hai anh em ruột cùng trú tại thôn Hoàng Lý, xã Hoàng Đông, Duy Tiên, Hà Nam. Hai anh em ông Tiến, ông Tuấn dù tuổi đã khá cao nhưng trông phong thái vẫn rất minh mẫn, vui tính và luôn thể hiện sự lạc quan trong suy nghĩ và lối sống.
Tuy tay chân không được lành lặn nhưng cả hai người rất có tài hoa vẽ tranh, điêu khắc, viết chữ, chăm sóc cây cảnh… Riêng người con trai út của ông Tiến là Nguyễn Văn Đạt (SN 2000) cũng bị tật như bố nhưng em đã biết khắc phục khó khăn, học hành rất tiến bộ.
Cụt tay chân nhưng không “cụt” lý tưởng sống
Đang loay hoay với với bộ đồ gỗ uốn hình đầu rồng, mai rùa, do chính ông tự dùng vài ngón tay, chân còn sót lại, ngồi khắc, chế qua nhiều tháng ngày mới xong, ông Tuấn cười niềm nở rồi khoe: “Tôi đặt tên cho sản phẩm này là “long ly quy phượng”, đầu rồng, thân uốn hình mai rùa”.
Cận cảnh đôi bàn tay một ngón của ông Tuấn.
Trong gia đình có 6 anh em, làm nghề nông khó khăn, 4 người khác đều khỏe mạnh, riêng chỉ có ông Tuấn và người anh trai Tiến là chịu thiệt thòi ngay từ lúc được sinh ra khi mỗi tay chân chỉ có duy nhất 1 ngón. “Nhiều người nhìn tay chânanh em tôi nhọn hoắt rồi bảo chẳng khác nào mũi kim”, ông Tuấn cười.
Nhà nghèo, học đến lớp 10 thì chàng trai Tuấn ngày đó phải thôi học rồi ở nhà phụ giúp bố mẹ việc đồng áng, cơm nước, riêng ông Tiến vẫn được bố mẹ lo cho học tiếp.
Mang hình hài dị tật, tuổi thơ anh em ông Tuấn phải trải qua nhiều tủi cực trước những ánh mắt soi mói của người đời. Vượt lên tất cả, ông Tuấn sớm nhận ra mỗi người đều có một hoàn cảnh, một số phận.
Dù có trớ trêu đến đâu thì cũng phải sống cho tốt, cho có ích để không hoài phí công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Hai anh em ông bỏ ngoài tai tất cả những lời dị nghị, quyết tâm sống “tàn nhưng không phế”. Họ bắt đầu giúp nhau rèn luyện đôi tay, đôi chân tật nguyền của mình có thể làm được những công việc như mọi người vẫn làm. Kiên trì luyện tập, mỗi lần thất bại là một lần rút ra kinh nghiệm.
Mang trên mình đôi tay, đôi chân nhọn như những mũi kim nhưng cả ông Tuấn, lẫn ông Tiến đều có những biệt tài khiến nhiều người phải nể phục như viết chữ, làm thơ, điêu khắc, chăm sóc uốn cây cảnh…
Nhờ nỗ lực không biết mệt mỏi, anh em họ nhanh chóng điều khiển đôi tay “thiếu ngón” làm được nhiều công việc từ rửa bát, khâu vá, chăn trâu, cắt cỏ đến… đi xe đạp thuần thục trước con mắt trầm trồ thán phục của mọi người. Không chỉ vậy, đôi tay kỳ lạ của ông còn làm được những việc mà người bình thường có khi cũng lắc đầu chào thua.
Video đang HOT
“Có bị cụt tay hay cụt chân thì xin đừng cụt lý tưởng sống, bởi mỗi người có một số phận riêng. Chẳng ai giàu ba họ, chẳng ai khó ba đời, cứ cố gắng rồi sẽ thấy cuộc sống này vẫn còn ý nghĩa”, ông Tuấn tâm sự thêm.
Trong lúc đang trò chuyện với ông Tuấn thì ông Tiến cũng vừa đi chơi về. Trưởng thành từ khoa Trung văn của Trường đại học Ngoại ngữ Hà Nội (nay là Đại học Hà Nội), ông Tiến từng làm phiên dịch viên Trung ngữ một thời gian dài cho nhiều đoàn công tác.
