Không thể sống thiếu mẹ, thì lấy vợ làm gì?
Cuối cùng rồi chị cũng giải thoát được đời mình ra khỏi cuộc hôn nhân tù túng, bất hạnh, nhưng sao lòng chị không thấy nhẹ nhàng mà như mang thêm gánh nặng ngàn cân
nghĩ về anh, chị thấy đau nhói. Cả hai lần hòa giải anh đều không đến, vậy mà anh bảo không muốn mất mẹ con chị. Giờ đây, khi phiên tòa kết thúc, chị không biết phải tiếc cho anh hay tiếc cho chính mình. Giá như chỉ một lần anh bảo vệ chị, bảo vệ hạnh phúc của mình thì đâu đến nỗi…
Bi kịch từ nhà chồng
Hơn nửa đời người, chị Nguyễn Anh T. (Q.Tân Bình, TP.HCM) và anh Cao Khiết C. (Q.10, TP.HCM) mới có duyên gặp nhau. Khi ấy, cả hai đều đã có sự nghiệp vững vàng, ổn định. Anh là con trai một trong một gia đình giàu có, còn chị là cô con gái duy nhất trong gia đình quyền quý có ba anh em. Môn đăng hộ đối nên hai bên gia đình nhiệt tình ủng hộ, vun vén cho anh chị. Trong mắt bạn bè, họ hàng, anh và chị như một cặp đôi hoàn hảo. Ngẫm nghĩ anh đã qua cái tuổi bồng bột, mình cũng không còn trẻ để kéo dài thời gian hẹn hò nên chỉ sau sáu tháng tìm hiểu, chị gật đầu “theo chàng về dinh”.
Thế nhưng, ngay những ngày đầu làm dâu, chị đã nhanh chóng nhận ra sự khác biệt của anh khi ở nhà. Anh như một đứa trẻ, một điều cũng mẹ, hai điều cũng mẹ, bất cứ vấn đề gì liên quan đến anh đều do mẹ quyết định. Anh không có chút chính kiến nào của riêng mình. Con người ấy, khác xa với hình ảnh một người đàn ông lịch lãm, giỏi giang, một lãnh đạo quyết đoán mà chị thường thấy. Chị buồn bã, thở dài: “Lúc đó, tôi cảm thấy thất vọng vô cùng, những tưởng chông sẽ là chỗ dựa cho mình, nào ngờ anh như chàng công tử bột sau lưng mẹ. Trong khi đó, ba mẹ anh lại xen vào đời sống riêng tư của con cái quá nhiều khiến tôi luôn cảm thấy bức bối”.
Chị kể, ngày đầu về nhà chồng, chị đã được ba chồng dạy cho bài học về “đạo làm dâu” theo nền nếp của gia đình anh. Nào là trong cái nhà này đàn ông là trên hết, chồng nói vợ phải nghe. Đàn ông có thể đi dọc về ngang nhưng đàn bà thì phải thẳng một đương mà đi. Mỗi việc lớn nhỏ trong nhà đều phải xin phép ông bà, kể cả việc vợ chồng chị đi chơi riêng với nhau.
Thời gian của chị, ba mẹ chồng cũng quản lý nghiêm ngặt. Đều đặn mỗi ngày, đúng giờ chi tan sở, mẹ chồng gọi điện nhắc nhở chị phải về nhà. Hôm nào chị về muộn, không ba chồng nặng nhẹ thì mẹ chồng cũng đá thúng đụng nia. Phần anh đi đâu, làm gì, chỉ có ông bà mới được phép tra hỏi, còn chị thì phải thuộc nằm lòng quy tắc “vợ không được quyền tra hỏi chồng”.
Ngột ngạt, chị khuyên anh ra ngoài ở riêng. Thương vợ, anh hứa nhưng vì sợ cái uy của mẹ, anh cứ lần lữa. Sau nhiều lần chồng “hứa lèo”, chị giận dỗi xin phép về nhà mẹ ruột. Mỗi ngày anh đều ghé qua thăm vợ, năn nỉ chị trở về. Chị biết anh yêu vợ nhưng vì không qua được cái “ải” của mẹ nên phải thất hứa với chị. Đúng lúc này, chị phát hiện mình mang thai. Thương con, thương chông, chị đành trở về.
