Không tin đời còn người đàn ông chung thủy
Tôi như con chim sợ cành cong, không dám đậu vào đâu sau hai lần yêu hết mình và đều bị lừa dối.
So với bạn bè cùng trang lứa, tôi có lẽ được coi là người thành đạt. Học vấn có, năng lực có, công ăn việc làm ổn định, dáng vẻ cũng không đến nỗi tệ và bản thân tôi không bao giờ nghĩ rằng thân phận của tôi lại ảm đạm, đen tối đến vậy. Ở với bố mẹ từ bé, trong vòng tay ôm ấp, bao bọc của cha mẹ, anh em và có lẽ vì thế mà khi bước chân ra xã hội, tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ toàn gặp phải những con người không tốt.
Năm 23 tuổi tôi mới có tình yêu đầu tiên. Trái tim vừa mới rung động với những tình cảm đầu đời, còn rộn ràng, khát khao thì lại đau đớn khi nhận ra rằng người đàn ông ấy đã có vợ, có con và lớn hơn mình tận 16 tuổi. Tôi cũng không trách họ, chỉ trách bản thân mình yêu mù quáng, để rồi không phải vợ anh ta mà lại là bồ của anh ta ghen. Thì ra người đàn ông ấy không chỉ có vợ, không chỉ có tôi mà còn có nhiều người phụ nữ khác nữa. Sau cuộc điện thoại hơn một tiếng đồng hồ với người phụ nữ tự xưng là vợ sắp cưới của anh, tôi từ bỏ hoàn toàn cái ý định, cái mong mỏi mà bất cứ người phụ nữ nào cũng thèm khát là yêu và được yêu.
Hai năm sau, qua một chị làm cùng cơ quan, tôi gặp và quen anh – người đàn ông mà lúc bấy giờ ai gặp cũng bảo hiền lành, ngoan ngoãn, con người tử tế. Ấy vậy mà yêu nhau ba năm, tôi chưa bao giờ thấy anh nói với tôi rằng sẽ cưới tôi và lấy tôi làm vợ. Trong khi đó, gia đình anh ấy từ ông bà, chú bác, bố mẹ và anh chị em thì mặc nhiên coi tôi là con dâu. Thế là dù có bất cứ công to việc lớn gì trong nhà cũng gọi cho tôi. Đại gia đình ấy hễ có ai lên Hà Nội khám chữa bệnh, đi chơi là đương nhiên tôi phải phục vụ. Hồi ấy, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng trước sau gì mình cũng là con dâu, bố mẹ hai bên đã có cơi trầu nói chuyện, có lễ dạm ngõ rồi thì cưới xin chỉ là sớm hay muộn. Tôi chăm chỉ, cần cù như một người con hiếu thảo, hết lòng cung phụng gia đình nhà chồng.
Nhưng cuộc đời đúng là lắm đắng cay và số phận dường như là một trò đùa mà ta có cố gắng cải số thì vẫn không sao tránh được. Thời gian trôi càng nhanh thì tuổi xuân cũng càng chóng hết và tôi cần một đám cưới. Tôi thèm khát được mặc váy cô dâu, được tổ chức hôn lễ trang trọng trước sự chứng kiến và chúc phúc của bạn bè, gia đình, xã hội. Tôi cần một tờ giấy hôn thú của pháp luật để được chính thức về nhà chồng. Càng mong, càng mất, càng chờ, càng thêm buồn. Rồi khi sự chịu đựng không thể lâu hơn được nữa, khi gia đình bắt đầu có sự phản đối và khi tôi lại rơi phải sai lầm giống lần thứ nhất.
Video đang HOT
Một lần, anh ta sơ ý để điện thoại trên bàn để vào bếp, tôi thấy tò mò nên mở máy anh ta đọc tin nhắn. Tôi không tin nổi vào mắt mình. Con người mà bạn bè, gia đình đều đánh giá ngoan ngoãn, hiền lành, thật thà là đây sao? Con người mà tôi tin tưởng trao cái quý giá nhất của cuộc đời lại là người đàn ông khốn nạn, bạc bẽo vậy sao? Anh ta đã chung sống như vợ chồng với một người phụ nữ khác. Bố mẹ anh ta cũng biết nhưng vì họ không đồng ý nên anh không làm dám cưới.
Câu chuyện đã trôi qua hai năm, giờ tôi như chim sợ cành cong, không còn dám đậu vào đâu. Liệu trên đời còn người đàn ông nào thật sự tốt và chung thủy nữa không? Thiên hạ vẫn cứ đàm tiếu ngày càng nhiều. Những người không biết chuyện nói tôi kén. Họ nói rằng người như tôi lấy đâu chẳng được chồng: công việc nhà nước ổn định, lương cao, đi xe đẹp lại là gái Hà Nội. Ấy vậy mà khi đang đứng ở ngưỡng cửa của tuổi 30, khi đã đi được gần hết tuổi thanh xuân, tôi vẫn một mình giữa xã hội này, vẫn lẻ bóng đi về, vẫn tìm một bờ vai để có thể tựa vào, có thể chia ngọt sẻ bùi.
