Không tin vào mắt mình khi bước vào căn nhà trọ mờ tối của cô giúp việc
Hạnh được tiếng là người đàn bà mát tay, nhân hậu khi gia đình cô nuôi được người giúp việc ngoan hiền, thật thà, nhất là con bé lại ở được thời gian lâu như thế. Nhưng gần đây, Hạnh rất lấy làm lạ khi Thơm (tên cô bé giúp việc) có một số biểu hiện khác trước.
Nó vẫn ngoan ngoãn, vâng lời mọi người trong gia đình, chăm chỉ làm việc, nhưng mọi việc nó làm theo kiểu trách nhiệm, làm cho xong chứ không hào hứng, nhiệt tình như trước đây. Thời gian Thơm mới làm, cả gia đình chị đều rất quý và coi nó như một người thân, một thành viên trong gia đình.
Ảnh minh họa
Có lần tình cờ bắt gặp con bé mặc thử chiếc váy, đi cả đôi bốt hàng hiệu của mình, rồi mải mê soi gương, Hạnh giận lắm. Con Thơm thì cuống cuồng xin lỗi. Nó khóc như mưa, nhưng trong tiếng nấc và những giọt nước mắt của nó như thấy có điều gì tủi hờn, ấm ức mà chị không hiểu. Chỉ đơn giản nghĩ nó tủi thân và sợ thôi.
Hơn 4 năm trước, qua một người quen giới thiệu, Thơm, quê Lạng Sơn đã đến giúp việc nhà Hạnh. Khi ấy nó mới 16 t.uổi. Con bé ngoan, chịu thương chịu khó nên Hạnh rất quý và tin tưởng. Thậm chí có những lần mẹ cô ốm ở quê, bận đi công tác xa, Thơm còn thay cô về quê chăm sóc mẹ. Ai biết chuyện cũng khen Hạnh mát tay nuôi người. Vì trên thực tế, kiếm người giúp việc ưng ý, tin cậy, có thể giao phó mọi việc trong nhà là cực kỳ khó khăn. Ngoài xã hội, đài báo nhan nhản những câu chuyện người giúp việc kinh hoàng khiến cho mọi người luôn cảnh giác và lo sợ.
Với suy nghĩ đơn giản, rằng mình sống chân tình, quý nó thì nó sẽ tốt với gia đình là điều đương nhiên. Đôi khi sự mắng mỏ cũng là chỉ bảo muốn nó làm tốt hơn. Con bé nhanh ý, biết chiều theo sở thích từng người. Ví như nấu bữa sáng, chỉ là món mì tôm nhưng ai muốn ăn nấu kỹ, có rau, có thịt, ai muốn mì úp, Thơm đều làm đúng ý nên cả nhà ai cũng tin cậy và quý mến.
Giờ đây Thơm đã thành thiếu nữ t.uổi gần 20. Có lần buổi tối ăn cơm xong, nó ngồi đần mặt ra nói với Hạnh: ở quê cháu, bạn bè bằng t.uổi lấy chồng hết rồi. Cháu thành ế cô ạ. Hay cháu muốn về quê? Hạnh hỏi.
“Không. Thôi cô cứ cho cháu ở lại đây với cô chú, sau nếu có ai thương cháu, cô gả chồng cho cháu cô nhé”- Thơm tỉ tê, Hạnh cũng thấy thương.
Trong cuộc sống gia đình, có con bé giúp việc Hạnh bớt được nhiều việc vặt, tập trung cho công tác chuyên môn, có thời gian đi học thêm nên cô được đề bạt rất nhanh. Từ trưởng phòng, phó giám đốc rồi bây giờ đang là cán bộ cơ hữu vào vị trí giám đốc. Chính vì vậy, thời gian Hạnh dành cho gia đình cũng bớt dần
Sau đợt đi công tác nước ngoài dài ngày trở về, Hạnh cảm thấy cái Thơm có điều gì khang khác. Nó hay ngồi một mình trong bếp, làm thì quăng vung bỏ vãi, nấu cơm quên bật công tắc, canh thì không cho gia vị… Thấy lạ, Hạnh gặng hỏi thế nào nó cũng không nói, chỉ im lặng.
