Không “xài” nữa vẫn ghen cho bõ tức
Gần đây, trong hẻm nhà tôi có một quán cóc bán cà phê và mấy loại nước ngọt lặt vặt. Chồng tôi có vẻ ưa chỗ ngồi ấy lắm, cứ đi thì thôi, về là ra “thiền” ở đó.
Chủ quán là một chị gái già ế sưng ế sỉa, lại lắm điều, thế mà chồng cứ bênh chằm chặp mỗi khi tôi đề cập tới. Khỏi phải nói, tôi vô cùng bực mình, xa gần không xong, tôi lật bài luôn là mình chẳng ưa “cái con ranh hết đát chỉ giỏi mồi đàn ông ấy”. Vợ chồng tôi cãi nhau một trận tưng bừng xoay quanh chuyện quán xá của… thiên hạ! Chồng tôi hỏi thẳng một câu rằng, chung quy lại, tôi “muốn cái giống gì”? Đừng nói là đang ghen đấy nhé! “Bệnh” nặng quá rồi đó!
Vợ ghen chồng cũng là điều bình thường. Vấn đề ở chỗ, vợ chồng tôi ly thân đã vài năm rồi, tuy vẫn sống chung một nhà, cùng chăm lo cho con cái. Người ngoài nhìn vào không ai biết cuộc hôn nhân của chúng tôi hầu như chỉ còn cái vỏ bọc, mạnh ai nấy sống. Thế nên, tôi có phần xấu hổ khi nghĩ tới cái câu “củi khô bà để gầm giường, ai mà rờ tới: trầm hương của bà”.
Yêu nên mới ghen? Khối người không yêu nhưng vẫn ghen cho thỏa lòng! “Ghét nên ghen chơi vậy thôi, chứ yêu thương gì đâu”, bạn từng nghe câu sốc hàng này chưa?
Gần đây, tôi chủ động đòi đi dự tiệc ở công ty chồng. Lý do thật sự: phong thanh là chồng tôi đang có em nào đó làm chung cơ quan “để ý”. Tôi muốn… coi mặt xem sao, nhân tiện dằn xóc vài câu cho nó biết phận mà đi chỗ khác chơi. Tuy tôi không thèm “xài” nữa, nhưng danh chính ngôn thuận vẫn là chồng tôi, đố con nào léng phéng nhá. Đồ tôi thải ra, nhưng tôi vẫn không thích có ai đó nhào vô hưởng, tôi không muốn chồng tôi được vui vẻ mãn nguyện.
Thậm chí, tôi đã nghĩ rằng, sau này dẫu có ly hôn, thì tôi cũng sẽ hứng thú mà… phá cho nát nếu chồng tôi tòm tem với ai khác. Tôi đã uổng phí đời mình với người đó, thì dù thế nào, anh ta cũng phải lãnh hậu quả. Âu đó cũng là tâm lý chung của đàn bà chúng ta vậy mà.
Video đang HOT
Tôi thừa hiểu, ghen và hành xử kiểu ấy chỉ khiến người đàn ông của mình ngày càng xa, xa mãi. Vợ chồng tôi hầu như chẳng mấy khi chuyện trò cho ra hồn. Nói câu trước câu sau là: “Ông chỉ giỏi đi với mấy con … chứ hay ho gì mà bày đặt”. Cuối cùng, tôi được gì? Bạn thân của tôi kết luận rằng, tôi lỗ toàn tập. Tôi trước sau cũng mất chồng, hà cớ gì phải bỏ quên cả việc sống cho riêng mình…
Bạn bảo, cách ghen hay nhất là để cho “nó” phải ghen ngược với mình. Để làm được điều ấy, hãy độc lập, tự tin, vững vàng về tài chính lẫn cuộc sống. Có nhiều bạn bè và các mối quan tâm. Anh có vẻ thờ ơ hả, thì tôi cũng nhanh nhảu đi chơi cho khuây khỏa. Đàn ông ham chinh phục chứ không thích việc bị cầm cương, kiểm soát. Vậy thay vì mình cứ khấp khởi lo giữ, sao không yêu lấy bản thân, cho hắn phải lên bờ xuống ruộng vì mình cơ chứ?
