Không thể tha thứ
Giờ đây đứng trước vành móng ngựa, Sơn gần như mất đi chín phần dũng khí trong người. Đôi mắt Sơn ngơ ngác ngó tìm mẹ con Hạnh như để kiếm tìm sự tha thứ.
Không phải cho đến lúc này Hạnh mới biết mình sinh con gái mà ngay những lần siêu âm cô cũng biết giới tính của thai nhi. Nhưng có ai ngăn cản Hạnh hy vọng đâu cơ chứ, trong thâm tâm cô thầm cầu nguyện hàng ngàn lần, vạn lần là bác sĩ siêu âm đã lầm.
Có lẽ nhờ những mong mỏi hy vọng đó mà Hạnh như được tiếp thêm sức lực cho chính mình. 3 lần đẻ là 3 con “vịt giời”, dường như ông trời cứ muốn thử thách lòng kiên trì của Hạnh thì phải. Thèm muốn một mụn con trai đến phát khóc nhưng đâu phải cứ muốn là được.
Hạnh khắc khoải mong chờ và đầy ắp thất vọng cho đến ngày hôm nay khi cô con gái thứ tư cất tiếng khóc chào đời. Hạnh đã khóc ngon lành ngay trên bàn đẻ trước sự ngỡ ngàng của bác sĩ đỡ đẻ.
Hạnh thừa hiểu cho sự vắng mặt của Sơn – chồng Hạnh. Cô cảm nhận dần dần sự thật chua chát ấy mà ngấn lệ nhìn những sản phụ bên cạnh trong sự chăm sóc tận tình, hồ hởi của chồng. Miếng cơm đưa lên miệng rồi lại chẳng thể nuốt nổi, Hạnh ôm con gái bé bỏng trong lòng mà nước mắt cứ trào lên nghẹn ngào.
Gần một tuần sau ngày xuất viện, Hạnh trở về trong sự chào đón của 3 cô con gái. Chúng nâng niu đứa em nhỏ xinh của chúng mà có biết đâu trong lòng mẹ nó đang tan nát. Không người giúp việc, không mẹ đẻ đỡ đần, từ đây mọi chuyện trong nhà đều một tay Hạnh làm hết.
Gái đẻ mới một tuần chẳng được kiêng cữ thì thôi, Sơn không một lời động viên vợ lại quay ra dằn hắt lấy rượu để giải sầu. Hạnh ngậm đắng nuốt cay cho cái tội không đẻ được con trai của mình để mà hứng chịu những bực dọc trong lòng Sơn.
Đêm đêm khi thành phố đã lên đèn mới là lúc Sơn trở về nhà trong trạng thái nửa tỉnh nửa say. Sơn lèm bèm chửi vợ, chửi tất cả 5 con thị mẹt trong nhà. Mất trật tự an ninh khu phố, Sơn cũng bất cần. Sơn chửi vợ mình chứ có chửi bất kỳ ai đâu bởi đó là cái lý của một thằng cùn.
Đêm đêm khi thành phố đã lên đèn mới là lúc Sơn trở về nhà trong trạng thái nửa tỉnh nửa say. (ảnh minh họa)
Cứ thế Sơn biến thành một con người hoàn toàn khác, một người cha vô trách nhiệm, một người chồng không ra dáng chồng. Sơn không buồn nhìn mặt đứa con đỏ hỏn đến một lần, sự chán chường còn khiến có đến cả tuần trời, Sơn cũng không thèm về nhà.
Video đang HOT
Lúc đầu, Hạnh lo lắng tự dằn vặt bản thân, chạy đôn, chạy đáo gửi con sang hàng xóm để đi tìm chồng. Riết rồi cũng thành quen, sự hiện diện của Sơn có khi lại là ác mộng dành cho mẹ con Hạnh.
Sơn đốc chứng dở thói vũ phu đánh vợ, đánh cho hả cơn giận vì bị ngồi chiếu dưới. Hạnh lại nhịn kể cả khi mặt mày thâm tím, người ngợm bầm dập nhưng nỗi đau thể xác sao có thể so sánh với nỗi đau nơi trái tim. Người chồng mà cô luôn tôn thờ giờ giống như một tên bạo chúa không có tính người.
Hạnh không dám khóc hay đúng hơn không muốn các con của mình phải tổn thương. Những đứa trẻ non nớt ấy có biết gì, tâm hồn chúng trong sáng như tờ giấy trắng lẽ nào Hạnh lại muốn chúng biết hết tất cả. Hạnh muốn các con mình sẽ luôn nhìn bố chúng bằng đôi mắt ngưỡng mộ.
