Khúc mưa buồn
Mình đã xa nhau gần một tuần rồi anh nhỉ, em tưởng chừng như bảy thế kỷ trôi qua. Em chạy trốn khỏi anh về vùng quê bình yên để mong rằng cái khí trời lành lạnh, hoa cỏ rực rỡ có thể xua tan nỗi nhớ dánh hình anh và hơi thở của anh.
Nhưng có lẽ rằng, dù ở nơi đâu tâm hồn em vẫn không thể bình yên khi thiếu vắng anh. Ngồi bên mái hiên, nhìn những giọt mưa rơi tí tách, nghe tiếng hát Hồng Nhung vang lên bài hát em và anh đã cùng nghe, em biết rằng anh bài hát đó từng làm anh nghĩ đến một kỷ niệm buồn xa xưa, nhưng em nói anh rằng một lúc nào đó khi anh nghe bài hát này, nó sẽ làm anh nhớ đến em.
Em rời xa anh không phải vì em không yêu anh, mà vì em yêu anh nhiều hơn những gì anh dành cho em. Em đã từng yêu anh nhiều lắm, càng yêu anh nhiều càng làm cho em thêm khổ sở. Lần đầu tiên khi em bắt đầu biết nhớ anh là gì? Em đã nghĩ anh thuộc về em, em cần anh biết bao khi anh đến mang đến cho em những cảm giác hạnh phúc, sự chia sẻ, và cả sự chỉ bảo. Em đã nghe theo anh như một con mèo ngoan, đầy sự ngưỡng mộ về tất cả những điều anh nói, em đi theo anh bất cứ nơi nào anh muốn, mọi ý muốn của anh bỗng nhiên trở thành ý thích của em, anh đến xóa tan đi những nỗi buồn của em nhanh chóng đến em cũng không ngờ, em đã từng cám ơn trời đã mang anh đến cho em như một món quà bất ngờ.
Mọi chuyện em cứ ngỡ như mình đã tìm thấy hạnh phúc rồi, nhưng anh biết không càng ngày yêu anh em càng hiểu anh hơn, biết về anh nhiều hơn làm em không còn tin tưởng vào anh nữa, ước gì anh đừng kể gì với em hết, ước gì mọi chuyện quá khứ của anh trôi qua anh trôn thật sâu trong dĩ vãng, tại sao anh kể với em quá chi tiết rõ ràng để em dần thấy anh không còn là tuyệt vời như em tưởng nữa. Em biết khi yêu em, con người anh biến đổi nhiều, anh nói rằng anh chỉ yêu em, nhưng làm sao em tin được khi anh đã từng lừa dối em, dù anh nói rằng đó là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời anh.
Video đang HOT
Mỗi ngày em yêu anh cùng với sự lớn lên của nỗi sợ khi mình đánh mất niềm tin nơi anh, đó là lý do em luôn lo lắng mỗi khi anh không bên cạnh, em sợ anh một phút xao lòng lại làm đau khổ trái tim em, nó vốn dĩ rất so”. bị tổn thương thêm nữa. Đó là lí do em không thể chấp nhận lời cầu hôn của anh, em xin lỗi vì không còn đủ can đảm để đón nhận nó. Em phải xa anh thôi, xa anh để anh vẫn còn là tuyệt vời trong em, xa anh để anh không làm khổ em nữa, mặc cho những ước mơ mình đã hoạch định, em đã muốn cùng anh đi khắp nơi trên thế giới này, nhưng em biết giấc mơ này giờ đây sẽ không còn em bên cạnh. Hãy để em tiếp tục trên con đường em đã lựa chọn mà không có anh, hãy để về nơi em cảm thấy bình yên.
Dù có bất cứ lời nói gì em cố tình nói với anh, nếu anh biết được em không hề muốn như vậy, chỉ là em mong anh dễ dàng hơn khi quên em. Em rất muốn biết giờ này anh đang làm gì, em rất nhớ hơi thở và giọng nói anh. Có lẽ suốt cuộc đời này em sẽ không bao giờ quên đoạn đường mà chúng ta đã từng đi chung. Cá con của anh
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi chút tình cho gió
Nhờ một chút duyên của đời người mà em được quen biết anh và em thầm cảm ơn ông trời đã cho em cơ hội đó. Chẳng biết từ bao giờ anh luôn hiện hữu trong em, thật nhẹ nhàng, thật ấm áp mà chỉ riêng mình em mới cảm nhận được.
Chẳng biết từ bao giờ, buổi sáng ngủ dậy thôi em đã nghĩ vu vơ về anh, và muốn cầm điện thoại nhắn cho anh một tin chào buổi sáng. Nhưng em không dám, vì sợ rằng mình sẽ làm phiền anh.
