Khuyến nông viên cơ sở- vui nhiều, thiệt thòi cũng lắm
Nghề khuyến nông giống như làm thầy giáo của nông dân. Muốn làm nghề tốt thì phải gắn với dân, với bản… Vất vả lắm nhưng thiệt thòi cũng nhiều lắm”. Đó là tâm sự của chị Trần Thị Thanh Xuân – khuyến nông viên ở huyện Điện Biên, tỉnh Điện Biên.
“Yêu nghề thì bám nghề thôi”
Gần 20 năm gắn bó với vùng cao Tây Bắc, chị Trần Thị Thanh Xuân rất thấu hiểu những khó khăn và nhu cầu của nông dân trong phát triển kinh tế hộ. “Ai chả muốn làm giàu bằng chính nghề nông truyền thống của mình. Nhưng người dân khó thực hiện mơ ước làm giàu không chỉ bởi thiếu vốn, thiếu quỹ đất sản xuất, thiếu nguồn nước… mà còn bởi một lý do rất quan trọng: Thiếu kiến thức để làm giàu.
Video đang HOT
Cán bộ khuyến nông Mường Ẳng, Điện Biên bám nông dân, cầm tay chỉ việc trong khâu đóng bầu đất, ươm cây giống. Ảnh: Kiều Thiện
“Khuyến nông nói chung chính là một trong những chỗ dựa quan trọng với người nông dân khi họ muốn bứt phá vươn lên. Còn với miền núi thì lực lượng khuyến nông lại càng trở nên quan trọng khi điều kiện hoc hỏi của người dân hạn chế hơn nhiều so với người miền xuôi, vùng thuận lợi…” – chị Xuân bảo vậy.
Hiện tại, chị Xuân được giao phụ trách công tác khuyến nông tại 3 xã trong huyện Điện Biên là Nà Tấu, Nà Nhạn và Thanh Chăn. Để hoàn thành nhiệm vụ thì hàng tháng chị phải đi lại tổng cộng tới hơn 500km đường bằng xe máy và dành phần lớn thời gian để gắn bó, tìm hiểu và hướng dẫn bà con nông dân ứng dụng các tiến bộ khoa học kỹ thuật vào sản xuất. Đó là chưa kể có những bản cách xa trung tâm xã tới mấy chục km như: Mường Nhà, Mường Lói, Pa Thơm…
“Bây giờ khoa học kỹ thuật trong hoạt động khuyến nông ngày một nhiều nhưng bà con chưa có nhiều điều kiện tiếp cận kiến thức nên bị thiệt thòi, khó khăn làm ăn. Thấy thế, tôi tự nguyện làm khuyến nông và chẳng biết từ bao giờ, tôi đã thành khuyến nông viên của bản”. Chị Lù Thị Hải
“Có nhiều chuyến xuống cơ sở phải ở lại với bà con tới vài ba ngày, nhất là những khi các xã triển khai các giống cây trồng mới, con nuôi mới, xuất hiện dịch bệnh trên cây trồng, vật nuôi, khi thời tiết đổi mùa, khi bão lũ… Những lúc như thế, dù trong lòng rất xót con cái thơ dại, bố mẹ già ở nhà nhưng là nhiệm vụ thì vẫn cứ phải hoàn thành. Kết quả hoạt động của người cán bộ khuyến nông được đo đếm rất thực tiễn trên hiệu quả lao động, khả năng ứng phó của người nông dân trước những diễn biến xảy ra với sản xuất. Bởi thế, làm khuyến nông không thể nói suông, báo cáo bừa cho xong việc”.
