Khủng bố không bằng lời
Tôi đã phạm lỗi với chồng và đáng bị lên án nhưng chính cái cách mà anh ấy đối xử với vợ lại khiến tôi quyết định chia tay.
Chồng tôi hơn tôi 14 tuổi, một khoảng cách quá lớn để có thể hoà hợp. Nói thật là tôi lấy anh ấy vì chịu ơn nhiều hơn là vì yêu. Hồi đó, gia cảnh khó khăn, tôi đang còn trong gia đoạn thử việc, em trai đi học xa, mẹ lại bị mổ rất nặng. Đang lúc chưa biết xoay đâu ra tiền thì anh ấy xuất hiện. Cũng chỉ quen biết sơ sơ nhưng thương cho hoàn cảnh mẹ tôi bệnh nặng nên anh đã đồng ý cho tôi vay số tiền lớn để chữa trị. Thế rồi cùng với việc chăm sóc, động viên, thăm hỏi lẫn nhau, anh đã trở thành người thân lúc nào không hay. Thấy anh hiền lành, tốt tính nên bố mẹ cũng có ý vun vào. Lúc mẹ khỏi ốm thì cũng là khi anh ngỏ lời, tôi biết mình cũng chẳng từ chối nổi.
Thế rồi, tôi về làm vợ anh, hai đứa con lần lượt ra đời. Về vật chất thì tôi chẳng thiếu thứ gì, con cái cũng được chăm sóc đầy đủ. Nhưng anh cũng hay đi công tác suốt, có tuần được ở nhà ăn cơm cùng vợ con thì tôi cũng không thấy vui hơn là mấy. Tính anh trầm, cũng không thích tào lao, chẳng thấy anh hé miệng trò chuyện cùng vợ. Tôi thì buồn, cũng chỉ ở nhà chăm con nên muốn hỏi han chồng hết thứ này tới thứ khác. Còn anh thì cáu kỉnh: “Để cho anh yên!”. Tôi buồn lắm vì đúng là tôi sống với chồng chu đáo trong mọi trách nhiệm và bổn phận nhưng không yêu anh ấy.
Rồi tôi xin đi làm trở lại khi hai con đã cứng cáp hơn. Công việc mới khiến tôi bận rộn, tập trung và vui vẻ. Cuộc sống nơi công sở được giao lưu với mọi người cùng nhiều thứ mới mẻ khiến tôi hào hứng phấn chấn vô cùng. Và tôi gặp anh ấy khi đi thương thảo hợp đồng. Những cuộc gặp vì công việc cứ nhiều lên, từ lúc nào không biết. Tôi thấy nhớ mái tóc bồng bềnh nghệ sĩ, ánh mắt nâu ấm áp của anh ấy, cách anh ấy lắng nghe và hỏi han tôi. Chúng tôi có thể nói chuyện cả ngày mà không biết chán… Và chuyện gì đến cũng phải đến. Anh ngỏ lời yêu sau những chầu cà phê hò hẹn. Tôi cứ như con thiêu thân biết yêu lần đầu, lao vào thứ ánh sáng chết người của tình yêu mà không toan tính nổi một giây. Mặc dù biết tôi đã có chồng nhưng anh ấy nói vẫn không thể ngừng lại được. Chúng tôi hạnh phúc mỗi khi ở bên nhau, có thể nói chuyện rất hợp hàng tiếng đồng hồ… Nhưng gia đình anh ngăn cấm khi biết tôi là gái đã có chồng, trong khi anh chỉ là trai tân. Đang dùng dằng như vậy thì chồng tôi tình cờ biết được khi tôi để lộ ra tin nhắn trong điện thoại… Anh lôi tôi về và nói nếu li hôn thì tôi sẽ không được gần các con nữa. Còn gia đình bạn trai tôi thì ra sức cấm cản và mai mối anh cho một cô gái khác. Nhà có mỗi mình anh là con trai nên khi mẹ đổ bệnh thì anh nói chúng tôi sẽ phải xa nhau…
