Không thoát được mối tình đơn phương
Mỗi lần thấy tôi anh lại ôm bất cứ người con gái nào đi cùng. Điều đó làm họ vui vì anh đẹp trai, con nhà giàu.
Tôi là một cô gái bề ngoài cứng rắn nhưng sống rất nội tâm. Tôi yêu anh đơn phương 3 năm, trong khoảng thời gian đó rất mệt mỏi và đau khổ khi chứng kiến anh quen người khác và luôn tâm sự những chuyện tình yêu hạnh phúc của anh với tôi. Tôi đã cho anh biết tình cảm của mình nhưng anh nói chỉ xem tôi là bạn. Từ đó tôi ra đi khỏi thế giới của anh để giải thoát cho mình.
Ảnh minh họa
Không ngờ sự ra đi đó lại khiến tôi đau khổ hơn lúc ở bên anh. Tôi nhớ, quan tâm anh nhiều lắm nhưng không có can đảm gọi và âm thầm theo anh như một cái bóng. Noel hàng năm một mình tôi cô đơn ngồi đó đợi mong được nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Mỗi lần thấy tôi anh lại ôm bất cứ người con gái nào đi cùng. Điều đó làm họ vui vì anh đẹp trai, con nhà giàu. Những lúc như vậy tôi thấy tim mình đau trong khi anh lại cười như thoải mái với việc mình làm. Càng ngày tôi càng ít nói, không còn tin vào tình yêu. Tôi chỉ như những người con gái khác, sao anh đối xử như thế với tôi? Các bạn làm ơn chỉ tôi cách quên quá khứ.
Video đang HOT
Theo VNE
Anh là gió phải không anh?
Gió đến và đi rất vội vã, chẳng để cho em cảm nhận hết yêu thương nồng nàn anh mang đến.
Gió lạnh chợt về mà không hẹn trước. Ra khởi phòng làm việc em mới giật mình vì cảm giác lạnh ngấm vào trong cơ thể mình, len lỏi đi vào tận nơi sâu lắng nhất trong tâm hồn...Dường như sự cố gắng bao nhiêu lâu nay của em lại như quay trở về vị trí ban đầu. Em đã cố gắng để quên anh, cố gắng quên đi những thói quen mỗi sớm thức dậy việc đầu tiên là cầm chiếc điện thoại và đọc tin nhắn của anh, tin nhắn không dài chỉ một câu thôi: "Chúc ngốc một ngày mới tốt lành". Hay "Ngốc dậy đi, em lại ngủ nướng nữa rồi"...Chỉ thế thôi mà với em đã thành quen mất rồi. Em đã cố vùi đầu vào công việc để chạy trốn cảm giác không còn anh bên cạnh...
Chúng ta quen nhau, như một sự tình cờ, anh gọi nhầm vào số điện thoại của em, chẳng biết em đã nói gì ở lần đầu tiên đó...thế là mình quen nhau và chẳng biết từ khi nào anh đã trở thành một cái gì đó rất quan trọng trong tâm hồn em. Mỗi khi buồn em lại gọi cho anh, anh bảo: Hãy đến một nơi nào đó thật xa, thật vắng, không có ai, sẽ không ai biết em, ở đó em hãy hét thật to, hãy khóc thật nhiều, em sẽ thấy tâm hồn nhẹ nhàng hơn...
Rồi có những hôm em đi làm thêm về khuya, đường vắng, để xua tan đi nỗi sợ hãi em lại gọi cho anh, anh đã kể chuyện cho em nghe suốt chặng đường 25 km cho đến khi em về tới nhà...Nhiều hôm thèm hát một ca khúc buồn em lại gọi bắt anh ngồi nghe em hát, khi đọc được bài viết nào hay em lại gọi anh, đọc cho anh nghe. Em không biết vì sao lại thế, chỉ cảm giác rằng mỗi khi nói chuyện với anh em thấy tâm hồn mình thanh thản lạ kì.
Ngày tháng trôi qua, công việc bận rộn đã biến em thành con người khác, những cuộc điện thoại thưa dần, thưa dần. Rồi một lần mất điện thoại, em đã không còn số của anh...Và rồi một ngày em cầm máy và nghe bên kia một giọng nói trầm ấm, quen quen: "Em à, anh đi nhé, tạm biệt em, anh đang trên đường ra sân bay..."