Càng yêu… càng giận
Video đang HOT
Sau khi chị trở về, ba mẹ chồng càng đối xử với chị hà khắc hơn. Chị bầu bì, ăn uống khó khăn nhưng vẫn phải ăn theo ý mẹ chồng. Chuyện bạn bè, công việc của chị, cha mẹ chồng cũng can thiệp vào. Anh như người ngoài cuộc. Chẳng phải anh vô tâm mà vốn dĩ anh đã quen tuân theo sự quyết định của ba mẹ mình. Chị bùi ngùi nhớ lại: “Lúc ấy thương ba mẹ mình, tôi thường trút giận qua chông, tôi chì chiết, khóc lóc trách mắng anh thậm tệ. Nhưng mặc tôi làm gì, anh đều nhẫn nhịn, cam chịu. Thái độ của anh khiến tôi vừa uất ức vừa thấy thương anh hơn”.
Từ lúc chị sinh con cho đến thằng bé tròn năm tháng tuổi, vì ngại “đụng chạm” với sui gia, ba mẹ chị chưa một lần sang thăm cháu. Mỗi lần nhớ con, nhớ cháu, ông bà chỉ gọi điện.
Hôm đó, chị xin phép đưa con về nhà mẹ ruột, dù hai gia đình chỉ cách nhau vài ba cây số, nhưng ba mẹ chồng chi vẫn viện lý do thằng bé còn non ngày tháng, cương quyết không cho chị bế con ra khỏi nhà. Không chịu được sự vô lý của ba mẹ chồng, chị vẫn lẳng lặng bế con về thăm ngoại. Khi chị vừa về đến nhà thì ba mẹ chồng cũng vừa đến nơi. Từ ngoài ngõ, ông bà đã mắng nhiếc chị thậm tệ, thậm chí còn mắng cả ba mẹ chị không biết dạy con. Bẽ mặt với chòm xóm, láng giềng, ba mẹ chị khuyên chị về nhà chồng. Chị gọi điện cho chông cầu cứu, anh ậm ự, an ủi đôi ba câu rồi lờ đi như không có chuyện gì.
Đêm đó, chị cầm tờ đơn ly hôn đưa cho chồng. Chị khóc, anh cũng khóc… Anh không muốn mất vợ, xa con, chị cũng không muốn chia tay chồng…, nhưng chị không còn chịu đựng được nữa. Chị mong anh hãy lựa chọn hoặc vợ chồng đưa nhau ra ngoài sống, hoặc ly hôn để cuộc sống của mẹ con chị được bình yên. Anh im lặng. Chị thưa chuyện với ba mẹ chồng rồi đưa con rời khỏi nhà chồng.
Chị ngậm ngùi nhớ lại: “Họ khóa cửa không cho tôi ra ngoài, nguyền rủa mẹ con tôi thậm tệ, ném hết quần áo của tôi ra đường. Ba mẹ tôi đến đón tôi về mà đứng cách xa nhà chồng hơn 100m vì sợ ông bà nhìn thấy sẽ chửi lây. Còn anh, anh chi đứng lặng trên lầu nhìn theo tôi bế con đi. Tôi vừa đau vừa xót, nhưng càng thương lại càng giận, giá như anh…” chị bỏ lửng câu nói, lau dòng nước mắt đang chực rơi.
Hai tháng trời chị bỏ đi, anh không một lần đến thăm con. Chị biết anh không đến chỉ vì không dám cãi lời cha me. Buồn tủi lẫn mệt mỏi, chị đơn phương nộp đơn xin ly hôn. Buổi hòa giải đầu tiên, anh không đến, đêm đến anh gọi điện van xin chị đừng bỏ anh. Buổi hòa giải thứ hai, anh lại vắng mặt; rồi tòa đưa ra xét xử, cũng chẳng thấy anh đâu.
Giờ đây, trong lòng chị, hình bóng anh vẫn còn nguyên vẹn. Chị thừa nhận, dù chi thất vọng rất nhiều về cách cư xử của anh nhưng chưa bao giờ chị hết yêu anh. Chị vẫn cần anh như con chị cần có cha trong cuộc đời nhưng… Chị thầm tiếc: “Giá như anh biết định đoạt và bảo vệ hạnh phúc của mình, thì tôi và anh đâu đến nỗi chia ly”.
Theo Ngoisao
Nhớ chồng từng giờ từng phút
Người đàn bà lấy chồng mà không được gần chồng, quá nhiều nỗi ngậm ngùi, uẩn ức. Với chị cũng vậy, ngày chị đi lấy chồng, là ngày mẹ chị lén lau giọt nước mắt.