Nhưng càng giấu thì cái kim trong bọc lại càng lòi ra. Hạnh không thể nói dối khi trên người cô hết thương tích này lại đến thương tích khác. Hạnh xanh xao, hao gầy, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ bởi nước mắt gần như đã cạn khô của người mẹ.
Trước mắt Hạnh tương lai gần như chỉ tính từng ngày, một nách 4 đứa con, Hạnh bươn chải tối ngày mà chỉ mong có một ngày yên ổn kèm theo một ước mơ xem ra là quá xa xỉ rằng sẽ có một ngày Sơn ngoảnh lại nhìn mẹ con Hạnh dù chỉ một lần.
Và cái ngày đó xem ra là quá sức tưởng tượng của Hạnh khi lá đơn ly dị Sơn cầm trên tay. 3 năm sau sự ra đời của đứa con gái thứ 4, Sơn quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân của mình bởi vì cô bồ của Sơn đã sinh cho anh ta một mụn con trai mà anh ta hằng mong ước.
Hạnh nhìn lá đơn rồi xé toẹt, một hành động đi quá giới hạn với Sơn. Và những cú đấm, cú đá không có nhân tính lại đổ xuống người của Hạnh trước sự chứng kiến của con trẻ.
Chúng khóc gào thảm thiết bên người mẹ lưng gần như sụp xuống, còn người cha mắt vằn đỏ lạnh lùng. Trước mắt Sơn, mẹ con Hạnh chỉ là những chướng ngại vật đáng ghét cứ cản trở Sơn. Sơn đá thúng đụng nia, ném tất cả những thứ đồ hiện có trong ngôi nhà và đóng chặt cửa không cho bất kỳ người hàng xóm nào can ngăn.
Một lá đơn tiếp theo xuất hiện ngay tiếp sau đó, Sơn cầm bút gí vào tay Hạnh bắt ký. Sự chống trả quyết liệt của mẹ con Hạnh càng làm máu điên trong người Sơn lên đến đỉnh điểm.
Gã chồng vũ phu giận quá mất khôn đang tâm ném cái ghế về phía mẹ con Hạnh như ném vào một bịch bông vô cảm. Hạnh bất tỉnh trong sự ngỡ ngàng choáng váng của Sơn. Tiếng còi cấp cứu đến ngay sau đó trong nỗ lực giải cứu của bà con hàng xóm.
Giờ đây đứng trước vành móng ngựa, Sơn gần như mất đi chín phần dũng khí trong người. Đôi mắt Sơn ngơ ngác ngó tìm mẹ con Hạnh như để kiếm tìm sự tha thứ. Thật may là Hạnh chỉ bị chấn động bên ngoài. Trải qua giây phút đau khổ nhất của đời người, tâm trạng của Hạnh dường như đã có sự thay đổi lớn.
Ánh mắt Hạnh nhìn Sơn vô cảm. Có lẽ Hạnh đã có thể thoát khỏi cái bóng của Sơn để toàn tâm toàn ý với những đứa con của mình.
Hạnh phúc của cô là nhìn thấy nụ cười trở lại trên môi chúng. Tương lai lại mở ra trước mắt mẹ con Hạnh mà hoàn toàn không cần có sự hiện diện của Sơn.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi lên kịch bản để cầu hôn anh
Hẳn anh sẽ ngạc nhiên khi nhận được lời cầu hôn của em, nhưng "lấy chồng phải lấy liền tay", em không chờ đợi anh nữa.
Em - một cô nàng nói nhiều, yêu đời vô đối đã "cưa cẩm" được anh - một anh chàng thư sinh, hiền khô như cục bột chỉ bằng vài ba lần dụ dỗ đi múa ở trường, dự thi học sinh thanh lịch và khởi đầu chuyện tình kéo dài gần 10 năm của hai đứa bằng cái nắm tay "không đụng hàng", chỉ bằng hai ngón út móc ngoéo vào nhau.
