Khủng hoảng tinh thần trầm trọng sau cái đêm động phòng với người chồng trí thức
Tôi đã từng mơ về lần đầu tiên của mình với người chồng trí thức mà ai cũng phải kính nể sẽ lãng mạn lắm, ai ngờ… Tất cả với tôi lúc đó chỉ là nỗi sợ hãi.
Người chồng hiện tại chính là sếp của tôi. Ngày mới vào công ty làm việc, mỗi lần tiếp xúc với người đàn ông chững chạc được tất cả mọi người kính trọng và nể sợ thì tôi run lắm. Không ngờ mấy hôm sau tôi nhận được tin nhắn của sếp bảo ra ngoài cà phê có việc. Tôi lo sốt vó, không hiểu bản kế hoạch mới gửi sếp sai ở đâu, tôi đã rà soát kĩ lắm rồi mà. Nếu sếp không ưng cho nghỉ việc thì chắc tôi chết mất, mãi mới tìm được công việc vừa ý mình.
Thế nhưng cuộc gặp gỡ hôm đó sếp không nhắc gì tới công việc cả. Chỉ là nói chuyện bình thường về cuộc sống và anh có hỏi thêm về gia cảnh của tôi mà thôi. Cuộc nói chuyện ở bên ngoài công ty lần này tôi thấy anh cũng khá thoải mái chứ không nghiêm nghị như cái bộ dạng của anh mỗi khi đóng bộ vest đen trên người.
Sau đó anh thường xuyên hẹn tôi ra ngoài nói chuyện hơn, dần dần thì tôi cũng cảm nhận được là sếp có tình ý với mình, nhưng lúc đó chỉ sợ mình ngộ nhận nên vẫn giữ khoảng cách lắm.
Sau đó anh thường xuyên hẹn tôi ra ngoài nói chuyện hơn, dần dần thì tôi cũng cảm nhận được là sếp có tình ý với mình, nhưng lúc đó chỉ sợ mình ngộ nhận nên vẫn giữ khoảng cách lắm. (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi đến một ngày chính anh đã ngỏ lời, thực sự lúc đấy tôi vẫn bàng hoàng không hiểu sao một người trí thức, giàu có như anh lại chọn mình thì anh bảo: “Anh thích những cô gái như em, phù hợp với vị trí làm vợ để lo cho gia đình hơn là những cô chân dài nóng bỏng chỉ biết ăn diện kia. Anh còn có bố mẹ già, nên việc chọn vợ anh cũng phải chọn sao cho hợp”.
Lúc ấy ai cũng bảo tôi may mắn vì lấy được người chồng giàu có như thế. Bản thân tôi cũng sung sướng và hãnh diện nên đồng ý nhận lời ngay chứ cũng không nghĩ tới những khó khăn đang đón đợi mình phía trước.
Gần cưới anh bảo cưới xong em chỉ việc ở nhà chăm sóc bố mẹ giúp anh vì bố mẹ cũng yếu rồi, em không phải đi làm nữa. Tôi cũng gật đầu đồng ý vì nghĩ mình đi làm thì cũng là do chồng trả tiền mà, thôi ở nhà còn yên tâm hơn là thuê giúp việc.
Đám cưới tổ chức rất hoành tráng, bố mẹ tôi được mở mày mở mặt với hàng xóm. Vì nhà xa nên chỉ có bố tôi đưa dâu, rồi ông cũng theo xe về ngay chiều đó. Khi mọi người nhà gái đã về, chồng tôi lúc đó cũng bảo anh phải đi ra ngoài chút vì mấy ông bạn đang hẹn để chia tay đời độc thân.
Tôi không dám cản chồng để anh đi, còn mình thì dọn dẹp mọi thứ trong nhà cùng với cô em gái chồng lấy chồng gần đó. Thế nhưng đợi mãi tới 9 giờ tối vẫn chưa thấy chồng về, tôi gọi điện thì anh không nghe máy. Cuộc thứ 2 anh tắt máy luôn.
Video đang HOT
11 giờ đêm anh mới về trong tình trạng say khướt:
- Sao anh về muộn vậy?
- Tôi đã nói ra ngoài với bạn mà. Cô bỏ ngay cái kiểu gọi điện kiểm soát đi nhá. Tôi lấy vợ về để ở nhà nội trợ phục vụ nhà chồng chứ không phải lấy người kiểm soát tôi đâu.
Tôi chết điếng trước những lời nói khó nghe của người đàn ông trí thức ăn nói mẫu mực mà tôi biết gần 1 năm nay. Nhưng đó vẫn chưa phải là thứ tôi bất ngờ nhất về chồng. Anh chẳng thèm đi tắm mà để nguyên cái bộ dạng nồng nặc ấy lao vào tôi như một con hổ đói.