Trong cuộc sống hiện đại, nhiều người mắc chứng bệnh chán chồng, chán vợ, thèm ngoại tình thì vẫn có những người vợ "thèm chồng" từng giờ, từng phút. Người ta nói tới cái cảnh "no dồn đói góp", của những cặp vợ chồng phải ở xa nhau, nghe có vẻ hài hước, nhưng chỉ có những người trong cuộc mới cảm thấy thực sự nó là như thế nào. Những người phụ nữ chỉ còn biết: bên ngoài cười nụ bên trong khóc thầm, làm bạn với nỗi cô đơn.
Người đàn bà khi đi lấy chồng là mong có một chỗ dựa vững vàng cho cuộc đời mình: chỗ dựa về vật chất, về tinh thần, tình cảm... người đàn bà như hoa hồng leo, người đàn ông như bức tương vững vàng. Nếu như, bức tường ấy không có ở bên mình, hẳn những nhánh hồng leo kia vẫn cố gắng vươn lên mà sống nhưng không thể tránh được cái cảm giác chòng chành, bất an trước sóng gió của cuộc đời.
Người đàn bà lấy chồng mà không được gần chồng, quá nhiều nỗi ngậm ngùi, uẩn ức. Với chị cũng vậy, ngày chị đi lấy chồng, là ngày mẹ chị lén lau giọt nước mắt. Đứa con gái be bỏng ương bướng nhất định lấy Hiệp, anh chàng bộ đội, đóng quân xa nhà cả mấy trăm km, không những thế, chị lại còn lấy chồng xa. Chị không thể nào nghĩ được cái cảnh một mình bơ vơ nơi xứ người không mẹ, không cha và không có chồng bên cạnh, nó sẽ như thế nào. Nhưng là một người phụ nữ từng trải, mẹ chị hiểu hết. Nỗi lòng xót xa như trào đâng trong lòng người mẹ khi biết con khổ mà không thể nói cùng con, không thể kéo con ra... chỉ vì không thể khước từ ý ước nguyện sắt đá của con mình.
Những ngày đầu về nhà chồng, còn có chồng bên cạnh nên chị không cảm thấy quá khó khăn với cuộc sống mới. Chồng chị chín chắn và trưởng thành hơn nên mọi chuyện đối nội, đối ngoại anh đều lo được chu toàn. Chị vẫn còn nguyên cái cảm ngây ngất trong men say của tình yêu đôi lứa.
Những ngày đầu về nhà chồng, còn có chồng bên cạnh nên chị không cảm thấy quá khó khăn với cuộc sống mới. (ảnh minh họa)
Nhưng mật ngọt có khi nào ngọt được mãi, người ta phải sống, phải có công việc và những lo toan cho cuộc sống đời thường. Hết phép, anh quay trở lại đơn vị với lời hẹn nửa tháng nữa anh về. Chị ngậm ngùi tiễn anh đi. Nhưng chị không biết được rằng một mình chị ở lại nơi xa lạ này khó khăn như thế nào. Và nỗi nhớ anh khiến chị cảm thấy trống vắng vô cùng. Người xưa đã nói: "Thương ai bằng nỗi thương con, Nhớ ai bằng nỗi gái son nhớ chồng".
Những đêm dài một mình trằn trọc, cô đơn trong căn buồng vắng, chị chỉ còn biết khóc ngậm ngùi. Nhớ nhà, nhớ bố mẹ quay quắt, nhưng chị không dám gọi điện, không dám than vãn với mẹ. Là tự chị đã ương bướng quyết định cho cuộc đời mình, bất chấp gian khó về sau. Nên người chị không thể để lo lắng cho mình nhiều chính là mẹ. Hơn nữa khi ấy, lòng kiêu hãnh của tuổi trẻ khiến chị không thể chưa đánh đã chấp nhận mình thua. Nhưng có người mẹ nào không hiểu chứ? Chính chị lại một lần nữa non nớt và chưa chiểu được mẹ mình.
Mẹ chồng chị không phải là người khắt khe, nhưng vì bà sống một mình quen rồi, vất vả quen rồi nên những nỗi vất vả hay tủi hờn của chị đều không thấm vào đâu với những khó khăn mà bà đã trải qua. Mà tâm lí, người ta chỉ thương người khổ hơn mình, không ai thương người sướng hơn mình. Hai người đàn bà sống bên nhau nhưng không thể dung hòa hai thế giới, hai thế hệ không cùng chung suy nghĩ.