Thế gian mấy ai đạt được cái trình độ cao thủ “thượng thừa” như thế. Đa phần chúng ta hay tự dằn vặt bản thân, tra vấn chồng hay bồ, khóc lóc ỉ ôi, càu nhàu tra xét. Tức giận, điên tiết. Chị A, chị B ghen có nghề, ghen ngọt, ghen khôn, ghen theo kiểu “bao dung để người ta phải phục”? Xin thưa rằng, làm được như thế thì là thánh sống hoặc đó là khi tình cảm của bạn ở mức “có cũng được không có cũng chẳng sao”, giỏi toan tính thiệt hơn, lấn át hết phần cảm tính rồi.
Thừa biết càng ghen là càng mất trắng, nhưng tôi cứ ghen tuông cho hả chí căm hờn. Đàn bà đã tới cơn ghen chắc trời cũng chẳng cản nổi, dù suy cho cùng, mình chẳng được cái gì. Biết rằng đã nhất quyết ghen theo kiểu tung hê, thì chỉ thiệt thân, nhưng biết làm sao bây giờ?
Theo VNE
Vợ "bán" mình để đổi lấy những hàng hiệu...
Khi đưa em về ra mắt gia đình, mẹ tôi có nói một câu khiến tôi nhớ mãi: "Mẹ nhìn Yến sành sỏi, ăn chơi, liệu con có chiều được nó khi quyết định lấy nó làm vợ không?".
Bỏ ngoài tai hết những lời của mẹ, bản tính ngang bướng của gã thằng đàn ông khiến tôi càng thêm quyết tâm cưới Yến. Tôi yêu Yến nên sẽ không từ bỏ cô ấy chỉ vì một vài nhận xét không có cơ sở của mẹ. Tôi nghĩ rằng, thời gian sẽ gắn kết tình cảm mẹ chồng, nàng dâu và sẽ giúp mẹ tôi nhận ra, tôi đã không quyết định sai lầm.
Đám cưới của chúng tôi vẫn được diễn ra vui vẻ. Chỉ có điều, tôi phải nghe theo sự sắp xếp của Yến để tránh những cãi vã trước khi cưới. Em muốn chụp một bộ ảnh ở studio đắt tiền, may một chiếc váy cưới riêng với thiết kế độc đáo vì em không muốn "đụng hàng". Tôi bảo với em rằng: "Anh sau khi cưới xong không để làm gì, chỉ nên chọn gói chụp vừa phải. Váy cưới em cũng có thể thuê với rất nhiều mẫu mã, đa dạng. Em đã xinh nên chỉ cần trang điểm và chọn một chiếc váy phù hợp là nổi bật lắm rồi". Đáp lại những ý kiến của tôi, em khá gay gắt: "Đời người con gái chỉ cưới có một lần. Em không muốn giống như những cô gái khác. Nếu anh yêu những cô gái có suy nghĩ như thế thì anh còn lấy em làm gì."
Cuối cùng, tôi cũng phải chiều theo quyết định của em, dốc toàn bộ số tiền tiết kiệm để mua sắm cho em thỏa lòng. Tôi muốn tiết kiệm chút tiền sau khi cưới xong, hai vợ chồng có một khoản nho nhỏ để trang trải những lúc khó khăn. Em thì không nghĩ như vậy, em thích sống không cần biết đến ngày mai, ăn bữa nào, lo bữa nấy. Em gọi tôi là "cụ non" bởi những suy nghĩ của tôi "không hợp thời đại".
Tôi còn nhớ khi mới yêu, em chỉ là cô sinh viên năm thứ nhất ngoan hiền, chất phác. Chỉ sau hai năm học, em đua đòi theo mấy cô bạn nhà giàu, từ đó em ăn mặc điệu đà và bắt đầu sa đà vào hàng hiệu. Lương kỹ sư của tôi khi đó cũng khá cao so với mặt bằng chung bấy giờ. Em yêu cầu gì, tôi đều đáp ứng đầy đủ, từ những bộ váy, chiếc áo, đôi giày hàng hiệu, cho đến những chiếc điện thoại đắt tiền. Dù nhận được những món quà đó nhưng em không bao giờ nghĩ tới sự đánh công sức, mồ hôi của người yêu khi phải vật lộn với cuộc sống để kiếm tiền.
