Không thể sinh con, chồng đâm ra ăn chơi lêu lổng
Nếu vui thì anh về ăn cơm, không thì đi tít mít đến khuya mới qua nhà để ngủ.
Hiện nay tâm trạng tôi rất rối rắm, buồn và chán nản tột đỉnh. Vợ chồng tôi lấy nhau đã ba năm nhưng do trước đó, anh ấy bị quai bị nặng và bây giờ hầu như không có khả năng có con. Chúng tôi đã đi khám và điều trị ở các bệnh viện có tiếng ở TP HCM nhưng vẫn không có kết quả gì.
Từ đó, anh ấy có tâm lý chán nản, không muốn phấn đấu hay làm việc nữa. Hằng ngày, đi làm chỉ để đi làm cho có tiền tiêu xài chứ không hề có dự định gì cho tương lai, không phấn đấu bản thân hay sống vì người khác. Gần đây, anh ấy hằng ngày lại tụ tập bạn bè chơi bời, đánh bài, cá ngựa, chơi game online, không màng gì đến vợ, không về nhà ăn cơm. Chỉ khi đến tối khuya mới về nhà tắm rửa, đi ngủ.
Do điều kiện công việc nên hai vợ chồng có giờ giấc đi làm khác nhau. Anh ấy về đến nhà tôi mới đi làm. Cuộc sống cứ thế trôi đi. Khoảng cách ngày càng xa nhau. Nhưng anh ấy không hề cho tôi có cơ hội để hai đứa ngồi lại nói chuyện thẳng thắn với nhau về mọi vấn đề, khúc mắc trong cuộc sống.
Tôi và người nhà cũng bàn với anh ấy hay là xin một đứa con nuôi để làm nguồn vui nhưng anh ấy lại nói: “Đem nó về làm cục nợ để cô đày đọa tôi, để tôi cày nuôi cô và nó à? Tôi biết đem nó về, tôi sẽ là con mọi của mẹ con cô, cô sẽ kêu tôi làm cái này, làm cái kia cho xem…”. Vì hầu như hàng ngày anh ấy không mó tay vào bất cứ việc gì.
Video đang HOT
Tôi đi làm vẫn tranh thủ trưa về nhà nấu cho anh ấy bữa cơm nhưng anh vui thì chạy về ăn rồi lại đi. Còn nếu không thì ăn hẳn ở chỗ anh ấy và bạn bè tụ tập vui chơi. Hằng ngày, tôi đi làm về chỉ thui thủi ở nhà một mình vì tôi là dân tỉnh lên thành phồ làm việc, gặp và lấy anh nên hầu như không có bạn bè, người thân (nếu có thì họ đi làm xong cũng về nhà với chồng con, việc nhà…).
Những người khác có người nhà bên chồng hay có ai để tâm sự, nói chuyện thì còn đỡ buồn. Còn đằng này chúng tôi ở riêng. Anh ấy là dân thành phố nhưng vẫn phải ở trọ. Phòng trọ chỉ có 12m2, đi ra đi vào còn phải né nhau vì rất chật chội, ẩm thấp.
Bây giờ tôi không biết phải làm sao. Nếu tôi ly hôn, ba mẹ, gia đình, người thân tôi ở quê sẽ rất đau lòng. Còn nếu cứ ăn ở như thế này thì tôi không thể chịu nổi nữa. Tôi không tìm ra được lối thoát cho đời mình. Tôi biết anh ấy cũng có nỗi khổ của mình nhưng không nói ra với tôi. Bây giờ nói đến chuyện gì anh ấy cũng bảo: “Cô muốn làm gì thì làm, tôi không có ý kiến”.
Tôi rất yêu anh ấy, thật lòng tôi không mong cuộc sống lại như thế này. Tôi không muốn ly hôn nhưng tôi đã không còn sức chịu đựng nữa. Xin mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Chồng kiểm soát chặt chẽ tôi vì bị hiếm muộn
Mỗi ngày đi làm về, anh đều kiểm tra điện thoại, mail, blog... để nắm hết chuyện riêng tư của tôi.