Anh chẳng thèm đi tắm mà để nguyên cái bộ dạng nồng nặc ấy lao vào tôi như một con hổ đói. (Ảnh minh họa)
- Anh đi tắm đã, người toàn mùi rượu mà.
- Trong cái nhà này cô không được phép ra lệnh. Ngoan ngoãn biết điều thì sẽ có cuộc sống sung sướng còn không thì…
Nói rồi anh cứ ngấu nghiến đè tôi ra giường mà chẳng thèm để ý gì tới cảm giác của tôi. Tôi đã từng mơ về lần đầu tiên của mình với người chồng trí thức mà ai cũng phải kính nể sẽ lãng mạn lắm, ai ngờ… Tất cả với tôi lúc đó chỉ là nỗi sợ hãi.
Anh gần như là hành hạ tôi. Lại còn dở những trò quái đản như bịt mắt, trói tay để thỏa mãn thú tính của mình. Tôi đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần, mãi tới gần 4 giờ sáng anh mới tha cho tôi. Tôi mệt quá cũng thiết đi khi mắt vẫn còn bị anh bịt.
Sáng tỉnh dậy anh bỏ bịt mắt cho tôi rồi xin lỗi. Anh bảo là tại đêm qua có chút rượu nên anh không làm chủ được bản thân. Cả sáng hôm ấy tôi thẫn thờ như người mất hồn sau đêm tân hôn. Anh nói tôi mệt thì ở nhà nghỉ anh ra ngoài có công chuyện. Rồi đến chiều thì anh bảo có việc đột xuất phải đi tỉnh 1 tuần sau đó anh về thì sẽ đi trăng mật.
Bình thường trước khi cưới anh vẫn đi tỉnh giải quyết công việc như thế. Vừa cưới chồng vắng nhà người vợ se buồn lắm nhưng tôi lại thấy đó là một may mắn lớn. Nhưng lúc này tôi cũng ngờ ngờ rặng, rất có thể anh thường xuyên có kiểu hành lạc như đêm hôm trước với các cô gái khác, những cô gái mà anh không chọn làm vợ ấy.
2 đêm đầu không có chồng tôi ngủ cạnh vẫn bị giật mình vì ám ảnh đêm trước nhưng dù sao tinh thần thoải mái hơn. Nhưng sáng hôm sau tôi đã bắt đầu lo lắng tới ngày anh trở về khiến tôi mất ngủ, thậm chí khủng hoảng tinh thần trầm trọng. Không biết sống với một người đàn ông ưa bạo lực tình dục như anh tôi còn phải nếm trải những khổ sở nào nữa đây. Người ta hào hứng chờ đợi đến tuần trăng mật thì tôi lại thấy sợ. Chẳng lẽ đây là cái giá mà tôi phải đánh đổi cho việc lấy chồng trí thức giàu có hay sao.
Theo Một Thế Giới
Sự thật sau món quà mẹ chồng đặt dưới giường con dâu đêm động phòng
Tưởng rằng chúng tôi đã hiểu nhau đến chân tơ kẽ óc. Vậy mà cho đến tận đêm đầu tiên làm vợ anh, tôi mới biết một sự thật động trời qua món quà mẹ chồng tặng.
Lấy chồng đã được hơn 1 tháng mà cho đến giờ tôi vẫn bị ám ảnh mỗi khi đối diện với chồng. Yêu anh đến hơn 1 năm, bao nhiêu lần đi chơi chung, ngày nào cũng tâm sựvậy mà sao đến khi làm vợ anh tôi mới biết anh mang căn bệnh đáng sợ đến vậy.
Tôi gặp chồng khi cả hai đã vào độ tuổi được mọi người coi là ế. Ai cũng bảo tôi may mắn vì không chỉ lấy được chồng mà anh lại còn là trai thành phố, con nhà gia giáo có nhà cửa, công việc ổn định. Nói chung nói như mọi người lấy anh tôi chẳng còn lo điều gì.
Còn với tôi thì thú thực tôi cảm thấy yên tâm và hạnh phúc vì anh hiền lành, không cờ bạc, rượu chè và yêu tôi thật lòng. Ngày yêu nhau, anh thường xuyên đi gần 20 km xuống nhà tôi mỗi khi tôi bảo nhớ.
Tưởng rằng chúng tôi đã hiểu nhau đến chân tơ kẽ óc. Vậy mà cho đến tận đêm đầu tiên làm vợ anh, tôi mới biết một sự thật động trời qua món quà mẹ chồng tặng. Ảnh minh họa.
