Không vì cô đơn mà trái tim nhầm đường lạc lối
Thật tình mà nói, chẳng có giới hạn nào cho yêu thương. Tôi chẳng thể đong đếm được chừng nào cho đủ, chừng nào cho vừa. Trái tim tôi nhỏ hẹp nhưng khát khao yêu thương thì vô tận.
ảnh minh họa
Yêu thế, yêu nữa, yêu nữa nữa tôi vẫn cảm thấy thiếu. Thương thế, thương nữa tôi vẫn cảm thấy chưa đủ. Điều này đúng với tất cả những người con gái, với những trái tim đam mê của tuổi trẻ hay chỉ đúng với mình tôi? Tôi cũng chẳng biết nữa.
Đi qua một cuộc tình, một vài cuộc tình hay thậm chí chưa đến với cuộc tình nào thì tôi nghĩ rốt cuộc cũng thế cả thôi. Bởi vì cá nhân tôi cho rằng, cuộc đời này, con người và con người yêu nhau, chẳng ai giống ai, chẳng mối tình nào giống mối tình nào hết. Vì thế chúng ta không thể định nghĩa được “kinh nghiệm yêu đương” là gì. Và cũng không có hiện tượng trưởng thành trong các lần yêu. Mỗi người là một cá thể, mỗi tình yêu đều có điểm mới lạ, riêng biệt của nó. Trái tim chúng ta luôn cảm thấy mới mẻ, tinh khôi mỗi khi tình yêu đến. Cho dù đó có là lần thứ n, hay n 1 thì ta vẫn cảm thấy bối rối, bỡ ngỡ, hoang mang và vỡ òa hạnh phúc khi yêu.
Tôi đã chứng kiến và cảm nhận thấy một trái tim đang háo hức, rạo rực, một trái tim dường như tinh khôi mới lạ của một người đàn ông đã xế tuổi ổn định vợ con, một độ tuổi mà theo tôi nghĩ đã qua bao mối tình trươc đó. Đó là bạn tôi, đó là anh tôi. Tôi nhìn thấy rõ được niềm vui của kẻ mới yêu trong đôi mắt của anh. Tôi trông thấy được những khát khao rạo rực len lỏi trong những câu chuyện anh kể. Tôi nhận ra được sự vỡ òa hạnh phúc trong tim anh khi anh tâm sự với tôi cái này cái nọ. Thật lòng, tôi thấy bóng dáng của tôi trong anh, bóng dáng của tuổi trẻ trong những cảm xúc yêu đương của anh lúc đó.
Video đang HOT
Yêu thương làm con người ta sống tốt hơn dù xa cách, cản trở. Yêu thương làm chúng ta cảm thấy mình luôn là những con người được hưởng thụ. Yêu cho căng tràn thanh xuân. Thương cho mặn nồng tuổi trẻ. Yêu và được yêu để không cô đơn, lạc lõng giữa cuộc đời. Tôi là một người rất sợ cô đơn. Tôi cảm thấy nó như một sự túng quẫn, bế tắc, nghèo nàn nhất của con người. Ấy vậy nhưng mà dù tôi có sợ, dù tôi có ghét cay đắng, có ghét đien loạn thì làm người, đâu tránh khỏi những chênh vênh của tâm hồn. Tôi đã đi qua những ngày tháng đó. Những ngày tháng mà tôi cảm thấy như cả thế giới này bỏ rơi và hắt hủi tôi. Tôi không có bạn bè, cũng không có người thân bên cạnh, cũng không có trái tim, bờ vai nào đồng cảm sẻ chia. Đó lại là khoảng thời gian đầu tiên tôi gặp khó khăn và trắc trở nhất… Hơn nữa, khi ấy tôi lại còn quá ít tuổi, quá ít hiểu biết, quá ít bản lĩnh, quá ít tất cả những gì như bây giờ tôi đang có được để chống cự với giông bão của cuộc đời. Thế nên khát khao yêu thương của tôi lớn mạnh hơn bao giờ hết và cô đơn lại càng kinh khủng và tồi tệ hơn với tôi gấp nhiều lần. Cũng một phần vì bản năng sống của tôi sinh ra đã thế, cũng là tác động mạnh mẽ của những ngày tháng u tối đó, đã hình thành nên tôi. Một cái tôi luôn thèm khát, tìm kiếm yêu thương. Một cái tôi có trái tim luôn rạo rực và ấm nóng. Một cái tôi tham lam và đòi hỏi nhiều khi yêu và một cái tôi sợ hãi kinh hồn, thụ động trước sự cô đơn, lạc lõng.
Cuộc sống sinh viên nay của tôi đã khác trước nhiều, hơn nữa giờ tôi đã không còn bỡ ngỡ như cái thời lớp 10, chân ướt chân ráo xách balo xa gia đình nữa, nên mọi chuyện cũng dễ dàng hơn rồi. Bên tôi lại có một đứa bạn thân, một chốn ngả đầu bình yên cho những vui buồn của tôi thường ngày. Nên ít nhất tôi cũng không bị cô đơn làm túng quẫn và chi phối nhiều như những năm tháng trước đây nữa. Lý trí và kiến thức lĩnh hội được của một đứa con gái đôi mươi giúp tôi tỉnh táo trong mọi quyết định chọn lựa yêu thương cho mình. Không vì cô đơn mà trái tim nhầm đường lạc lối. Không thể vì cô đơn mà trái tim chưa cất nhịp cũng thiêu thân vào yêu. Đó là điều cá nhân tôi không cho phép nữa.
