Không yêu, anh vẫn ngủ với em
Nó đã có câu trả lời, nhưng vẫn hỏi, chỉ vì thèm nghe từ chính miệng người đó. Nó đem cả trái tim đánh cược, kết quả chỉ là sự im lặng.
Một lần nữa nó quay trở lại, đã là lần thứ tư. Và khi đã có câu trả lời thì thấy nó thật yếu đuối và ngốc nghếch. Cái cơ bản là cách để phản kháng lại khi có một người làm tổn thương mình nó cũng không làm được.
Nó hỏi anh :
- Sao không yêu em, anh vẫn ngủ với em? – Nó đã có câu trả lời, nhưng vẫn hỏi. Chỉ vì nó thèm nghe câu trả lời từ chính người nó đem cả trái tim ra để đánh cược. Nhưng kết quả thì chỉ là sự im lặng.
Số phận, người nó yêu lại tin vào số phận và cũng có thể anh ta không yêu nó nên lấy cớ là số phận. “Anh xin lỗi”, đó là những câu nó nghe nhiều tới mức cảm giác thật nhàm chán.
Anh có lỗi, nhưng lỗi của anh thì không thể sửa và anh cũng không muốn sửa. Chỉ là nhu cầu của một phần con người anh khi cần nó, và nó là để đáp ứng và thỏa mãn cảm xúc nơi anh. Một sự bù trừ hoàn hảo mà nó có thể cảm nhận. Và cũng là sự khinh thường và ghê tởm bản thân sau khi mọi chuyện đã xảy ra.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Đến cả bản thân nó, nó còn không coi trọng, thì ai có thể đây? Đến cả bản thân nó, nó còn đem ra để mua vui cho người khác, thì ai có thể giúp nó đây? Nó có thể tự mình đứng lên trong rất nhiều chuyện, nhưng trong tình cảm thì nó gục ngã hoàn toàn. Hết lần này đến lần khác, đến mức nó không còn lấy một chút niềm tin vào tình yêu và đàn ông. Có lẽ, đấy là số phận.
Bây giờ, nó lại tin vào số phận, sau mọi đau khổ mà nó phải trả giá, sau mỗi một lần nó vấp ngã, nó vẫn hy vọng vào một thứ niềm tin vẫn còn tồn tại. Lần này, nó cũng sẽ hy vọng, nhưng thời gian để làm lành vết thương này sẽ là bao lâu? 1 năm, 2 năm… hay lâu hơn nữa?
Cuộc sống vốn dĩ là một vòng tròn, sẽ không bao giờ có điểm dừng. Chỉ là cái này nối tiếp cái kia, xoay tròn. Khi nó có dừng lại thì mọi thứ cũng vẫn xoay tròn quanh nó, kéo nó đi.
Nó cay đắng nhận ra, tình cảm mà anh dành cho nó chỉ là một sự lợi dụng mà anh đã khéo léo đeo lên một chiếc mặt nạ bằng thủy tinh. Chiếc mặt nạ ấy trong và sáng khiến nó không còn nhìn thấy được khuôn mặt thật của anh.
Nó bị lạc vào thế giới ấy, bị thứ ánh sáng ấy phản chiếu, nó không biết đâu là thật và đâu là giả. Và nó đã dùng trái tim để đánh cược với thứ ánh sáng ấy. Một trái tim chân thành. Sau đó, anh cảm thấy tội lỗi và anh gỡ bỏ chiếc mặt nạ thủy tinh xuống. Khuôn mặt thật xuất hiện cùng với một cái kết mà nó phải tự tìm cho mình một chiếc mặt nạ khác để gắn lên khuôn mặt nó. Để không ai thấy nó đau khổ, không ai thấy nó đang dần gục ngã. Một chiếc mặt nạ thủy tinh.
Theo Ngoisao