Từ đó, cuộc sống với tôi như địa ngục. Tôi biết mình có lỗi nên cũng cố gắng chăm sóc chồng con chu đáo hơn nhưng dường như anh ấy không nhận thấy điều đó. Anh ấy theo sát từng bước, hỏi han rất kĩ mỗi khi tôi có việc ra ngoài. Nhưng về nhà thì tuyệt nhiên anh ấy không hé răng nửa lời, tôi có hỏi thì anh lờ đi vờ không thấy hoặc không nghe… Có việc gì tôi cũng đành nói qua các con… Đã 6 tháng qua, cuộc sống với tôi còn ngột ngạt hơn là ở tù. Cứ đi làm thì chớ về nhà mệt mỏi vì chăm sóc hai con nhưng đêm đến tôi không sao ngủ được vì stress. Tôi cứ khóc hàng đêm ướt gối cho tới lúc mệt quá thì thiếp đi như vậy…
Video đang HOT
Tôi biết tôi là người có lỗi nhưng nếu cứ bị tra tần tinh thần kiểu này thì làm sao chịu nổi.
Theo VNE
Hễ gặp đàn ông là buông thả
Hồng kể về "chiến tích" của cô bên những người đàn ông khác, khiến Minh không khỏi suy nghĩ.
Tới bây giờ Hồng vẫn không hiểu vì sao mà Minh lại không cưới cô làm vợ, dù trước đó anh nói anh rất thích mẫu người như cô. Một thời anh đã từng mê đắm cô vì lối sống thoáng của phương Tây.
Dù có yêu Hồng nhưng Minh lại không chọn cô làm vợ, mọi việc vỡ lẽ khi Minh tất bật chuẩn bị cho đám cưới của mình vào tháng 3 tới. Hồng đau khổ gọi điện tìm gặp Minh, nhưng rồi khi gặp nhau Minh chỉ nói "anh không thể cưới một người phụ nữ hễ gặp đàn ông dù chỉ một lần mà em đã lên giường được với họ". Nghe câu nói đó, Hồng thấy đắng lòng cô quỵ xuống vì đau khổ.
Hồng vốn là con một gia đình khá giả ở Hà Nội, cô từng 3 năm du học ở Anh về. Từ nhỏ, Hồng thuộc diện sống thoáng. Cô thường chơi thân với lũ bạn là con trai hơn con gái. Sau những năm học ở Anh, Hồng tự xác định cho mình cách sống thoáng hơn mọi người. Hồng không nhớ rõ cái cảm giác đầu tiên lên giường với một người đàn ông mà chỉ nhớ lờ mờ mình đã từng lên giường với trai sau khi đi bar vì cô đã say. Mãi tới sáng dậy cô mới tỉnh giấc biết mình hiến thân cho một tên "mắt xanh mũi lõ".
Từ đó, cảm giác được yêu, khao khát được yêu khiến cô sống buông thả, dễ dãi. Cô sẵn sàng lên giường với bất kỳ người đàn ông nào mà cô cảm tình. Không kể nghề nghiệp hay tuổi tác, miễn là Hồng thích và người đó làm cô thỏa mãn. Cho tới ngày cô gặp Minh, cô mới hiểu ngoài tình dục còn có một thứ đó là tình yêu. Hồng tự nhủ, Minh là người cuối cùng Hồng sẽ ở lại bên Minh.
Nhưng mọi chuyện đâu có dễ như Hồng nghĩ, bởi ngược lại với suy nghĩ của cô, Minh thấy Hồng là người phụ nữ quá dễ dãi. Đúng là ban đầu Minh rất ấn tượng với Hồng, bởi cô có một thân hình quyến rũ, gương mặt thanh tú. Minh đã tìm mọi cách làm quen với cô. Không ngờ kết quả lại ngoài mong đợi của Minh. Chỉ đêm hẹn hò đầu tiên, Hồng đã ngỏ lời mời Minh lên giường với cô.