Chúng tôi tới thăm HTX Thủy sản ở đội 7, xã Thanh Chăn, huyện Điện Biên – một trong những địa điểm nuôi cá giống, cá thịt thành công nhất ở Điện Biên trong những năm gần đây. Ông Trần Văn Yên – Chủ nhiệm HTX kể: Tôi yêu nghề cá và gắn bó với mảnh đất này đã 50 năm qua. Nhưng trước đây do kinh nghiệm hạn chế, tiền vốn khó khăn nên tôi cứ loay hoay mãi mà không thành công, thậm chí đã mấy phen trắng tay với nghề nuôi cá. Cũng may là tôi có hai trợ thủ đắc lực là vợ và cán bộ khuyến nông. Vợ tôi đã xin nghỉ hưu sớm để giúp tôi làm nghề cá. Còn cán bộ khuyến nông – chị Xuân thì dành nhiều thời gian, công sức để hỗ trợ tôi phát triển chăn nuôi. Từ 2009 đến nay, tôi đã thành công với việc nuôi cá giống, cá thịt và đã hình thành được HTX thủy sản Thanh Chăn với lợi nhuận mỗi năm hàng trăm triệu đồng. Vợ chồng tôi và những xã viên HTX này biết ơn khuyến nông viên Trần Thị Thanh Xuân ấy nhiều lắm.
Nhiều năm chưa hưởng một đồng phụ cấp
Đến bản Lả Sẳng thuộc phường Chiềng An, thành phố Sơn La, hỏi cán bộ khuyến nông bản thì được người dân chỉ đến nhà chị Lù Thị Hải. Bà Lò Thị Inh – dân bản bảo: Từ trước đến giờ, mấy chục hộ dân ở cái bản này, nếu cần kiến thức gì thì cứ sang hỏi cô Hải. Cô ấy biết nhiều và giúp chúng tôi nhiều lắm.
Gặp chị Hải, chị cười: Thực ra tôi cũng là khuyến nông viên tự nguyện thôi chứ không hề có phụ cấp bao giờ. Bản này có mấy chục hộ đồng bào dân tộc Thái, sống bằng nghề nông, chủ yếu là trồng cây mận hậu, mận tam hoa, cà phê và chăn nuôi gia súc, gia cầm. Bây giờ khoa học kỹ thuật trong hoạt động khuyến nông ngày một nhiều nhưng bà con chưa có nhiều điều kiện tiếp cận kiến thức nên bị thiệt thòi, khó khăn làm ăn. Thấy thế, tôi tự nguyện làm công tác khuyến nông và chẳng biết từ bao giờ, tôi đã thành khuyến nông viên của bản. Tôi cũng đi dự tập huấn, cũng nghe những ý kiến chỉ đạo từ khuyến nông cấp trên, rồi về cũng hướng dẫn bà con dân bản…
Tiếng là thuộc phường Chiềng An – nghe như đất phố phường, đô thị nhưng bản Lả Sẳng nằm cách trung tâm phường và thành phố tới cả chục km và chỉ có đường ô tô tới bản khi phải đi vòng qua các xã, phường khác của thành phố Sơn La. Bởi cái sự không thuận lợi về giao thông ấy cho nên các hộ dân bản Lả Sẳng có những thiệt thòi hơn những bản khác trong việc tiếp cận tiến bộ xã hội, nhất là trong lĩnh vực sản xuất – kinh doanh thời kinh tế hàng hóa phát triển.
Chị Lù Thị Hải cho hay: Dân bản Lả Sẳng tập trung làm kinh tế trang trại nên bà con hỏi tôi rất nhiều điều, từ việc chọn giống cây gì, trồng vào mùa nào, chăm sóc ra sao? Rồi sử dụng phân bón và thuốc bảo vệ thực vật như thế nào là hợp lý?… “Cũng có những cái tôi chưa biết nên phải đi hỏi thêm, học thêm từ cán bộ khuyến nông cấp trên để trả lời bà con. Tuy có vất vả hơn nhưng tôi cũng vui bởi chính tôi cũng có thêm những hiểu biết mới. Vì thế, bây lâu nay tôi cũng chưa bao giờ đòi hỏi chế độ cho mình” – chị Hải thành thật chia sẻ.
Theo VNE