Một hôm nó rơm rớm nước mắt nói với Hạnh cho nó nghỉ việc về quê, nó bảo cháu xin nghỉ hẳn. Nghĩ Thơm buồn chuyện chồng con, muốn về quê tìm chồng, Hạnh không giữ, chỉ cho nó ít t.iền, dắt ra siêu thị mua quần áo, thuê hẳn một chiếc taxi cho Thơm về Lạng Sơn.
Cô đã đặt lòng tin nhầm chỗ, chủ quan để rồi tuột mất hạnh phúc vào tay người khác
Bẵng đi 4 tháng sau, Thơm gọi điện cho Hạnh nói cháu rất muốn gặp cô. Hai cô cháu hẹn nhau tại một hiệu may quần áo trước đây chị đã dắt nó ra may. Hạnh vô cũng ngạc nhiên khi thấy cái Thơm bụng lùm lùm. Tưởng nó đã lấy được chồng, Hạnh mừng rỡ hỏi, nhưng nó cúi gằm mặt xuống và khóc nức nở: Cháu không lấy được chồng, cháu chưa dám về quê mà thuê nhà ở gần đây thôi cô ạ. Nhưng còn cái thai? Bố nó là ai? Có phải thằng bạn cùng quê đi làm phu hồ thỉnh thoảng đến gặp cháu ở nhà cô trước đây không? Nhưng con bé không trả lời mà càng khóc to hơn. Thương quá, Hạnh bắt nó dẫn về nhà, sắm sửa cho vài thứ đồ dùng rồi gọi chồng đến sửa cho nó cái vòi nước hỏng, chiếc bóng điện bị cháy. Lòng Hạnh thật sự xót thương con bé.
Một hôm sau giờ làm, Hạnh đến căn phòng trọ của Thơm, mang cho nó ít đồ sơ sinh và mấy hộp sữa. Cửa không khoá nhưng gõ mãi không thấy ai ra mở. Người hàng xóm nói vừa thấy cái Hạnh trong nhà. Sợ con bé bị làm sao, Hạnh nhờ anh ta đẩy hộ cái chốt cửa. Căn phòng trọ trống hoác, Hạnh như không còn tin vào mắt mình, trong ánh sáng mờ mờ cuối ngày, Hạnh thấy chồng mình ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm mặt, rất tội nghiệp. Cái Thơm đứng nép góc tường, ôm bụng khóc, rồi từ từ quỳ xuống vái như tế sao.
Sau vài giây c.hết lặng, Hạnh chợt hiểu. Chị không nói được lời nào, cũng chẳng mắng mỏ theo kiểu ghen tuông thường tình mà đóng sập cửa rồi đi như chạy. Người đàn bà nhân hậu, vì quá tin người, quá ham mê công việc mà để xảy ra cơ sự. Bỗng dưng chị quay ra trách chính mình và biết rồi đây sẽ phải đối mặt với một mớ bòng bong, một bài toán cực khó mà lời giải chẳng dễ dàng có được.
Yến Nhi
Theo phunuvietnam.vn
Thanh xuân để nhớ
Tôi đã bỏ lỡ quá nhiều điều mà thời gian thì đâu thể quay ngược lại để bản thân có thể thay đổi. Chi bằng cứ chấp nhận hiện thực, rồi cứ thế viết tiếp những câu chuyện mới ở thì hiện tại và tương lai.
Ngày mới đến bằng những tia nắng dịu nhẹ mang hơi thở cuối cùng của mùa thu. Nỗi nhớ như thể theo từng tia nắng len lỏi vào trong tim tôi. Bầu trời dịu nhẹ phảng phất hương thơm nhè nhẹ của nắng trời lúc bình minh.
Video đang HOT
Tôi bước ra ngoài, hít thở khí trời trong lành, trong mình mang theo nỗi nhớ dai dẳng về Trà. Trà là cô gái đã cùng tôi trải qua những tháng ngày đẹp đẽ nhất của t.uổi thanh xuân. Chúng tôi đã đem trái tim còn có phần non nớt trao cho nhau khi cả hai mới chỉ là những cô cậu học trò đang học cấp ba. Những tháng ngày ấy, chỉ cần một cái nắm tay mỗi khi đi học cũng khiến ánh nắng tràn ngập cả con tim.