Điều tôi nhận được chỉ là sự dối trá, lọc lừa của em (Ảnh minh họa)
Cưới nhau rồi, những tưởng em bớt chơi bời để lo cho cuộc sống chồng vợ thế nhưng, em vẫn chứng nào tật nấy, ăn chơi, đua đòi theo đám bạn. Em không chịu làm việc gì, chỉ lo sơn sửa móng tay, móng chân, chăm chút tóc tai, da dẻ và mua sắm quần áo.
Từ ngày lấy em, tôi thường xuyên phải chịu cảnh ăn cơm hàng. Em chưa bao giờ nấu được cho tôi một bữa cơm tử tế, là cho tôi chiếc quần, cái áo hay dành cho chồng bất cứ cử chỉ quan tâm nào. Chán em, tôi xin đi công tác nên việc chi tiêu của em cũng bị thắt chặt hơn.
Mỗi lần tôi về, em không nói không rằng và tỏ thái độ khó chịu mỗi khi tôi đến gần. Tuy nhiên, tôi thấy lạ bởi em vẫn có tiền tiêu, thậm chí còn nhiều hơn lúc trước tôi cho em. Tôi bắt đầu nghi ngờ em ngoại tình... và tuần sau, tôi lại bảo em phải đi công tác nhưng thực chất, tôi sang nhà người bạn ở để bí mật theo dõi em.
7 giờ tối, em diện chiếc đầm quây bó sát, đeo trang sức lóng lánh, xức nước hoa thơm phức ra khỏi nhà và bước lên chiếc xe ô tô hạng sang của một gã đàn ông trạc tuổi tứ tuần.
Vừa bước lên xe, gã đàn ông đó đã ôm chặt lấy em, cuống quýt hôn lên cổ, lên ngực em, còn em chỉ biết chống cự trong sự yếu ớt. Tôi đứng trong bóng tối, hai bàn tay giữ chặt nắm đấm, máu bắt đầu sôi lên não... nhưng vẫn không dám manh động. Tôi gọi điện cho em để hỏi xem em đang làm gì nhưng em vẫn không bốc máy.
4 giờ sáng, em trở về nhà trong hơi men. Thấy tôi ngồi ở ghế salon, em hoảng sợ, chưa kịp thanh minh thì tôi đã lên tiếng: "Tôi biết hết mọi việc rồi. Cô đúng là loại phụ nữ mất nết. Uổng công tôi đã yêu cô từng ấy năm trời". Tôi đặt lá đơn đã ký trên bàn, bước vào phòng và khóa trái cửa.
Tình yêu suốt 6 năm trời và gần một năm chung sống với nhau, điều tôi nhận được chỉ là sự đối trá, lọc lừa của em. Chỉ vì ham chơi bời, đam mê hàng hiệu, thích sung sướng, hưởng thụ mà em đã sống buông thả với bản thân mình, không biết lo toan cho cuộc sống gia đình.
Bây giờ, khi đã chia tay nhau, ngẫm lại những lời mẹ nói lúc đưa em về giới thiệu, tôi cảm thấy hối hận vô cùng. Tôi cũng hận cả chính bản thân mình vì đã tiếp tay cho em và để em lún sâu trong những cuộc ăn chơi, hưởng thụ đó.
Theo Khampha
Chán vợ suốt ngày so sánh chồng mình với chồng người Tôi thừa nhận, mình không phải người đàn ông hoàn hảo nhưng tôi cũng có giúp vợ được vài việc lặt vặt trong nhà. Những việc gì tôi cảm thấy nên làm thì tôi sẽ làm. Mỗi lần mở miệng ra nói chuyện với nhau là vợ lại &'anh phải thay đổi chứ, anh nhìn chồng cái H, cái M kia kìa, chồng...