Và trong suốt hơn 1 năm yêu nhau, chúng tôi đã chia sẻ và hiểu nhau trong mọi chuyện, từ sở thích, giờ ăn, ngủ, gu ăn mặc cho đến khẩu vị từng món ăn.
Tưởng rằng chúng tôi đã hiểu nhau đến chân tơ kẽ óc. Vậy mà cho đến tận đêm đầu tiên làm vợ anh, tôi mới biết một sự thật động trời qua món quà mẹ chồng kín đáo giấu dưới giường cưới của chúng tôi.
Hôm đó, sau cả ngày mệt rã rời với việc tiếp đón khách, tối đó khi trở về phòng riêng, chồng tôi đặt lưng xuống giường là ngủ ngáy như sấm, còn tôi cũng đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng mẹ chồng gõ cửa.
Khi cánh cửa bật mở, tôi rất ngạc nhiên thấy mẹ chồng trên tay cầm một chiếc dao mới rồi tươi cười bảo "mẹ tặng vợ chồng con". Khi tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì bà đã giúi vào tay tôi vào bảo đặt xuống dưới chiếu chiếc giường cưới của chúng tôi. Bà dặn dao này là dao lấy vía nên tuyệt đối không mang ra dùng.
Phần vì tò mò, phần vì cũng muốn trò chuyện với mẹ trong ngày đầu về làm dâu nên tối đó tôi đã theo mẹ xuống phòng khách trò chuyện. Qua câu chuyện dài dòng, mẹ chồng tôi đã tiết lộ rằng chồng tôi bóng vía kém lại mắc bệnh động kinh từ nhỏ nên thi thoảng khi say rượu hay mệt mỏi, căng thẳng là anh lại trở bệnh. Trước nay, ở giường anh nằm, bao giờ bà cũng làm mẹo bằng việc cất giấu một chiếc dao dưới chiếu. Tuy nhiên, từ hôm đóng giường cưới, bà chưa kịp để dao dưới đó. Hơn nữa, bà cũng muốn tự tay tôi đặt dao dưới đó để mong anh sẽ khỏe mạnh hơn nên đợi đến đêm tôi về nhà bà mới đưa chiếc dao đã được bà sắm từ lâu.
Nghe mẹ chồng nói mà tôi thấy choáng váng, trời ơi yêu nhau chừng ấy thời gian mà sao giờ tôi mới biết thực tế này. Cả đêm đó tôi thức trắng. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi đành an ủi bản thân rằng biết đâu mẹ chồng tôi nói đúng: Khi lấy vợ vào, có hơi phụ nữ , anh sẽ khỏi bệnh.
Tuy nhiên, ý nghĩ đó chỉ tồn tại được đúng 3 ngày đầu làm vợ anh. Bởi đến ngày thứ 4, tôi đã chứng kiến những cơn bạo bệnh của anh: Cả đêm anh nằm co quắp, sùi bọt mép trên giường khiến cả nhà phải xúm lại tìm cách chữa.
Sau đêm đó, ngày hôm sau anh lại bình thường, lại phong độ như những gì tôi từng thấy. Nhưng cứ thi thoảng, vào những hôm mỏi mệt, anh lại hoặc rơi vào trạng thái bất động hoặc rơi vào trạng thái điên loạn, tự đập đầu vào tường đến chảy máu.
Mẹ chồng tôi kể rằng có lần mọi người đi vắng đúng hôm anh lên cơn động kinh, anh đã đập đầu vào tường đến mức phải đi khâu mấy mũi. Thành ra, lâu nay, ông bà không khi nào dám để anh ở nhà một mình và hôm nào anh đi làm về muộn chút là cả nhà nháo nhác gọi điện thoại.
Nghe mẹ chồng nói mà tôi thấy hoảng. Đến giờ, mỗi lần đối diện với chồng, tôi vẫn như không tin vào mắt mình, tai mình, tôi sợ khi nghĩ đến những lúc anh trở bệnh.
Chồng tôi bị bệnh, anh không có lỗi nhưng giờ tôi phải làm sao đây? Căn bệnh này khó lòng có thể chữa được và nếu chấp nhận sống và sinh con, con tôi có bị ảnh hưởng từ căn bệnh của chồng chăng? Hãy cho tôi lời khuyên.
Theo Người đưa tin
Đêm động phòng không thể nào quên của vợ chồng nghèo Anh bắt đầu đòi chị nhất định phải đẻ cho anh 4 đứa con, chị cười khanh khách, bảo tiền đâu mà nuôi tận 4 đứa. "Đâu sẽ vào đó, giờ mình bắt tay vào làm em bé đã!" Nhớ năm đó, anh chị đều là dân tỉnh lẻ lên học hành rồi lập nghiệp ở thành phố. Đám cưới được tiến hành...