Năm 1964, ông tham gia giảng dạy tại trường Nguyễn Huệ (Hà Nội). Những ngày đi dạy, người thầy giáo tàn tật cũng băn khoăn, lo lắng bởi hình dáng không bình thường sẽ là bức rào cản ngăn cách thầy trò. Thế nhưng, mọi lo lắng của ông đã được hóa giải bằng chính sự tài hoa của mình.
Ông Tuấn khoe về những bức tranh sơn mài do chính 2 người con cũng bị khuyết tật như ông chế tác, hiện họ đang làm ở Hà Nội.
Thôi việc “gõ đầu trẻ”, ông Tiến chuyển công tác sang ngành ngân hàng của tỉnh Hà Nam. Năm 40 tuổi, đã vợ con đuề huề, ông vẫn mải miết đi học thêm đại học tại chức. Công tác đến năm 1992, ông về hưu và tìm niềm vui qua việc làm thơ, vẽ tranh, dịch gia phả, tài liệu Hán văn hay câu đối cho các đình chùa trong thôn, ngoài xã. Tiếng lành về tri thức và sự tài hoa của người đàn ông “1 ngón” khiến nhiều người hiếu kỳ tìm đến tận nhà ông để được tai nghe, mắt thấy.
Vợ chồng ông Tuấn, bà Xuân.
Trong 6 người con gái của ông có chị Nguyễn Thị Hương, sinh năm 1976, cũng bị dị tật giống bố. Song, ông Tiến luôn tự hào vì cô con gái cũng giàu nghị lực . Hiện chị Hương đang làm công nhân tại một xưởng may dành cho người khuyết tật ở Hà Nội.
Những người vợ mơ có được “chồng cụt”
Ông Tiến cưới vợ từ ngày mới hơn 20 tuổi, rồi hai người lần lượt có với nhau 7 người con khôi ngô, tuấn tú. Hạnh phúc ấy tưởng chừng như sẽ ngày một được vun đắp nhưng rồi trải qua một cơn bạo bệnh, vợ của ông qua đời. Từ đó ông và những đứa con ngơ ngác khuyết chốn nương tựa. Sống cảnh “gà trống nuôi con” qua nhiều năm, các con của ông dần trưởng thành.
Thương bố, họ đã động viên ông Tiến “đi thêm bước nữa”, một phần là để gia đìnhthêm tiếng nói cười, phần còn lại vì các con của ông vẫn ý thức được rằng “con chăm cha không bằng bà chăm ông”. Biết rõ tính cách hiền lành, tốt bụng và những tài lẻ trong con người ông Tiến, bà Nguyễn Thị Thỉnh (SN 1950) là một người xã bên đem lòng yêu thương.
Còn đây là gia đình ông Tiến với vợ và đứa con trai út Nguyễn Duy Đạt.
Hai người gặp nhau, hiểu được cảnh ngộ rồi họ sớm nên duyên vợ chồng vào năm 2000. “Dù tay chân không được lành lặn nhưng ông ấy vẫn luôn cố gắng đảm nhận trọn chức trách của một người chồng”, bà Thỉnh nói.
Năm 2005, Nguyễn Duy Đạt, con trai riêng đầu lòng của vợ chồng ông Tiến, bà Thỉnh chào đời. Cậu bé Đạt mang gương mặt sáng sủa, thông minh nhưng lại bị dị tật giống ông Tiến. “Thấy con sinh ra không được lành lặn, tôi đau lắm chứ nhưng số trời đã định nên phải vui vẻ đón nhận”, ông Tiến tâm sự.
Thừa hưởng gen tài hoa của ông, ngay từ khi còn nhỏ, Đạt vẽ đẹp chẳng kém bố. Cậu còn liên tục đạt danh hiệu học sinh giỏi trong 6 năm qua. Đạt tâm sự, lớn lên em muốn trở thành họa sĩ để vẽ những bức tranh làm đẹp cho đời.