Theo VNE
Cớ sao nắm chặt tay nhau mà vẫn lạc?
Rồi chúng ta rẽ về hai con đường riêng biệt, một lối đi không chung đường nhưng dám chắc đưa ta đến với tình yêu đích thực.
Chúng ta gặp nhau vào một chiều mùa thu lá đổ. Đôi trái tim yêu hòa cùng một nhịp. Anh nắm lấy tay em, thì thầm ba tiếng diệu kì. Em ngượng nghịu rồi gật đầu đồng ý. Chúng ta nắm tay nhau, hứa một câu sẽ đi tới cùng trời cuối đất, tới khi nào hơi thở ngưng lại, mới dám buông tay nhau. Ấy vậy mà giờ đây, yêu thương lạc lối.
Tất nhiên là em biết, thủa tình yêu say đắm, mặn nồng, người ta mới tin vào những điều ảo diệu đó. Tình yêu có trăm lí do để bắt đầu thì có ngàn lí do để kết thúc. Khi yêu có nghĩa là người ta cũng sẵn sàng đối diện với chuyện một ngày nào đó bỗng dưng tình yêu đó không còn. Nhưng... em ngây thơ quá, em chỉ nghĩ được rằng chúng ta sẽ ngừng yêu nhau khi một trong hai thay đổi, giống như chúng ta sẽ lạc nhau khi một trong hai buông bàn tay mình ra... Vậy mà thực tế thì khác. Em và anh, không ai phản bội, không ai yêu thương người khác mà tình yêu cứ thế nhạt nhòa dần. Chúng ta vẫn nắm chặt tay nhau, vậy mà cả hai vẫn lạc.
Có lẽ những tháng ngày này không chỉ em mà cả anh cũng rất hoang mang. Chúng ta như đang đứng giữa một xa lộ vắng người, trống trải và mênh mông. Anh không biết mình đến từ con đường nào và cần đi về đâu. Và em cũng vậy. Chúng ta chỉ thấy phía sau lưng mình, một quãng đường dài đã cùng nhau vượt qua, đã cùng nhau nếm trải bao cảm xúc. Ở đó, còn rơi rớt lại chút tình vụng dại thủa còn yêu. Nhưng lúc này, đôi bàn tay nắm chặt lấy nhau mà con tim trống rỗng, không một cảm xúc nào nhen nhóm lên.
Em hoang mang giữa đất trời vì yêu thương lạc lối (Ảnh minh họa)
Trên hành trình yêu thương đó, chúng ta nắm lấy tay nhau như một thói quen và không ngừng làm cho nhau bị tổn thương. Nhưng vì một lời đã hứa, ta thà làm tổn thương người kia trong danh phận một người yêu còn hơn là dũng cảm buông tay để họ không đau nhưng ta mang danh phận của một người phản bội. Hai đứa sợ làm cho đối phương đau khổ nên không ngừng làm cho nhau khổ đau lúc yêu. Cứ thế, tình yêu nhạt dần, thưa dần và nỗi mệt mỏi dày hơn.
Chúng ta cùng nắm tay nhau đứng giữa nga ba đường. Đôi tay vẫn nắm chặt nhưng trái tim thì lạc lối. Bởi lẽ cả em và anh đã không còn cùng nhau nhìn về một hướng. Anh hoang hoải tìm một chân trời nào đó để chinh phục, còn em mệt nhoài muốn tìm một chốn bình yên. Chúng ta muốn buông tay...
Rồi chúng ta rẽ về hai con đường riêng biệt, một lối đi không chung đường nhưng dám chắc đưa ta đến với tình yêu đích thực. (Ảnh minh họa)
Thế đấy, đôi khi trong tình yêu, đâu phải cứ một kẻ thay lòng thì tình yêu mới chết. Người trong cuộc không biết nâng niu, vun vén hoặc đơn giản chỉ là cái duyên tình đến đoạn đọa đầy thì tự khắc tình yêu cũng ra đi. Cũng giống như hai kẻ không còn khao khát tìm thấy nhau thì dù đứng trước mắt vẫn chẳng thấy nhau tồn tại.
Thôi thì mình buông tay đi anh. Chúng ta đã đi lạc lối qua rồi. Chúng ta nên dừng lại ở đoạn cuối đường tình và rẽ sang một chặng đường khác. Còn nắm tay nhau chúng ta còn lạc lối. Khi yêu thương không còn, hãy mạnh mẽ rời xa. Hãy đặt lên môi em một nụ hôn tạm biệt. Em sẽ nắm lấy tay anh thay một lời cảm ơn. Rồi chúng ta rẽ về hai con đường riêng biệt, một lối đi không chung đường nhưng dám chắc đưa ta đến với tình yêu đích thực.
Mình lạc lối yêu thương rồi, tìm đường khác đi anh!
Theo Khampha
Để trái tim lạc lối, trước tiên phải tự trách mình Tôi cũng là đàn ông, tôi hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của Vũ Anh khi viết ra tâm sự này, nhưng mà...nói: "Mười người đàn ông bây giờ, hết chín ông biết "cải thiện" thêm rồi. ảnh minh họa Người thứ mười ắt hẳn phải có vấn đề gì về... năng lực hành vi, mới phải nhịn thèm trong ấm ức" là...