Không thể tưởng tượng được, mẹ mất, tang sự bận rộn bừa bộn như thế mà chồng tôi vẫn bình thản làm việc đáng khinh này
Tôi không biết nên nghĩ chồng như thế nào. Không hiểu chồng tôi là người mạnh mẽ hay anh vốn dĩ đã máu lạnh, vô tình đây?
Mẹ chồng tôi là người rất tốt. Bà giúp đỡ chúng tôi mua nhà, cho vợ chồng tôi tiền để khởi nghiệp. Nói thật, mẹ chồng là người giàu có nhưng chưa bao giờ tôi thương bà vì tiền bạc. Cả đời mẹ chồng tôi ăn uống tằn tiện để dành cho con. Vậy mà người con nào cũng lợi dụng mẹ để kiếm chác chút tiền. Trong đó có chồng tôi.
Khi mẹ chồng tôi còn sống, người con nào cũng muốn lấy lòng bà. Mẹ chồng thương nhất là chồng tôi, vì thế bà dọn về ở chung với nhà chúng tôi. Biết mẹ có khoản tiết kiệm vài tỷ trong ngân hàng nên chồng tôi ra sức lấy lòng mẹ. Anh còn cấm tôi không được làm mẹ phật ý chỉ vì sợ mẹ sẽ bỏ đến nhà em trai.
Tưởng con trai đối đãi tốt với mình nên mẹ chồng đã đưa cả sổ tiết kiệm và tiền dưỡng già cho chồng tôi. Không ngờ sau đó chồng tôi lại thay đổi. Anh hay cáu kỉnh với mẹ, mẹ nhờ việc gì anh cũng không làm giúp. Người già nên đãng trí, đôi lúc mẹ ra ngoài quên khóa cửa hoặc không nhớ chìa khóa ở đâu. Mỗi lần như vậy, chồng tôi lại chì chiết mẹ.
Những ngày tháng mẹ chồng bị bệnh, tôi thương mẹ vô cùng. (Ảnh minh họa)
Thấy sống với con trai cả không ổn, mẹ chồng tôi tìm đến nhà con trai út. Thế nhưng con trai út lúc này cũng không xem mẹ ra gì. Chú ấy nhòm ngó số tiền để dành của mẹ, biết nó đã thuộc về chồng tôi nên chẳng còn chút trách nhiệm nào với mẹ nữa. Tôi thương mẹ quá, tưởng mẹ về với chú ấy sẽ dễ sống hơn ở với chồng tôi. Vậy mà chú ấy không cho mẹ ở cùng. Thế là mẹ lại quay về nhà chúng tôi.
Những ngày tháng mẹ chồng bị bệnh, tôi thương mẹ vô cùng. Con trai út thì chẳng đến thăm. Còn chồng tôi hễ về nhà là gắt gỏng với mẹ vì phải tốn tiền thuốc thang, chạy chữa. Suốt một thời gian dài, tôi và chồng cãi nhau chỉ vì tôi muốn anh đối xử tốt với mẹ.
Video đang HOT
Rồi mẹ chồng tôi qua đời. Tang lễ được cử hành ở nhà chúng tôi. Thấy chồng khóc lóc nỉ non trước linh cữu mẹ, tôi nghĩ bụng đàn ông mạnh mẽ rồi cũng có lúc yếu mềm. Hóa ra khi mẹ mất rồi anh mới thấy hối hận và thương mẹ.
Tôi thật không hiểu chồng mình nữa. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng không phải vậy, chồng tôi chỉ diễn cảnh có hiếu trước mặt bạn bè, anh em. Người nào là bạn của anh đến, anh đều giữ luôn phong bì. Em trai chồng tôi cũng vậy, trông hai người họ, tôi thấy đau lòng thay mẹ chồng.
Hết lượt khách sáng, chồng tôi nói anh mệt nên vào phòng ngủ. Anh ôm đống phong bì vào phòng. Sợ anh mệt nên tôi mang sâm lên phòng cho anh. Không ngờ lên đến nơi, tôi bắt gặp anh đang ngồi đếm tiền phúng viếng để bỏ vào két. Chồng tôi bình thản đến lạ, mẹ mất nhưng anh vẫn nơm nớp với đống tiền phúng viếng kia.
Rời khỏi phòng, tôi thật không hiểu chồng mình nữa. Mẹ chồng tôi ăn ở không thất đức. Sao bà lại có những người con bất hiếu như vậy chứ?