Hạnh phúc không chỉ luôn hiện hữu trong ngôi nhà nhỏ của vợ chồng ông Tiến mà cạnh đó là gia đình ông Tuấn cũng thế. Vợ của ông Tuấn là bà Lê Thị Xuân (SN 1953), họ cưới nhau từ năm 1978, có với nhau 2 đứa con nhưng cả hai cũng khuyết tật tương tự như ông Tuấn. “Các cháu khuyết tật nên không có điều kiện theo học, hiện cả hai đứa đang làm sơn mà, vẽ tranh cho một nhà hàng ở Hà Nội”, bà Xuân nói.
Suốt những năm tháng chung sống, chăm sóc chồng con, bà Thỉnh và bà Xuân là những người phụ nữ phải chịu những thiệt thòi nhất định nhưng chính họ đã góp phần rất quan trọng làm hài hòa mối quan hệ trong gia đình , nuôi con cái ăn học tử tế.
“Dù cho chúng tôi được chọn lại, chúng tôi xin nguyện tiếp tục chọn hai lão chồng cụt làm chồng”, bà Thỉnh và bà Xuân cùng nói.
Theo NTD
16 năm đẩy xe lăn theo con đi học
Con trai bị tật nguyền nhưng vẫn không tắt giấc mơ được đến trường. Thế nên, ròng rã 16 năm trời, người mẹ thương con vô ngần ấy ngày ngày đều đặt con lên chiếc xe lăn, đẩy con đến tận bục giảng đường cho đến khi cậu tốt nghiệp đại học.
Đội mưa nắng nuôi mơ ước cho con
Gặp chị Tâm trong căn nhà trọ ẩm thấp, chật chội, người mẹ nghèo khó kể rằng. Kể từ khi sinh ra, Nguyễn Hà Hải (con trai chị - PV) đã không may bị tật nguyền, sức khỏe rất yếu. Đến năm lên 2 tuổi, đôi chân và cánh tay của cậu bé cứ teo tóp dần, rồi co rúm, thân hình gầy quắt. Gia đình đã nỗ lực chạy chữa, đưa Hải đi mổ 3 lần ở bệnh viện Sơn Tây, rồi lại chuyển sang bệnh viện Xanh Pôn, viện Nhi Thụy Điển, viện Việt - Đức... nhưng cũng không có kết quả gì.
Căn bệnh quái ác đã hủy hoại đôi chân, Hải bắt buộc phải gắn bó cuộc đời mình với chiếc xe lăn vì không thể đi lại. Dù bị tật nguyền, thiệt thòi đủ thứ, nhưng cậu bé Hải vẫn ước muốn được đến trường học như các bạn bè. Thương con, thấy con ham học, chị Tâm quyết định ngày ngày đẩy xe lăn đưa Hải đến trường học tập. Thời ấy, trường học chỉ cách nhà có hơn 1 cây số nên chị Tâm đưa Hải đi học đỡ vất vả. Cứ thế ròng rã 5 năm trời, chị Tâm đẩy xe đưa con đi học hết cấp 1. Thấy Hải học giỏi, lại muốn học tiếp lên, chị Tâm tiếp tục đẩy xe lăn đưa con đi học cấp 2. Nhiều bạn bè cùng lớp với Hải biết chuyện cảm động, buổi sáng thường thay chị Tâm đến đẩy xe lăn đưa Hải đi học, đến khi nào tan trường chị Tâm lại đi bộ ra để đón con.
Hình ảnh mẹ đẩy xe lăn đưa con đi học từng khiến nhiều người không khỏi xúc động (Ảnh:Tuấn Nguyễn)
Tưởng rằng chừng ấy khó khăn đã là quá đủ, thì bất ngờ một cơn bạo bệnh đổ xuống cướp đi sinh mạng của bố Hải, bao nhiêu gánh nặng lo toan đều đè lên đôi vai người mẹ. Ngày ấy, mẹ Hải phải đi làm thuê, làm mướn quần quật cả ngày để có tiền thuốc thang, chạy chữa bệnh tật cho em, lo khoản nợ đã lên đến gần 100 triệu đồng. Nhiều lúc, thương mẹ quanh năm đi phu hồ vất vả, còng lưng đi buôn hàng sáo, Hải đã có ý định nghỉ học để cho mẹ bớt đi gánh nặng. Biết vậy, mẹ Hải ôm con vào lòng và khóc: "Dù mẹ có cực khổ đến đâu, sẽ vẫn cố cho con ăn học nên người".