Nhiều đêm khóc, chị gọi điện cho anh, bảo anh cho chị đi theo, đói no hai vợ chồng cùng chịu, miễn là được ở gần nhau. Chồng chị cũng muốn, nhưng khi nào phía sau câu nói của anh cũng là: Mẹ thì sao? Mà mẹ anh thì nhất định không dời khỏi căn nhà bé nhỏ của mình, bởi ở đây bà con hàng xóm láng riềng. Theo vợ chồng chị đến nơi xa xôi đó, bán nhà bán cửa đi, rồi chẳng còn gì nữa, nhỡ chúng nó không tốt, lúc ấy biết đi đâu về đâu? Đó là tâm lý của mẹ chồng. Nên chị đành ngậm ngùi sống trong cái cảnh xa chồng đằng đẵng. Hơn nữa, mẹ chồng chị thì bị bệnh suốt gần chục năm trời, làm sao chị có thể bỏ mặc mẹ chồng mà đi theo chồng mình. Dù người xưa có nói: "Xuất giá tòng phu". Nhưng chị nào có được theo chồng, nàng phải theo mẹ chồng? Vẫn biết "có mẹ mới có anh", nhưng nỗi niềm người vợ xa chồng, mẹ chồng chị cũng đâu có thấu cho.
Thế là chị rơi vào cả hai nỗi sợ hãi khi người con gái lấy chồng: lấy chồng xa và cả xa chồng. Người ta trăm nỗi tủi hờn, thì chị có cả nghìn nỗi, nhưng cũng chỉ biết nuốt tủi hờn mà thôi.
Rồi con gái chào đời, nhiều đêm ôm còn trong tay mà nước mắt ngắn dài. Chỉ có hai mẹ con ôm nhau, đầu giường lại cuối giường, dong nhau đầu phòng lại cuối phòng. Con khóc, mẹ nước mắt cũng ngắn dài. Vừa sinh con xong nhưng một mình chị phải bế ẵm, chăm con từ lúc lọt lòng. Mẹ chồng nàng yếu, cố gắng cũng chỉ có thể giúp nàng chút cơm nước. Còn mẹ đẻ thì ở xa, bà cũng chỉ có thể ra đó chục ngày rồi lại phải về! Nhiều khi nỗi tủi hờn dâng lên ngập lòng, chị thấy hờn giận anh. Biết là vô lý nhưng cảm xúc không ngăn được, tại sao lại lấy chị về rồi bỏ chị một mình nơi này với chồng chất nỗi cô đơn, hờn tủi.
Chị cũng là một người con gái chân yếu tay mềm, được mẹ chị nâng như nâng trứng , hứng như hứng hoa, vậy mà khi theo anh về làm vợ nhà anh thì chị thấy mình thực là sắt đá. Từ ngày về đây, dường như chị không có quyền được ốm vì trong nhà có người ốm hơn chị, chị không được yếu đuối, vì nhà chỉ có chị làm chỗ dựa. Có những đêm nhờ hàng xóm trông con để đưa mẹ chồng đi viện. Khi ấy, chị thực sự hiểu: cái cảm giác cháy ruột, cháy gan là như thế nào?
Nhiều khi chị muốn được buông xuôi, được ngục ngã, được nghỉ ngơi, được một ai đó chăm sóc vỗ về, đêm dài có người ôm vào lòng ngủ, lúc tủi hờn, ấm ức có người lau giúp giọt nước mắt nức nở trên khóe mi, lúc yếu đuối có thể dựa vào bờ vai ai đó, khi ốm đau có người nấu giùm bát cháo, mua cho viên thuốc, giặt cho ít đồ... Chị không muốn phải gồng mình lên nữa. Nhưng xung quanh chẳng hề có ai gánh giúp chị, chia sẻ giùm chị gánh nặng ấy? Chỉ có những lời động viên xa xôi của Kiên qua chiếc điện thoại lạnh lùng.
Chị không muốn phải gồng mình lên nữa. Nhưng xung quanh chẳng hề có ai gánh giúp chị, chia sẻ giùm chị gánh nặng ấy? (ảnh minh họa)
Không ai đong đếm được thời gian và nỗi nhớ, xa nhau thì càng nhớ thương nhau thêm, nhưng cũng lắm hờn nhiều tủi. Nhưng người phụ nữ cần những thứ thực tế hơn: cần sự thông cảm chở che, cần những vòng ôm có thực, cần những chăm sóc có thực, những niềm vui có thực và người đàn ông có thực bên mình... Nhưng tất cả nhưng thứ đó chị đều không có. Cái cảm giác chênh vênh khi nào cũng thường trực trong lòng chị. Khóc thầm, đó là thứ duy nhất chị có thể làm để giải tỏa cho mình. Chỉ có thể khóc với chính mình mà thôi. Nhớ chồng mà không biết làm gì!