Theo Afamily
Vì hai chữ "chồng giàu", tôi đã vô tình đẩy bố mẹ vào nỗi nhục nhã ê chề phải đến "xin người ta cưới con gái mình"
Giờ đây, khi đã bước chân vào ngôi nhà to lớn đó rồi, tôi mới càng thấm thía và căm thù bản thân mình khi đã khiến bố mẹ phải chịu đau đớn, tủi nhục như vậy.
Sinh con ra, bố mẹ nào mà chẳng mong muốn cho con mình có được cuộc sống hạnh phúc, yên bình, chẳng cần được báo đáp. Thế nhưng, cuộc đời luôn đầy rẫy những bất ngờ mà chẳng ai lường trước được, đâu có phải đứa con nào cũng tìm được bến đỗ bình yên để bố mẹ không phải sớm tối lo lắng nữa. Và có lẽ, tôi chính là đứa con bất hiếu nhất trong số những đứa con bất hiếu vì đã đẩy bố mẹ mình vào vũng bùn nhục nhã ê chề vì hai chữ "chồng giàu".
Tôi sinh ra ở một làng quê không quá xa thủ đô nhưng cái nghèo vẫn bám riết chưa buông, bố mẹ tôi là nông dân suốt ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Nhiều lúc nhìn thấy mẹ còng lưng xuống, đấm thùm thụp vào vai mỗi khi đau nhức tôi xót xa lắm, ngồi trên bàn học mà nước mắt, nước mũi cứ chảy dài ra ướt cả vở. Nhà nghèo nhưng bố mẹ vẫn cố gắng cho chị em tôi ăn học đầy đủ để được bằng chúng bạn và quan trọng nhất là có thể thoát khỏi cảnh nghèo đói suốt bao năm nay. Tôi là chị cả, ngoài việc học, tôi vẫn phải cắm đầu vào làm việc đồng áng, ruộng vườn giúp bố mẹ, chính vì thế tôi càng thấm nỗi khổ cực, vất vả mà bố mẹ tôi vẫn phải gồng gánh trên lưng với một mục tiêu duy nhất là cho chị em tôi cuộc sống tốt đẹp hơn. Tôi quyết tâm học thật giỏi để thoát cảnh nghèo khó bằng chính sự nỗ lực của bản thân.
Thế nhưng, đúng là "người tính không bằng trời tính". Tôi học đến năm thứ 3 đại học thì bắt đầu được cô giáo ở trường giới thiệu cho đi kiến tập ở một công ty. Tôi vui lắm vì một đứa con gái có thể nói là "quê mùa nhất quả đất" như tôi cuối cùng cùng được bước chân vào nơi công sở đầy những bậc anh tài, làm việc thì cực kỳ chuyên nghiệp. Tôi được bố trí làm việc dưới sự chỉ đạo của một anh trưởng ban chưa vợ con. Tôi lơ ngơ, luống cuống với mọi thứ thì anh nhẹ nhàng chỉ bảo tận tình, chu đáo, dù tôi có làm sai cũng không quát mắng mà luôn đặt mình vào vị trí của tôi để hiểu và thông cảm. Thông qua những cử chỉ hàng ngày, tôi dần nhận ra anh thích mình rồi bởi dù không có quần áo đẹp để diện nhưng tôi may mắn được trời phú cho khuôn mặt ưa nhìn, bạn bè thì bảo tôi có nét "duyên ngầm". Đến khi các chị trong công ty lờ mờ nhận ra và bắt đầu ghán ghép cho chúng tôi, một chị thủ thỉ vào tai tôi bảo rằng: "Em cứ yêu cậu ấy đi, con nhà giàu nhất nhì tỉnh ấy đấy, bố mẹ làm kinh doanh", tôi mới ngớ người thì ra anh ấy là công tử con nhà giàu.
Ảnh minh họa.
Trong lòng thực tình tôi cũng đã có cảm tình với anh rồi nhưng chưa nói ra thôi. Và chỉ một thời gian ngắn sau đó, tôi nhanh chóng nhận lời yêu anh. Đúng là anh là con nhà khá giả nhưng vẫn rất ngoan ngoãn, không chơi bời quá đà. Yêu anh, tôi thực sự sướng như lọ lem hóa thành công chúa vì anh lo cho tôi từ A đến Z chẳng thiếu thứ gì cả. Nhưng điều quan trọng là tôi nhận thấy tấm chân tình của anh.