Nhưng rồi hạnh phúc đến mấy cũng phải đến lúc rời đi tựa như cơn gió thoảng qua, chóng đến, chóng đi. Tra noi răng cậu muôn đi đâu đê tim sư mơi me cho cuôc sông cua chinh minh. Thê la cậu noi lơi chia xa, mang theo hanh ly đên Anh quôc xa xôi khi mới mười tám t.uổi. Trà đi mang theo cả làn gió thương yêu của t.uổi thanh xuân rời khỏi tôi.
Tôi hoi: "Không le nơi nay không co gi khiến cậu luyên tiêc sao?"
"Co chư." Tra nhun vai cươi. "Thư tớ luyên tiêc chinh la cậu, la tinh yêu cua chung ta. Nhưng tớ lai không thich yêu xa, tớ không thich sư chơ đơi nên tớ không muôn ngươi tớ yêu phai đơi chơ minh."
Kê tư ngay Tra rơi đi cả thành phố như chìm hẳn trong sự buồn bã. Thât ra thanh phô vân vui tươi nhôn nhip, chi la long tôi qua trống văng buôn hiu. Bơi không con Tra nưa, niêm vui cung lui tan theo.
Thơi gian trôi nhanh môt cach chong vanh, chưa gi Tra đa đi đươc mười năm. Trong suôt mười năm đo cuôc sông cua tôi tran đây nôi nhơ. Tôi nhơ cậu nhiêu đên mưc môi đêm lai phai luc loi email xem cậu co gưi cho tôi một lời nhắn nao không. Nhưng chẳng có bất cứ email nào cả được gửi đến từ cậu cả, cho tới đêm hôm qua.
Tiêt trơi cuôi thu, hang cây bên đương chi con lai vai chiêc la vang quanh hiu. Gio mang tưng cơn lanh vây lây thân thê. Tôi dao bươc trên đương, vưa đi vưa hoai niêm lai miên ky ưc xa xăm.
Tôi thường hay ghé lại vào trường cấp ba đã nuôi lớn con tim yêu thương của mình đối với Trà, men theo những hồi ức nhạt nhòa tìm về quá khứ.
Dưới một gốc phượng xanh mướt đã vắng bóng người quen, nơi đã từng diễn ra bao cuộc hò hẹn ngây ngô của cả hai đứa. Cuộc hẹn hò ấy đơn thuần là cả hai cùng ngồi lại với nhau trò chuyện, cùng đọc sách hay cùng nhau bàn luận về bài học. Thật chẳng giống những cuộc hẹn hò của người lớn nhưng tôi vẫn gọi đó là hẹn hò. Bởi vì dù cho thế nào đi chăng nữa thì sau mỗi lần như thế chúng tôi lại càng gắn bó và khăng khít với nhau hơn, tình cảm cũng trở nên sâu đậm hơn. Đó không gọi là hẹn hò thì là gì?
"Này Trà! Tớ có chuyện muốn nói với cậu." Tôi gấp quyển sách đang đọc vội trên tay, hướng mắt về phía Trà chân thành nói.
"Chuyện gì?" Cậu ngơ ngác nhìn tôi.
"Tớ thích cậu!"
"Haha. Thật ra tớ cũng thích cậu đấy. Vậy từ nay mình là người yêu của nhau rồi." Trà mỉm cười.
Dưới khung trời yên ả, tiếng cười giòn tan vang lên từng hồi. Tôi bất giác mỉm cười khi nhớ lại cái khung cảnh ấy.
Tôi dạo bước quanh sân trường một vòng rồi mới rời đi. Sau đó tôi ghe vao môt hiêu sach bất kỳ, lưa vai quyên sach mua vê đoc. Thât ra tôi chăng phai mot sach gi đâu. Tôi mua sach, đoc sach tưa như môt thoi quen đươc hinh thanh nên tư nhưng ngay trông văng.