Lên cấp 3, đoạn đường đến ngôi trường em học xa hơn nhiều, cách nhà hơn 4km. Không ngại nắng mưa, ngày nào mẹ cũng dậy sớm, miệt mài đưa em đến trường suốt 3 năm cấp 3. Ở ngôi trường Trung học phổ thông Thuận Thành III, Bắc Ninh, không ai không biết đến hình ảnh một người mẹ gầy gò còng lưng đẩy xe lăn đưa đứa con tật nguyền đến lớp. Các thầy cô trong trường, ai cũng cảm phục tấm lòng vì con và nghị lực vượt khó của người mẹ nghèo. Nhiều thầy cô ở trường nhìn thấy cô Tâm gầy gò, không khỏi ái ngại, sợ cô không còn đủ sức để đưa em Hải học hết cấp 3. "Được cái trời thương, tôi gầy gò nhưng ít khi đau ốm", người mẹ đầy nghị lực chia sẻ.
Có một lần, hôm ấy trời mưa to bão lớn, rét căm căm, trong người cảm thấy mệt mỏi, chị quay sang nói với Hải: "Trời mưa bão to quá, xin phép cô nghỉ buổi con nhé". Nhưng Hải vẫn muốn đến trường nên bảo: "Chờ ngớt thì đi mẹ ạ". Cơn mưa mãi không dứt, song con đã quyết tâm thế, chị Tâm lại gượng dậy, ướt hết vẫn phải đi. Và hai mẹ con lại mặc áo mưa, đẩy xe lăn đưa Hải đến lớp.
Hải thương mẹ lắm, nên em quyết tâm cố gắng học tập thi đỗ vào giảng đường đại học để bù đắp lại những hy sinh của mẹ dành cho em. Suốt ngày, Hải chỉ cặm cụi với sách vở, tự học, tự ôn. Bao nhiêu nỗ lực cũng được đền đáp, em thi đậu vào khoa Thông tin thư viện, Đại học khoa học xã hội và nhân văn với số điểm 20. Biết tin, mẹ Hải không biết nên mừng hay lo. Con đỗ đại học, niềm vui của mẹ ngắn chẳng tày gang, phải lo đủ thứ: lo chỗ ăn, chỗ ở cho con; lo kiếm tiền; lo cuộc sống sinh hoạt. Ngày trúng tuyển, bà con hàng xóm đến chia vui, không ít người ái ngại: "Con yếu, mẹ mỗi ngày một tuổi, sức khỏe yếu đi, trăm thứ đổ cả lên vai, không biết mẹ nó có kham nổi không?". Hiểu những nỗi lo của mẹ, sợ mẹ không đủ sức theo mình trong 4 năm đại học, Hải đã toan dừng lại, bỏ dở ước mơ trở thành cử nhân công nghệ. Lại một lần nữa, mẹ tiếp sức cho Hải đứng dậy: "Lúc nào, mẹ còn đi được, lúc ấy con còn được đến trường". Thế rồi, hai mẹ con khăn gói xuống Hà Nội trọ học, trong hành trang không thiếu chiếc xe lăn.
Nỗi nhọc nhằn nơi đất khách quê người
Ký túc xá của trường chỉ cho con ở, chị Tâm phải ở chỗ khác nên đành phải tìm chỗ trọ ở ngoài. Mấy ngày trời ròng rã, người mẹ đi hết các ngõ ngách gần trường để tìm phòng trọ. Hai mẹ con chen chúc trong căn phòng vẻn vẹn 9m2 ở ngõ nhỏ trên đường Nhân Chính, Thanh Xuân, cách trường gần 3km. Ngày nào cũng vậy, chị Tâm dậy sớm đưa em Hải đi học từ lúc 6h sáng và đợi sẵn ngoài cửa lớp đến 11, 12 giờ trưa để đưa em về. "Mình lo lắng, chăm chút chu đáo cho con từng miếng ăn, giấc ngủ, từng lúc tan học về, không bao giờ phải để nó đợi, sợ nghĩ nó lại tủi thân", chị Tâm chia sẻ. Để làm được điều đó, chị thuộc lòng lịch học, giảng đường Hải học mỗi ngày. Nhà trường cũng tạo điều kiện cho em học tầng 1 là chính, tiết nào học tầng 2, tầng 3 thì bạn cõng lên.