Cô đã không còn đủ tự tin để níu giữ một cuộc tình mà theo cô đó là "yêu đích thực" (Ảnh minh họa)
Minh cũng chẳng mất gì anh đồng ý ngay với đề nghị của Hồng. Càng ngày Minh càng thấy người phụ nữ này quá thoáng, quá nông cạn. Rồi những câu chuyện Hồng kể về "chiến tích" của cô bên những người đàn ông khác, khiến Minh không khỏi suy nghĩ. Cô còn nói bóng gió, nếu Minh không đến không ở bên cô thì cô cũng sẽ có người khác. Theo như Hồng nói thì cô có cả tá đàn ông theo đuổi, kể cả những người có gia đình cũng luôn gợi ý hẹn hò với cô. Từ chỗ "đam mê" Minh chuyển sang nghi ngại, e dè. Anh tìm mọi cách lảng tránh cô, nhưng như người ta nói Minh chàng chạy trốn, Hồng càng tìm đến anh.
Đến một ngày khi Minh gặp người con gái khác, cô ấy tuy không xinh nhưng cũng thuộc diện sắc nước hương trời. Cô ấy có cách sống kín đáo tế nhị và biết giữ mình. Minh phải mất một thời gian tìm hiểu, theo đuổi mới chinh phục được trái tim người đẹp. Thời gian đó, anh không gặp Hồng, bởi anh biết, anh không thể hòa hợp với cô và cũng không muốn làm cô tổn thương hi vọng hơn nữa.
Còn Hồng đã chuẩn bị một màn cầu hôn rực rỡ, nhưng cô đã bị Minh từ chối trong bẽ bàng. Hồng tìm gặp Minh và nói những lời cay đắng như "vì sao ngày xưa lúc mới bắt đầu anh nói, anh thích người con gái như tôi", "anh nói anh thích kiểu phụ nữ sống Tây, sống thoáng cơ mà...".
Chưa bõ tức, cô tìm mọi cách để gặp cô người yêu mới của Minh "đánh ghen", cô lao thẳng vào cơ quan cô gái chửi bới ầm ĩ "nào cô là đồ cướp người yêu, cướp chồng sắp cưới của tôi", "cô là loại đàn bà lẳng lơ",... Nhưng kết cục cô đã bị cô gái đó, nói cho một trận tức đến nghẹn ngào: "Cô tưởng, người đàn ông sẽ kết hôn với một người phụ nữ dễ dãi gặp ai cũng có thể lên giường ngay sao? Cô nghĩ tôi và Minh đã đến mức đó hay chưa? Tôi không chạy theo anh ta mà anh ta chỉ muốn tìm hiểu tôi thôi. Nếu cô thấy không cam thì làm ơn đưa anh ta ra khỏi cuộc đời tôi đi".
Trước mặt đông người Hồng chỉ dám im lặng, cô không nói gì thêm. Cô biết khi cô đi đánh ghen với người ta, chứng tỏ cô đã thua rồi. Cô đã không còn đủ tự tin để níu giữ một cuộc tình mà theo cô đó là "yêu đích thực". Cô xót xa ân hận chỉ mong sao, mình sẽ gặp Minh sớm hơn, biết đâu Minh đã nghĩ khác về cô rồi.
Theo VNE
Con gái ơi, tuổi xuân ngắn lắm! Bởi vì ngắn lắm, nên đừng cho phép ai đó lấy đi kiêu hãnh của bản thân. Vì tuổi xuân, chỉ đến một lần rồi mất, không ai có quyền cướp những năm tháng xinh đẹp đó đi! Có một sự thật là con trai càng đứng tuổi thì càng hấp dẫn và ra dáng đàn ông, trong khi con gái một khi...