Bạn bè nối khố vẫn thường chòng ghẹo và chính anh cũng phán rằng: "Em là người tán tỉnh anh trước". Ừ thì mặc kệ, em chấp nhận điều đó vì nó đúng phương châm của em: "Cái gì mình thích thì mình chọn chứ không dại gì mình để người ta chọn mình". Mà kể ra em cũng có mắt tinh đời - theo như lời cô bạn thân của em, nó nói: "Anh hiền lành, dễ thương, lại cưng chiều em lấy anh em không lo không có nhà để ở, không có xe để đi". Em thì lại có nhận xét theo chiều hướng khác: Anh thương em, lo cho em, anh đã ra trường, có công việc ổn định và em cũng vậy. Gần 10 năm trôi qua đã cho em và anh quá nhiều kỷ niệm, tình yêu của chúng ta không còn cái trạng thái rạo rực, khát khao như những ngày đầu nữa mà nó trở nên nhẹ nhàng, thoải mái, như một cái gì đó quá đỗi quen thuộc, một thói quen khó bỏ. Vì thế, chờ mãi không thấy anh ngỏ lời khi ngày kỷ niệm 10 năm yêu nhau sắp tới, em lẳng lặng tự mình lên một kế hoạch.
Đột ngột mời anh đi ăn ở một quán ăn ở ngoại thành với lý do mới được tăng lương, em sẽ diện một bộ đồ thật đẹp và cũng yêu cầu anh ăn mặc lịch sự một chút. Em sẽ không quên đặt bàn trước, em thích ngồi bàn gần cửa sổ, chọn một nhà hàng ven sông xem ra rất lãng mạn. Em nhờ nhà hàng chuẩn bị một bó hoa và cũng tự mình đi chọn một chiếc nhẫn vừa với tay anh. Giờ chỉ còn bấm số điện thoại của anh và xin cái hẹn trước.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Em đang suy ngẫm - cái cảnh em và anh cùng bước vào nhà hàng, cùng dùng bữa, cuối buổi tối ngọt ngào em đề nghị anh ăn món kem. Khi đang ăn em sẽ giả vờ mắc nghẹn cái gì đó và mè nheo với anh. Chỉ cần phút giây anh tới gần và hỏi em có sao không, em sẽ nói anh xòe tay ra và đưa cho anh chiếc nhẫn. Cảm giác khuôn mặt của anh sẽ biến dạng như thế nào lúc đó nhỉ? Em phì cười. Anh sẽ hỏi
- Cái gì đây hả em?
- Nhẫn cầu hôn.
- Cho ai?
- Cho hai chúng ta.
Người phục vụ bàn sẽ mang bó hoa em đặt sẵn đưa cho anh, trong lúc anh còn ngơ ngác em sẽ nói:
- Này, em tặng nhẫn cho anh, anh trao hoa cho em đi chứ, người ta cười kìa.
Theo kịch bản sắp sẵn, anh sẽ định thần và ôm bó hoa đến tặng em. Cảm giác bất ngờ cũng chưa hết, anh nháy mắt hỏi:
- Ai đời con gái lại làm thế bao giờ?
Em thì đã chuẩn bị sẵn câu trả lời:
- Có luật nào ghi rằng cầu hôn chỉ để con trai nói ra không? Trong khi hai người cùng yêu và cùng lập gia đình và cùng sinh con? Em muốn con em giống anh nên phải cầu hôn anh thôi. Anh đồng ý chứ? Lấy em nhé!
Chắc chắn rằng anh sẽ "Ừ!" thật nhẹ và hôn lên cái mặt đáng yêu của em. Thế là em đã thành công với chiến lược của mình. Một chi tiết em thêm vào kế hoạch, nếu anh hỏi sao chỉ anh có nhẫn thì em sẽ nhanh nhảu chỉ cho anh đến tiệm trang sức nơi mà em đã đặt nhẫn cho anh, chỗ đó vẫn còn một chiếc chưa lấy, và anh sẽ làm điều đó cộng thêm động tác đeo nó vào tay cho em.
Kế hoạch tương đối ổn, tình hình bây giờ là xem xét thời gian thực thi sao cho hợp lý. Mà không, "lấy chồng phải lấy liền tay chứ", em lấy vội điện thoại, nhắn tin cho anh: "Anh ơi! Chủ nhật này mình đi ăn nhé! Em mới được tăng lương. Không cần chờ tin anh trả lời, em thay quần áo, đi thẳng ra cửa hàng trang sức của một người bạn, giờ đi chọn nhẫn là đúng nhất.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mất đi rồi mới biết quý trọng Nếu thời gian có quay trở lại, anh sẽ không để mất em lần nữa. Em à, thời gian chúng ta quen nhau tuy không dài lắm, chỉ mới 6 tháng thôi. Trong thời gian đó, có biết bao kỉ niệm buồn vui mà hai ta dành cho nhau. Khi quen nhau anh hay hờn giận em, giận từ những cái đơn giản...