Lưa đươc cuôn sach hay thi y như răng tôi se danh tron thơi gian ranh đê đoc no, như Tra đa tưng. Viêc nay khiên tôi co cam giac như minh lai quay vê cai ngay cậu con ơ đây. Cậu ngôi đoc sach, con tôi ngôi đôi diên chăm chu doi theo moi biêu cam trên gương măt cậu. Trà la môt cô gai yêu sach và bởi thế tôi cung dân co thoi quen đoc sach. Du răng tôi chăng đên mưc mê mân đên quên thơi gian như cậu.
Tôi nhơ co lân Tra đa đoc môt cuôn sach đên tân ba giơ sang. Đo la môt ngay vô cung tôi tê vơi cậu. Cha me cậu chinh thưc ly dị, gia đinh cậu vi thê ma ly tan. Em trai Tra theo cha sang nươc Uc sinh sông, con cậu cung vơi me ơ lai Viêt Nam. Ngay đo cậu không khoc, nhưng long cậu ngôn ngang nhưng vêt xươc. Cậu còn quá trẻ để có thể chấp nhận được điều này. Khi ấy cậu mới chỉ là một cô gái mới bước vào t.uổi mười tám mộng mơ. Ấy vậy mà trái tim cậu lại phải chịu một vết thương lớn đến như vậy.
Trà tim đên nhưng cuôn sach, rôi đoc không ngưng nghi như bi tâu hoa nhâp ma. Chăng ai co thê khuyên ngăn cậu ấy cả.
"Tớ đang buôn vi vây hay cho tớ điên cung vơi nôi buôn nay cho hêt đêm nay. Đên ngay mai rôi tớ se lai la tớ cua hôm qua." Măt cậu vân không rơi quyên sach, tưng trang, tưng trang môt cư lân lươt đươc lât qua.
Rôi đên hôm sau, cậu lai tươi cươi như trươc kia, tưa như chưa tưng co chuyên gi xay ra. Cậu đa tư đeo cho minh môt lơp măt na đê cho ngươi ta không thê nhin ra nôi buôn nơi cậu.
Con tôi, vi tôi yêu Trà nên tôi hiêu nhưng gi cậu phai chiu đưng. Cậu cang cô vui ve tươi cươi bao nhiêu, nôi đau trong cậu cang lơn bây nhiêu. Trai tim tôi vi thê ma như bi bop nghet đên không thê thở đươc nưa.
Cậu đa sông nhưng thang ngay như thê trong một khoảng thời gian khá dài. Cậu bao vơi tôi răng cậu chan ghet phai sông như thê nay qua. Tât ca chi khiên cậu thêm mêt moi, cậu không muôn phai tư dôi lưa cam xuc cua ban thân, nhưng cậu lai không thê đôi măt vơi no va hơn hêt cậu không muôn người ta nhin thây bô dang yêu đuôi cua mình
Sau môt thơi gian đăn đo, Trà đa quyêt đinh rơi bo quê hương đê đên môt vung đât xa la.
Tôi ngồi lại trên một chiếc ghế đá dưới gốc bàng, lây ra môt điêu thuôc, châm lưa rôi bo vao miêng, rit môt hơi thât sâu. Tưng mang khoi mơ nhat bay lên rôi tan mac ra xung quanh. Nôi buôn trong tôi như đươc khuêch tan lên, khiên cho toan bô không gian mang một màu u sâu. Tôi thơ dai, long con tiêc nuôi dư vi cua thang ngay đa qua.
Tôi lât môt cuôn sach ma minh vưa mơi mua, cung chinh la quyên sach ma Trà thich nhât. Tôi chăm chu đoc tưng câu chư như chinh cậu đa tưng lam trươc đây. Tưng câu tưng chư trong cuôn sach vân thê, chi la cam giac đoc lai đa không con như xưa nưa. Bơi bây giơ nao con co cậu bên canh cung đoc chung vơi tôi.
"Scarlett đung la môt ngươi tuyêt vơi!" Tôi như lai nghe đươc giong noi cua cậu.
Cậu thich nhân vât Scarlett, thê la cậu cư đoc đi đoc lai Cuôn theo chiêu gio rồi không ngừng cảm thán.
