Không thể quên anh
4 năm rồi mà sao mọi cảm xúc của em dành cho anh vẫn còn nguyên vẹn? Anh có biết là em phải khổ sở như thế nào khi mình chia tay không?
Ngày ấy em còn quá trẻ, em chưa biết làm thế nào để quên anh đi. Nhưng bây giờ, sau 4 năm, em là một cô gái trưởng thành, em đã ra trường và đi làm. Em đã phải chịu đựng những nỗi đau lớn hơn nỗi đau mất anh nhưng em vẫn không biết cách để quên anh. 4 năm qua mình gặp nhau 4 lần, quá nhiều thời gian để quên một người nhưng tất cả những ký ức về anh trong em vẫn luôn nguyên vẹn. Anh vẫn còn đi học, trường anh và cũng là nơi em ở cách nhau có một đoạn đường nhưng 4 năm qua chưa bao giờ mình gặp nhau. Giờ này em cũng không biết anh đang ở đâu nữa. Anh không hề nói cho em biết dù anh biết rằng em đang mong chờ tin anh.
Đã bao lần nhớ anh em đã lang thang qua trường anh nhưng những người khoác trên mình màu áo ấy luôn luôn không phải là anh. Nhiều lúc em chỉ muốn được tình cờ nhìn thấy anh, chỉ cần nhìn thấy anh thôi… nhưng anh vẫn không xuất hiện. Em đã quen với cuộc sống không tình yêu của anh. Em đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nhưng mỗi khi nghĩ về anh con tim em lại luôn đau nhói.
Giờ này anh đang ở đâu? Sao anh không liên lạc với em? Anh bảo là anh sẽ luôn bên cạnh em mà. Anh nói dù không là người yêu của em nhưng anh mãi là người bạn đặc biệt của em mà. Sao anh không làm thế? Sao anh lại im lặng? Em cần lắm một tin nhắn của anh chỉ để biết rằng anh vẫn ở một nơi nào đó và anh vẫn bình yên. En chỉ cần một thông tin để biết rằng anh vẫn ở thành phố này và vẫn bên cạnh em nhưng sao lâu lắm rồi anh không xuất hiện?
Video đang HOT
4 năm rồi mà sao mọi cảm xúc của em dành cho anh vẫn còn nguyên vẹn? (Ảnh minh họa)
Em đã cố, đã rất cố để quên anh đi, để thờ ơ với anh nhưng em không làm được. Em vẫn cần anh như ngày nào. Em cần anh ở bên em dù anh không là người yêu của em nữa.
Em gần phải xa thành phố này rồi anh biết không. Những lần trước em dự định đi nhưng chưa đi còn lần này em đi xa thật. Lần trước lúc biết rằng có thể mình không ở lại đây nữa em đã gửi mail cho anh. Lúc anh gọi bảo giờ mới nhận được mail thì em đã ở trên xe rồi. Anh trách sao em đã không gọi cho anh để anh biết và anh có biết là lúc đó em đã khóc nhiều thế nào không. Nhưng lần này em không đủ can đảm viết thư cho anh nữa. Vì em sợ mình không thể đi được. Không có những hi vọng về anh có lẽ em sẽ dễ dàng chấp nhận cuộc sống mới hơn.
Em phải đi đây. Nơi em đến có lẽ sẽ thật buồn. Nơi đó chắc chắn không có anh. Nhưng em biết nơi đó em vẫn không thể quên anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sao anh nhẫn tâm
Tôi chẳng thiết tha cuộc sống nữa vì với tôi anh là tất cả, tôi không thể sống cô độc và thiếu anh...
Tôi và anh đã yêu nhau cả quãng đời sinh viên của mình, một tình rất đẹp cho đến lúc ra trường chúng tôi vẫn tiếp tục ở bên nhau. Khi yêu tôi, anh luôn dành cho tôi sự quan tâm đặc biệt, khiến tôi vô cùng hạnh phúc, tưởng rằng tôi sẽ là người cuối cùng của anh và tôi cũng thầm nhủ chỉ có anh duy nhất trên đời. Tôi đã trao cho anh tất cả tình yêu và sự trong trắng của một người con gái mới lớn. Chúng tôi ở chung với nhau từ khi hai đứa còn học năm 2 đại học, tôi yêu anh và anh cũng yêu tôi nên tôi không tiếc bất cứ điều gì, tôi tin tưởng anh hoàn toàn và tuyệt đối.