Con chim cần có tổ, đũa cần có đôi và tôi cần có một người đàn ông thực sự yêu thương, che chở cho tôi. Điều mong ước ấy chẳng lẽ sẽ không bao giờ trở thành hiện thực với tôi hay sao?
Theo VNE
10 năm vẫn không quên người đàn ông có vợ
10 năm rồi, tôi vẫn muốn ngã vào vòng tay của người đàn ông ấy, dù biết vậy là không phải với chồng...
ảnh minh họa
Tôi đã gặp anh cách đây 10 năm, khi ấy anh đã có vợ con còn tôi chưa có gia đình. Chúng tôi làm cùng công ty, anh lịch lãm, đẹp trai, biết chiều phụ nữ, và tôi không biết mình đã thầm yêu anh từ lúc nào. Anh đoán biết được tình cảm của tôi nên chúng tôi đã hẹn hò với nhau một thời gian. Tôi luôn có cảm giác thú vị và hạnh phúc khi ở bên anh.
Rồi mọi chuyện phải chấm dứt khi vợ anh phát hiện mối quan hệ của chúng tôi, chị điện thoại cho tôi, và đến gặp tôi để cảnh cáo, chị nói tôi đừng phá nát hạnh phúc gia đình chị.
Tôi biết mình sai, nhưng tôi yêu anh và không muốn dừng lại mối quan hệ này, nhưng chính anh lại là người nói lời chia tay với tôi. Anh nói, anh không muốn vì mối quan hệ này mà ảnh hưởng đến gia đình, vợ con và sự nghiệp. Anh khuyên tôi nên yêu một người khác để quên anh đi và rồi lấy chồng, sinh con.
Để chấm dứt mối quan hệ với tôi, anh chủ động chuyển chỗ làm mới, thay đổi số điện thoại và không liên lạc gì với tôi nữa. Tôi đã rất đau khổ và rất hận anh trong khoảng thời gian đó.
Sau đó một thời gian thì tôi lấy chồng, và sinh lần lượt hai đứa con. Chồng tôi là một người đàn ông hiền lành, yêu vợ và thương con hết mực. Anh yêu tôi rất nhiều và chưa bao giờ khiến tôi phải buồn phiền, lo lắng, nhưng trong trái tim mình tôi vẫn chưa bao giờ quên được người đàn ông có vợ ấy, người đã có một thời gian tôi yêu say đắm và dám bất chấp tất cả để có được anh. Tôi vẫn luôn nhớ về anh và cất giữ những kỷ niệm đẹp về anh trong trái tim mình.
Và rồi một ngày, ngồi uống cà phê với một chị bạn đã từng là đồng nghiệp của tôi và anh, chị nói thi thoảng chị và anh vẫn cà phê với nhau để tám chuyện, rồi chị gọi anh đến và chúng tôi gặp lại nhau. Anh vẫn như xưa, không khác nhiều so với hình dung của tôi.
Kể từ hôm đó, tôi và anh gặp nhau thường xuyên hơn, và rồi bao yêu thương, nhung nhớ chất chứa sau 10 năm trời lại trỗi dậy, cả hai chúng tôi không thể kìm nén cảm xúc của mình. Tôi lại phản bội chồng, anh lại phản bội vợ, chúng tôi lại lén lút hẹn hò và lao vào nhau như hai kẻ điên dại.
Đã gần 1 năm trôi qua, tôi sống bên chồng nhưng tâm trạng luôn nhớ về anh và tìm mọi cách để gặp anh, những phút có anh, được nằm trong vòng tay anh tôi cảm thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn rất nhiều.
Tôi biết phản bội chồng, con như vậy là sai, tôi biết mình là một người vợ, người mẹ không xứng đáng với chồng và các con mình, tôi biết mình là một người đàn bà lăng loàn, khốn nạn, không xứng đáng nhận được sự chia sẻ của độc giả. Nhưng tôi vẫn viết lên chia sẻ của mình và gửi lên báo, tôi làm như vây không phải mong sự chia sẻ, cảm thông của độc giả, mà tôi chỉ muốn tâm sự để vơi đi những nỗi day dứt trong lòng mình.
Tôi muốn gửi ngàn lần xin lỗi với chồng mình.
Theo VNE
Ai bảo em tin chồng chị? Chị sẽ rất nhẹ nhàng để nói với em như thế này: Em dại thì em phải chịu thôi! Bây giờ em gọi điện cầu cứu chị, em nói chồng chị đã lừa em, đã khiến em mang bầu, to tới tận sáng thứ 6 rồi mà anh ấy không hề có động tĩnh cưới em. Em còn khóc lóc, bây giờ em...