"Sao cậu lai thich Scarlett thê?" Tôi hoi.
"Bơi cô ây la môt ngươi quyêt đoan, dung cam, manh me, cưng coi chông choi lai vơi nhưng giông tô cua cuôc đơi." Trà tam gac lai viêc đoc sach cua minh, ngâng măt lên nhin tôi. Anh măt em sang rưc chât chưa bao niêm mên mô trong đo.
"Cậu cung la môt Scarlett."
"Không đâu, tớ chưa đu manh me như cô ây." Cậu noi rôi lai chăm chu vao nhưng dong chư trong cuôn sach trên tay minh.
Nhưng luc đoc sach, trông Trà thât diu dang tưa như môt thiên thân lac vao chôn nhân gian. Nhin cậu thanh binh đên la!
Đôi vơi tôi dù thế nào Tra cung chinh la môt Scarlet. Chỉ có tôi mãi là một kẻ hèn mọn chẳng dám đối mặt với hiện thực.
Tôi đã chờ đợi Trà trong mười năm, mỗi ngày đều chờ đợi một lá thư từ cậu.
"Tại sao cậu cứ phải chờ đợi một người đã bặt vô âm tín mười năm thế hả Hoàng?" Nam hỏi tôi khi cả hai cùng đang nhâm nhi tách cà phê trong một buổi chiều nhàn nhạt ánh nắng.
"Vì cậu ấy là tình đầu, là thanh xuân." Tôi trả lời, trong lòng vẫn còn đang mường tượng về hình bóng của Trà.
"Nhưng cậu không thấy rằng sự chờ đợi của cậu khiến thanh xuân của cậu bỏ lỡ nhiều điều lắm sao?"
"Điều gì?"
"Một tình yêu mới, một trải nghiệm mới, một cơ hội mới."
"Thanh xuân của tớ đã dừng lại ở khoảnh khắc Trà rời đi. Bởi vậy tớ không bỏ lỡ bất cứ thứ gì ở thời thanh xuân cả." Tôi trả lời, giọng có hơi lạc đi một chút.
Thật ra khi nghĩ lại thì thấy Nam nói có phần đúng. Bản thân tôi đã bỏ lỡ nhiều điều trong thời gian vừa qua, đặc biệt chính là cơ hội để bước qua một cánh cửa mới của cuộc đời. Đó có chăng là cánh cửa của sự trưởng thành? Có những chuyện dù bản thân có cố thế nào cũng không thể thay đổi được gì và có những người dù bản thân có yêu thương đến đâu cũng có lúc phải buông bỏ.
Nhưng mà trái tim tôi kể từ ngày Trà đi đã chìm hẳn vào trong bóng tối. Bởi vậy suốt khoảng thời gian qua tôi chỉ có thể nghĩ về Trà, chỉ có thể hướng trái tim về cậu mà thôi.
Rất rất nhiều lần, đi lại trên con đường quen cũ, tôi lại miên man nhớ về từng chút, từng chút kỷ niệm mà cả hai cũng cùng xây dựng nên.
Tôi nhớ về một buổi chiều cuối đầu năm học lớp mười. Trà ngỏ lời bảo tôi dạy cậu đi xe đạp. Và đương nhiên tôi không thể từ chối nên đã thành thầy giáo bất đắc dĩ cho cậu ấy.
Việc tập xe đạp chẳng hề dễ dàng, hết lần này đến lần khác Trà bị té ngã. Tuy vậy cậu vẫn quyết tâm học cho bằng được, bởi vậy sau này cả hai đã cùng có thể đạp xe đi dọc trên các con đường dạo chơi.
Tôi nhoẻn miệng cười cùng với hồi ức ùa về trong bất chợt đó. Mọi thứ đều thật tuyệt đẹp dù cái kết có khiến tôi phải hối tiếc.
Thanh xuân của tôi được xây đắp bởi những kỷ niệm nhỏ nhỏ bên Trà. Dù vui hay buồn, tôi đều cố gắng để nó không bị lu mờ khỏi tâm trí. Chưa bao giờ tôi có ý định sẽ quên Trà đi rồi quen một người mới. Với tôi tình yêu của mình với cậu là cả một chấp niệm chứ không chỉ là đơn thuần tình cảm ngây ngô t.uổi mới lớn.