Nếu anh nhớ đến em thì hãy mỉm cười về những kỷ niệm đẹp về chúng ta anh nhé (Ảnh minh họa)
Ngày tháng trôi qua em quên mình có một người đã từng ngồi nghe em khóc, kể chuyện cho em nghe khi em buồn...Em quên mình có một người đã từng cho mình cảm giác thanh thản kì lạ.
Ngày tháng trôi qua....Anh thi thoảng gọi về, lần nào cũng vội, em không muốn mình nói chuyện lâu vì nhiều lí do lắm. Rồi anh nói hãy vào địa chỉ facebook của anh...
Em lại quay lại cảm giác anh là một cái gì đó quan trọng trong tâm hồn mình. Chúng ta nói chuyện nhiều hơn, hiểu nhau nhiều hơn trên trang facebook...và rồi những tình cảm yêu thương, những khao khát, nỗi nhớ da diết, sự chờ đợi, giận hờn khi anh lỗi hẹn, rồi những lời xin lỗi...Có phải là tình yêukhông anh hay chỉ tại mình ngộ nhận?
Anh nói rằng sẽ không buông tay em cho đến khi em tìm được hạnh phúc cho riêng mình; anh hứa rằng khi nào về Việt Nam anh sẽ đưa em đi dạo trên biển mùa đông...
Một ngày như mọi ngày em lại bật điện thoại để đọc tin nhắn của anh mỗi sáng. Tin nhắn không phải một, hai câu chúc như mọi mà là cả một đoạn dài: "Em à, từ mai anh sẽ khoá nick này lại, không phải anh khoá vì em đâu, vì anh thôi. Anh quyết định rồi, anh cần phải tu chí luyện tập, anh có nhiều dự định lắm. Anh biết anh đã đánh mất em, nhưng anh sẽ không giải thích đâu...Mình không buông tay nhau đâu em, em hãy tưởng tượng như cách đây 15 năm, anh đi làm xa, không điện thoại, không internet...thỉnh thoảng chỉ một vài lá thư yêu thương của hai ta em nhé..."
Anh đã sai nhiều lắm anh biết không? Anh đã hứa với em rất nhiều điều, em vẫn nhớ rất rõ mà...Tại sao anh dễ dàng làm em tổn thương vậy chứ? Anh có biết để quên đi một thói quen khó đến thế nào không? Anh có biết những ngày tháng này em đếm từng ngày, từng giờ chỉ mong thời gian trôi thật nhanh để vết thương trong lòng em lành lại...Anh biết em sẽ nhớ anh như thế nào khi trời chuyển lạnh rồi còn gì? Vậy mà anh vẫn im lặng, không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại.
Anh là gió phải không anh? Gió thường đến và đi rất vội vã, chẳng để cho em cảm nhận hết yêu thương nồng nàn mà anh mang đến. Rồi từ nay em sẽ sống như thế nào, em phải vượt qua mùa lạnh mà không có anh ra sao, xin anh đừng reo cho em nỗi nhớ, để rồi khi anh đi, anh để lại cho em sự cô đơn đến vô cùng. Thời gian đã trôi xa rồi anh à, nó đủ dài để làm phai nhạt đi tình cảm của anh và em nếu chúng ta không bồi ddắp cho chúng, chỉ còn lại dư âm của ngày xưa. Tại sao chúng ta không thể là bạn tốt, nó sẽ tốt hơn rất nhiều đấy, anh đừng nói về ngày xưa được không, nó thuộc về quá khứ, hãy để nó ngủ yên trong tâm hồn em. Em sẽ chúc anh hạnh phúc và bình yên. Nếu anh nhớ đến em thì hãy mỉm cười về những kỷ niệm đẹp về chúng ta anh nhé.
Em phải về thôi, xa anh thôi...
Tạm biệt anh nhé
Ngậm ngùi một nỗi đau
Nỗi đau còn sót lại
Theo 24h
Anh chia tay vì không có tiền tổ chức cưới Anh chia tay tôi vì dự định sửa lại nhà rồi cưới nhưng bao nhiêu năm vẫn không dư tiền mà còn mắc nợ. Anh sợ tôi chờ nữa gia đình tôi không chịu, còn cưới thì anh không có tiền. Tôi 27 tuổi, sinh ra trong một gia đình có 5 cô con gái, tôi thứ 2, chị cả ngoài 30 vẫn...