Cuộc sống thật muôn màu và cũng nhiều đau buồn. Chúng tôi đã cưới nhau được bốn năm nhưng đến giờ vẫn chưa có con. Cuộc sống của chúng tôi đang dần mất đi niềm tin, có lẽ điều đó bắt nguồn từ tôi, chính tôi đã thấy nản với cuộc sống hiện tại. Chồng tôi không thể có con, đó là điều làm cả tôi và chồng đều đau lòng.
Nhưng tồi tệ hơn tất cả là chính anh không cố gắng để điều trị bệnh tật. Anh không quan tâm nhiều đến tâm lý của tôi. Anh chẳng cần biết việc không có con thì sẽ ảnh hưởng ra sao tới cuộc sống. Uống thuốc điều trị với anh đó chỉ là một điều kiện bắt buộc mà thôi. Nếu tôi bảo uống thì anh uống, không thì thôi. Anh không chú tâm trong việc điều trị bệnh mà lúc nào cũng bắt tôi phải hiểu tâm lý không có con của anh khó chịu như thế nào. Vậy mà anh không chịu hiểu rằng tôi cũng chỉ là một người con gái bình thường, tôi cũng có ham muốn làm mẹ chứ?
Nỗi khát khao của tôi thường đối lập với cách điều trị bệnh của anh. Mỗi lần đi khám về, cầm trên tay kết quả, tôi như muốn gào thét thật lớn rằng sao ông trời lại bất công với tôi đến vậy? Tôi đã bỏ lại tất cả ở Hà Nội để theo chồng vào đất Nha Trang và giờ là Sài Gòn...Với tôi tay trắng vẫn là tay trắng.
Đi theo anh mỗi lần anh chuyển công tác, đến giờ trong tay tôi chẳng có gì, kể cả thiên chức làm mẹ cũng chưa. Tôi có thể làm được tất cả nhưng sao lại không thể thắng nổi lý trí của anh. Tại sao anh không hiểu tôi muốn làm mẹ như thế nào? Tại sao anh không điều trị bệnh, tại sao anh và gia đình không cho tôi sử dụng biện pháp khoa học... Tại sao? Tất cả chỉ có câu hỏi mà không có câu trả lời.
Tôi cần ai đó nói cho tôi biết phải làm gì giờ này? Tôi vẫn yêu chồng nhưng chính sự nhu nhược và không quyết đoán của anh đã làm tình yêu của tôi nản dần. Anh chưa bao giờ hiểu được suy nghĩ và nỗi khổ tâm của tôi. Bốn năm trôi qua, tôi là người nhận tất cả lời trỉ trích từ phía mọi người về chuyện chưa có con để anh an tâm công tác và không bị mang tiếng thế này thế kia. Vậy mà khi mọi chuyện lỡ ra, anh trách tôi là chính tôi không cố gắng.
Tôi khổ tâm vô cùng khi anh và cả gia đình anh không ai chịu dùng biện pháp khoa học để chúng tôi có con, có hạnh phúc như bao gia đình khác. Ai đó cho tôi lời khuyên đi... Tôi phải làm sao đây? Cuộc sống của chúng tôi đang dần mất đi màu hồng. Giờ anh không muốn tôi đi đâu, không muốn tôi có bạn. Mỗi lần có bạn gọi điện nói chuyện là anh tỏ ra khó chịu. Anh kiểm soát tất cả những chuyện riêng tư của tôi, điện thoại, mail, blog... A đi làm về là kiểm tra tất cả.
Thật sự tôi cần lời khuyên cho cuộc sống hiện tại này.
Theo VNE
Oái oăm chuyện vợ khóc ré khi "chồng đụng vào người" Mỗi khi chồng mon men lại gần là chị co rúm người hoặc khóc ré lên... Mới cưới vợ được hơn một tuần, anh Hùng (ở Thanh Xuân - Hà Nội) cho biết tâm trạng của anh giờ đây buồn nhiều hơn là vui. Anh tâm sự rằng, sau khi cưới vợ, đi tới đâu anh cũng được mọi người khen là "tốt...