Tôi ngước mặt nhìn lên cành cây đã trơ trọi không còn lấy một chiếc lá. Tiết trời lạnh như thể ngấm vào tận trái tim, buốt giá vô cùng. Đã bao mùa thu trôi qua, tôi vẫn hoài ngóng chờ một bóng hình. Thanh xuân như thể một chuyến tàu, theo thời gian hành trình vẫn còn nguyên, chỉ là người cũ không còn đứng ở trạm dừng nữa.
Tôi nhớ lại email mà Trà đã gửi cho tôi sau nhiều năm không liên lạc. Nội dung thư khiến cho trái tim tôi như thể có thể vỡ vụn ngay lúc đó. Thật ra là do chính tôi đã hy vọng quá nhiều để rồi lại thất vọng.
"Gửi Hoàng, người tớ đã dành cả thanh xuân để yêu!
Bất kể là chuyện gì đều sẽ có hồi kết của nó. Năm năm qua tớ vẫn luôn nhớ về cậu. Tuy vậy tớ lại nhất quyết không liên lạc với cậu. Bởi tớ mong muốn cậu có thể thôi hy vọng tới việc chúng ta có thể nối lại tình xưa.
Thanh xuân của mỗi người chỉ có một và thanh xuân của tớ chính là cậu. Nhưng tất cả đều đã là những khoảnh khắc thuộc về thì quá khứ. Chúng ta dù hối tiếc cũng không thể níu lại được.
Chúng ta đã có mười năm để quên nhau, nhưng thanh xuân không phải là để quên, thanh xuân là để chúng ta nhớ về. Bởi thế hôm nay tớ quyết định viết email này cho cậu. Tớ sẽ không trốn tránh nữa, mà tớ sẽ chấp nhận hiện thực rằng tớ còn thích cậu nhưng tớ không thể ở bên cậu được."
Nỗi buồn bã khi nhận được email của Trà còn to lớn hơn khi nghe cậu nói lời chia tay. Bởi tôi biết đây là lúc mình cần phải bỏ lại thanh xuân lại phía sau.
Nghĩ đến đây, lòng tôi như rũ bỏ được những gánh nặng mà mình đã gồng gánh lên vai bấy lâu nay. Trà là một miền ký ức mà tôi luôn nhớ về, nhưng tôi không thể vì thế mà bỏ mặc tương lai ở phía trước.
Tôi đã bỏ lỡ quá nhiều điều mà thời gian thì đâu thể quay ngược lại để bản thân có thể thay đổi. Chi bằng cứ chấp nhận hiện thực, rồi cứ thế viết tiếp những câu chuyện mới ở thì hiện tại và tương lai.
Có những thứ dù có tươi đẹp đến đâu cũng không thể quay lại được. Thanh xuân của tôi với hình bóng của Trà thật sự đã chìm sâu vào dĩ vãng.
Thanh xuân của tôi là những dòng cảm xúc nguệch ngoạc được viết nên bởi tôi và Trà. Ở đó có một nụ cười hồn nhiên của Trà, có tiếng nói ngây ngô của tôi, có tình yêu thuần khiết của cả hai.
Cho đến mãi sau này, khi sự trưởng thành đã lấp đầy trái tim cùng tâm trí, thì đó vẫn luôn là một vùng nhớ không thể đo đạc trong tôi.
Tịnh Y
Theo blogradio.vn
Người vợ bắt đền luật sư vì 'làm thủ tục ly hôn nhanh quá' Mỗi lần cãi vã, Thảo lại dọa chồng ly hôn. Sau khi ly hôn thật, cô trầm cảm, "ăn vạ" luật sư "làm thủ tục nhanh quá". Nguyễn Thảo, 27 t.uổi, nhân viên một doanh nghiệp nước ngoài, là vợ hai của anh Trần Huy, 38 t.uổi, nhân viên IT, hiện sống ở quận Hai Bà Trưng, Hà Nội. Sau một năm kết...