Thiệt thòi là thế, hờn tủi là thế, nhưng khi chồng về chị cùng đâu dám than vãn giận hờn này nọ. Lại nuốt hờn tủi vào trong cho những ngày chồng về được vui cửa vui nhà. Thế đấy, ngay cả cái quyền được hờn, được giận những người phụ nữ xa chồng cũng chẳng dám dùng. Thế mới biết: "Được giận hờn nhau sung sướng biết bao nhiêu!". Chồng về đôi ba bữa mà giận hờn nhau là hết, còn thời gian nào cho nhau. Vì thế, mỗi giây phút bên nhau cả anh và chị đều cố gắng hết sức trân trọng. Nhưng những thiếu thốn trong tình cảm mà cả hai người phải chịu thì đâu có thế bù đắp đủ đầy cho nhau trong một hai ngày ngắn ngủi?
Nhưng không chỉ có thế, cái chuyện tình cảm ân ái vợ chồng dù khó nói ra, nhưng nhiều khi khiến cả hai vợ chồng chị chỉ biết nhìn nhau cười ngượng. Có khi cả tháng chồng mới về vài bữa, lại đúng kì đèn đỏ. Vậy là thôi. Cả đôi tháng hai vợ chồng không được gần nhau. Những lần ấy anh thường ôm chị vào lòng an ủi: không sao, anh về ngửi hơi vợ rồi đi là được rồi! Chị lặng lẽ để giọt nước mắt chảy bên thái dương, cố ngăn tiếng sụt sùi. Chị thương anh mà thương cả chính mình.
Rồi con chưa kịp quen bố, vợ chưa kịp bén hơi chồng, yêu nhau còn chưa đủ, lại ngậm ngùi tiễn nhau đi. Dù những lần tiễn anh đi quen rồi, mà lần nào, chị cũng không thể ngăn mắt mình ầng ậng nước. Bởi ngày mai, chị lại phải gồng mình lên, sống với cả cương vị người con, người mẹ, người cha, người chồng trong gia đình, lại một mình đối mặt với những đêm dài cô đơn lạnh lẽo. Giường nằm thì thừa mà người nằm thì thiếu. Anh biết chị vất vả, nhưng nói là biết thì biết thế thôi, chứ anh có được tận mắt chứng kiến và biết nó thực sự là như thế nào đâu? Mà khi người ta không nhìn, không thấy thì làm sao có thể hiểu được tận tường?
Chị là người phụ nữ vốn yếu mềm, nhưng khi cần chị sẽ mạnh mẽ hơn cả khả năng của mình. Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, tận sâu thẳm trong trái tim chị, chị vẫn thầm khao khát được chở che, được dựa dẫm vào người đàn ông của đời mình. Làm đàn bà, ai cũng mong mình là bông hoa được bảo về, được bao bọc, không ai muốn mang vẻ mong manh, yếu đuối của mình ra trước giông gió của cuộc đời, để thời gian cứ hằn in những nếp chân chim trên khóe mắt.
Lấy chồng mà phải xa nhau, thiệt thòi với cả đôi bên, thời thanh xuân thì không được gần nhau, tới khi già mới được ở bên nhau. Cái nỗi hậm hực, uẩn ức ấy chỉ có người trong cuộc mới hiểu được. Nên nếu những ai, được ngày ngày đầu gối tay ấp bên chồng thì cũng nên cảm thấy, như thế đã là một niềm hạnh phúc rồi. Bởi có rất nhiều người phụ nữ, với họ, đó chỉ có thể là một viễn cảnh lúc về già. Khi còn trẻ người ta sợ cô đơn, khi về gài người ta cũng sợ cô đơn. Đó là thứ người ta vốn sợ trong cả cuộc đời này dù còn trẻ hay về già.
Theo Ngoisao
Ngậm ngùi để vợ ngoại tình chỉ vì bất lực Vợ chồng tôi lấy nhau đã được gần 10 năm nay và giờ đã có hai mặt con. Người ngoài nhìn vào nghĩ gia đình tôi có vẻ êm ấm nhưng sự thật lại ngược lại. Ẩn sâu bên trong cuộc hôn nhân của chúng tôi là những uất ức không thể nào nói được thành lời. Đó là vấn đề tế nhị,...