Em bắt đầu cảm thấy bình yên trong lòng, chẳng biết từ bao giờ cảm giác ấy tồn tại trong em và cái cảm giác nhơ nhớ đó làm em bắt đầu biết ước mơ. Và chẳng biết từ bao giờ em biết mình đã yêu, yêu theo cách của em, anh àh, và em sẽ chẳng bao giờ muốn nói. Em sẽ yêu theo cách của em để mãi luôn được bên anh, với em như vậy là đủ.
Những ngày trời Sài Gòn mưa, em chỉ ước có một điều rằng chuông điện thoại của mình sẽ rung lên với dòng chữ "Mưa rồi, đi học nhớ cẩn thận nha bé" từ anh nhưng người ta bảo ước mơ cũng chỉ là ước mơ mà thôi, phải không anh. Em vẫn nhớ những lời nói anh đã dành cho em, anh rất yêu em. Em đã không suy nghĩ nhiều và toan tính, cho đến bây giờ, anh ạ.
Em muốn được sống như anh, được làm những gì mà mình thích, nhưng không thể. Lý do "vì em là con gái" thì không hoàn toàn đúng, vì thật ra cuộc sống của em là những nỗi lo toan. Em sẽ không hỏi anh sao anh nói yêu em! Em sẽ không hỏi anh sao anh lại không muốn gặp em, sẽ không hỏi anh sao anh không nhớ em bởi vì, em biết tình yêu anh dành cho em chưa đủ lớn để anh có thể hy sinh hạnh phúc hiện tại.
Còn em, em có thể hy sinh tất cả, có lẽ sẽ không bao giờ anh biết điều đó đâu. Em viết những dòng chữ này trong đau thương và đầy tuyệt vọng anh àh. Anh có biết là mấy ngày nay em vô cùng đau khổ, buồn bã và bâng khuâng, không biết em phải làm gì. Tại sao anh lại vô tâm quá, tại sao anh lại không nghĩ đến cảm nhận của em vậy anh. Có bao giờ anh nghĩ lại mọi chuyện anh đã làm, những câu nói vô tình anh đã làm tan nát trái tim em không anh. Anh thật quá vô tâm. Em đã chịu đựng quá nhiều, và bây giờ em cảm thấy sao mệt mỏi quá, thật sự đã quá mệt khi em chỉ biết chạy theo một cuộc tình không có lối thoát.
Em rất muốn được anh ngọt ngào, nhưng sao vẫn không thấy, phải chăng mong muốn này quá cao xa. Anh là mối tình đầu của em. Em tự hỏi bản thân mình "tại sao em lại bỏ cuộc sớm như vậy", nhưng anh à, thật sự là em không còn cách nào khác nữa, khi mà anh không bao giờ cho em được một câu trả lời, không bao giờ anh cho em thấy được tình cảm của anh dành cho em là như thế nào.
Em đã quá tuyệt vọng, thật, em đã ngã gục trước mọi thứ, em đã suy nghĩ rất lâu và em quyết định để anh tự do. Em lúc nào cũng cảm nhận được anh đến với em không phải là vì tình yêu mà chỉ vì anh muốn có một ai đó để bản thân anh thấy rằng anh không cô đơn. Anh nói chuyện với em giống như là một thói quen mà anh cần phải làm trước khi đi ngủ hay làm một chuyện gì đó thôi.
Em đã hứa sẽ không làm phiền anh nữa nhưng không hiểu tại sao mỗi khi vui hay buồn người em nghĩ đến đầu tiên lại là anh. Anh luôn hiện hữu ở đâu đó rất gần nhưng em không thể nào chạm tay vào được. Em cứ tin vào những gì anh nói để bây giờ hy vọng lại trở thành thất vọng nặng nề. Niềm đau đó có lẽ chẳng bao giờ anh hiểu được. Dù em biết hạnh phúc của em bắt đầu từ nơi anh và cũng kết thúc từ nơi ấy, nhưng con đường em đang đi không có dấu chân anh. Em không hối hận với quyết định của mình mà chỉ nghĩ nó là duyên số. Chẳng trách mình và cũng không trách ai đó đã làm tổn thương em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em đã yêu anh mất rồi Em đã yêu anh mất rồi. Đúng vậy, em đã lỡ yêu anh mất rồi làm sao mà có thể quên anh trong một sớm một chiều được chứ. Em biết, đã bao lần em lần tổn thương trái tim anh vậy mà anh vẫn luôn dành những tình cảm thương yêu tới em. Vậy mà em không biết nắm bắt và nâng...