Sau khi ra trường, mỗi đứa đều có công việc riêng. Công việc của tôi khá đơn giản, vì tôi khá thông minh và nhanh nhẹn tuy có hơi áp lực một chút nhưng phù hợp với tôi. Còn công việc của anh thu nhập lại không ổn định, anh phải làm quen để tạo quan hệ trong sự nghiệp của mình. Tôi tin tưởng vào khả năng của anh nên ủng hộ và giúp đỡ anh hết mình. Nhưng tôi không ngờ chính từ những lần làm quen "vì công việc" ấy, anh đã có người con gái khác mặc dù vẫn đang sống chung với tôi. Tất cả mọi thứ trong tôi như sụp đổ khi đọc được những dòng tin nhắn họ gửi cho nhau. Sự quan tâm của anh dành cho tôi giảm dần, đôi khi anh cáu bẳn, hằn học tôi. Tôi buồn tủi cho chính mình, nhưng vì tình yêu tôi tin là tình yêu của tôi có thể níu giữ anh. Nhưng một lần nữa anh giẫm đạp tôi một cách tàn nhẫn. Anh cương quyết đòi chia tay tôi chỉ sau vài ba tuần quen người mới với đủ mọi lí do nào là chúng tôi không hợp, gia đình anh không thích em lắm, em chẳng hiểu anh gì cả, người mới của anh xinh hơn em anh sẽ rất hãnh diện... Tôi nghe mà nghẹn đắng!
Tôi không tin trên đời này người ta dễ dàng yêu và chia tay nhau nhanh như thế... (Ảnh minh họa)
Chẳng lẽ cuộc sống là thế ư? Cái mới lúc nào cũng hấp dẫn và thú vị, nhưng chẳng lẽ ngần ấy thời gian chúng tôi bên nhau không là gì với anh sao? Tôi thật không dám tin con người đối diện, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói ra những lời ấy lại là anh.
Tôi chẳng thiết tha cuộc sống nữa vì với tôi anh là tất cả, tôi không thể sống cô độc và thiếu anh. Mà nếu còn sống tiếp tục tôi sẽ hận anh đến tận xương tủy. Hận con người đã mang cho tôi niềm vui, niềm hi vọng lại nhẫn tâm cướp đi của tôi tất cả. Tôi còn hận cả người con gái kia, con người mà chỉ vài ba tuần đã có thể nói tiếng yêu, con người dù biết người khác đang có người yêu, đã sống chung mà vẫn lao vào. Tôi không tin trên đời này người ta dễ dàng yêu và chia tay nhau nhanh như thế. Ở tôi giờ đây, đối với hai con người đó hai thứ quý giá nhất của con người đó là niềm tin và sự tự trọng đã không còn. Nếu là tôi, đánh mất hai điều này tôi sẽ xấu hổ và không dám ngẩng mặt lên mà sống nữa.
Tôi viết ra đây không biết sau đêm nay tôi có còn trên cõi đời này không. Nếu tôi ra đi anh sẽ phải ân hận và day dứt mãi mãi. Còn nếu tôi bình tâm sống tiếp, tôi tin chắc sau này anh sẽ hối hận và tìm đến tôi nhưng lúc đó đã muộn rồi, tôi sẽ nhìn anh như nhìn kẻ dưới để anh phải đau khổ cả đời với nỗi đau mà tôi phải gánh chịu.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình đầu nhói đau Mười năm qua, tôi muốn để cho thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả những vui buồn, đau khổ đã qua... nhưng ký ức về em như vết dao vẫn cứa vào tim tôi sau mỗi lần tỉnh giấc mơ. Nụ cười, làn tóc của em trong giấc mơ ấy vẫn nguyên vẹn như ngày nào. Tôi đã khắc ghi vào trái...