Người mẹ đã 16 năm đẩy xe lăn đưa con tới trường (Ảnh:Tuấn Nguyễn)
Những lúc không phải đưa Hải đi học, chị Tâm phải lăn lộn đi làm đủ mọi việc để kiếm sống, trang trải cuộc sống sinh hoạt cho 2 mẹ con. Mỗi tháng tiền nhà hết 1 triệu rưỡi, tiền điện 5000 đồng/số; cả tiền ăn nữa cũng hết gần 3 triệu đồng. "Hai mẹ con chi tiêu chắt chiu lắm, ở đây cái gì cũng đắt đỏ. Nhiều hôm hết tiền, mẹ nhịn ăn sáng để dành dụm mua cho con gói xôi, cái bánh mì; mẹ ăn rau nhưng vẫn phải mua cho con ít thịt, ăn mới có sức mà học. Sau khi đưa con vào lớp, mẹ lại tất tả chạy đi lau nhà, dọn nhà thuê ở gần trường, làm bất cứ việc gì, miễn sao kiếm thêm được đồng nào hay đồng ấy", chị Tâm kể.
12 năm ròng rã mẹ tất tả cõng con vào lớp, 4 năm theo bước chân mẹ đến giảng đường đại học, chị Tâm nhẩm tính đã đưa con đi mòn ba chiếc xe lăn. Lau vội giọt mồ hôi trên khuôn mặt xạm đen vì sương gió, chằng chịt nếp nhăn già trước tuổi, chị nhớ lại: "Cấp 1, cấp 2 đi 1 chiếc; cấp 3 đi 1 chiếc, bước vào đại học là chiếc thứ 3. Cái này, tôi mua lại hơn 1 triệu, đi bốn năm mòn hết cả rồi". Những vòng quay của chiếc xe lăn dài như chính cuộc đời nhiều nhọc nhằn, vất vả của người mẹ nghèo đưa con tật nguyền đến lớp!
Niềm vui hiếm hoi lại hiện lên trong đôi mắt người mẹ nghèo, khi nhắc đến ngày cậu con trai ra trường: "Mình chỉ mong sao có được một công ty, tổ chức nhận em nó vào làm, cho nó đỡ thiệt thòi hơn so với các bạn". Đó cũng là mong muốn của Hải, tìm được việc làm sao cho phù hợp với khả năng của mình.
Niềm vui hiếm hoi của người mẹ nghèo
Khi nhắc đến chuyện học hành của Hải, đôi mắt của chị Tâm không giấu đi được những niềm vui, hi vọng khi cậu con trai của mình sắp tốt nghiệp đại học. Trong suốt những năm cấp 2, cấp 3, Hải luôn luôn đạt danh hiệu học sinh giỏi. Lên đại học, chàng trai tật nguyền chăm chỉ, tìm tòi sách vở để học; nhiều kì phấn đấu đạt được học bổng của nhà trường. Thành tích học tập của Hải trở thành niềm vui lớn nhất đối với mẹ, là động lực để người mẹ nghèo vượt lên những khó khăn, vất vả. Ở trường, Hải luôn nhận được sự quan tâm giúp đỡ từ thầy cô và các bạn; cho em mượn sách, mượn tài liệu; cõng lên lớp khi học tầng 2, tầng 3... Nhà trường cũng tạo điều kiện miễn giảm 100% học phí cho em trong suốt bốn năm học, giúp đỡ mỗi kì 500 ngàn đồng để mua sách, mua vở.
Theo 24h
Đứa con tật nguyền và món nợ trời Tây Ba năm đi xuất khẩu động, nơi đất khách quê người, chị đã trót trao tình cho một gã đàn ông đã qua 1 đời vợ. Chị có bầu. Chị bị phụ bạc. Bé Nguyễn Thành Trung Đớn đau hơn nữa khi biết đứa con khi sinh ra lại không bình thường. Ngôi nhà cấp 4 của chị Nguyễn Thị Phượng nằm lọt...