Đến khi tôi ra trường và nhanh chóng kiếm được một công việc ổn định với mức thu nhập không quá cao nhưng đủ sống thì chúng tôi bắt đầu tính chuyện kết hôn. Anh dẫn tôi về nhà ra mắt bố mẹ nhưng điều tôi vẫn luôn lo lắng khi yêu anh cuối cùng cũng xảy ra. Bố mẹ anh phản đối gay gắt và cho rằng tôi không xứng với anh. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nhớ những lời nói khinh bỉ của mẹ anh như nhát dao đâm vào tim tôi. Tôi nhất quyết đòi chia tay vì không thể chịu được những lời lẽ coi thường ấy từ mẹ anh. Nhưng anh khuyên tôi bình tĩnh để anh tìm cách thuyết phục mẹ vì anh yêu tôi thật lòng.
Bạn trai tôi vốn là con một nên được cưng chiều từ khi còn bé. Anh luôn nghe theo lời chỉ bảo và sắp xếp của mẹ nhưng lần này anh ấy không răm rắp tuân theo một mực đòi cưới bằng được tôi về làm vợ. Anh còn "bẫy" để tôi dính bầu và đến khi tôi phát hiện ra mình mang thai anh mới khai thật rằng đó là cách để mẹ đồng ý chuyện đám cưới của chúng tôi.
Ai ngờ sóng gió lại ập đến, có lẽ vì là người kinh doanh lâu năm nên mẹ anh nhìn đâu cũng thấy những mánh khóe, bịp bợm, cơ hội và lừa đảo vì mục đích chiếm đoạt nọ kia. Mẹ anh thẳng thừng nói rằng đó là do tôi lừa anh để được bước chân vào ngôi nhà đó. Bà ấy gặp riêng tôi và bắt tôi phải bỏ thai rồi cho tôi tiền. Tôi kiên quyết từ chối và cầu xin bà chấp thuận cho chúng tôi được đến với nhau. Cuối cùng, bà đưa ra quyết định, bố mẹ tôi phải đến tận nhà cầu xin thì bà mới đồng ý cho cưới.
Tôi đau đớn lắm nhưng không còn cách nào vì giờ đã lỡ mang thai con của anh. Tôi kể với mẹ và ôm mẹ khóc, mẹ tôi cũng khóc rất nhiều. Bà nói: "Con dại thì cái mang, nếu các con thực lòng yêu nhau thì bố mẹ sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì hạnh phúc của con". Bố không nói gì, chỉ ngồi lặng lẽ, nhưng tôi biết bố đang rất đau đớn vì đứa con gái chưa báo đáp được gì cho bố mẹ mà đã mang đau đớn, tủi nhục về nhà.
Mẹ đã khóc rất nhiều khi nghe tôi kể chuyện của mình - Ảnh minh họa.
Cả đời này tôi sẽ không sao quên được ngày hôm ấy, khi bố mẹ mình phải khúm núm xin người ta rũ lòng thương con, thương cháu để cho các con được làm đám cưới. Vậy mà cưới xong rồi, tôi cũng đâu có được yên với mẹ chồng. Bà tìm mọi cách hắt hủi, bắt tôi phải làm việc quần quật toàn những việc không tên trong nhà dù tôi đang mang thai. Không những thế, bà còn luôn lôi bố mẹ tôi vào trong những câu mắng nhiếc tôi. Tôi căm tức nhưng vẫn đành phải nhịn vì đứa con vẫn chưa chào đời trong bụng mình, còn chồng thì không dám cãi mẹ để bênh vợ.
Giờ đây, khi đã bước chân vào ngôi nhà to lớn đó rồi, tôi mới càng thấm thía và căm thù bản thân mình khi đã khiến bố mẹ phải chịu đau đớn, tủi nhục như vậy. Tôi không biết những ngày tháng tiếp theo sẽ phải sống như thế nào, bỏ đi hay ly dị chồng thì cũng chỉ mang thêm tai tiêng cho bố mẹ ở quê, mà tiếp tục thì tôi không biết mình có còn đủ sức chịu đựng nữa không.
Theo Trí Thức Trẻ
Đàn bà chớ dại dột nghỉ việc ở nhà chăm con chỉ vì câu nói "CẢ THẾ GIỚI ĐÃ CÓ ANH LO!" Từ câu chuyện thai phụ 7 tháng nhảy cầu tự tử ở Hải Dương, chị em có ai suy nghĩ về hai chữ "tự do" khi ở nhà chồng? Những ngày này, tin tức về mẹ bầu bảy tháng nhảy cầu tự tử ở Hải Dương tràn ngập trên khắp các mặt báo. "Bố mẹ, con xin lỗi. Con bất hiếu, đừng trách...