Không thể nhận lời yêu ai vì ám ảnh cái chết của chồng sắp cưới
- Cách đây 7 năm, tôi đã phạm phải một lỗi lầm nghiêm trọng. Kết quả là Hiếu, chồng sắp cưới của tôi bị tai nạn giao thông và qua đời. Lúc đó anh rất giận tôi và điều đó ám ảnh tôi cho tới tận bây giờ.
Hiếu là người xuất hiện sau cuộc tình đầu đổ vỡ trong cay đắng của tôi với Hoàng. Khi tình yêuđang đắm say thì một ngày tôi nhận được tin sét đánh, Hoàng lên đường sang Pháp du học, không một lời từ biệt. Tôi đau khổ tưởng chết đi. Tôi uống đến say mèm và Hiếu – một chàng trai xa lạ đã đưa tôi về nhà. Kể từ đó, Hiếu đã xoa dịu nỗi đau trong tôi. Hiếu biết tất cả về Hoàng và mối tình đầu của tôi. Nhưng anh không bận tâm hay so đo chuyện cũ. Tình yêu dịu dàng và đẹp đẽ của anh đã mở cửa trái tim tôi một lần nữa.
Sau 6 tháng yêu nhau, Hiếu ngỏ lời cầu hôn. Tất nhiên là tôi đã hạnh phúc gật đầu. Nhưng đau đớn thay, ngày chúng tôi hẹn nhau thử áo cưới cũng là ngày xảy ra chuyện.
Hôm ấy tôi tự chạy xe tới cửa hàng, còn Hiếu đi từ công ty đến. Vừa dắt xe ra khỏi cổng, tôi sững người khi Hoàng đứng đó. Anh nở nụ cười chào tôi. Bắt gặp anh mắt tha thiết quen thuộc, tim tôi như thắt lại. 2 năm trôi qua, Hoàng đã trở về từ lúc nào. Anh còn nhớ đến tôi và tìm gặp sao? Bỗng dưng những kỷ niệm cũ ùa về. Hoàng hẹn tôi ngồi café nói chuyện. Anh giải thích hết với tôi lý do vì sao bỏ đi Pháp đột ngột. Hoàng nói anh vẫn còn yêu tôi rất nhiều. Anh tìm kiếm tôi khắp nơi từ lúc trở về. Khi tìm được tôi, biết tôi sắp làm đám cưới, anh buồn bã, thất vọng bởi mọi chuyện đã quá muộn. Hoàng nói chỉ muốn gặp để chúc mừng hạnh phúc của tôi.
Trong lòng tôi thực ra vẫn còn tình cảm với Hoàng. Cuộc gặp bất ngờ gieo vào lòng tôi những xáo trộn và trong phút chốc tôi quên mất rằng Hiếu đang đợi tôi đến để thử váy cưới. Khi sực nhớ ra thì tôi đã trễ mất 3 tiếng. Hiếu đã về trước khi tôi đến cửa hàng. Tôi gọi điện nhưng Hiếu không nghe máy. Rồi tôi tìm được anh trong tình trạng có hơi men. Hiếu hỏi tôi vì sao đến muộn.
Tôi không thể giấu anh nên đã nói thật. Tôi vẫn nhớ lúc ấy ánh mắt Hiếu đỏ ngầu nhìn tôi vừa đau đớn vừa xa lạ. Anh cho rằng tôi không quan tâm đến chuyện đám cưới, sắp lấy anh mà còn tơ tưởng đến người cũ. Lúc ấy tính trẻ con của tôi trỗi dậy, tôi giận dữ, chúng tôi cãi nhau. Anh lao ra đường và gặp tai nạn. Tôi khủng hoảng khi nghe tin Hiếu mất. tất cả mọi người đều đổ lỗi cho tôi.
Video đang HOT
Sau đám tang của Hiếu, tôi suốt ngày chỉ khóc và khóc trong phòng. Tinh thần suy sụp khiến bố mẹ lo lắng đưa tôi vào bệnh viện điều trị một thời gian dài. Lúc này Hoàng luôn xuất hiện bên cạnh tôi, bất chấp những lời rèm pha, bất chấp ánh mắt trách móc của gia đình tôi, bất chấp bị tôi nổi điên lao vào cào cấu.
Thời gian trôi qua, tôi khỏi bệnh và bắt đầu cuộc sống mới một cách khó khăn. Hoàng dã dìu dắt giúp đỡ tôi hòa nhập với mọi người. Nhưng có lẽ trái tim tôi đã chết theo Hiếu. Tôi không còn là tôi của ngày xưa nữa.
Ban ngày tôi làm việc như điên, buổi tối lại chìm đắm trong hồi tưởng về Hiếu. Năm nào vào ngày giỗ của Hiếu tôi cũng ở lỳ nghĩa trang đến tối.
7 năm trôi qua, tôi đã sống lặng lẽ như một cái bóng, còn Hoàng vẫn chờ đợi. Đôi lần anh van xin tôi hãy quên đi quá khứ để anh có thể ở bên tôi. Nhưng tôi vẫn từ chối và anh vẫn chờ.
Hoàng là con một trong gia đình. Bố mẹ anh đã già yếu lắm rồi và rất muốn anh lập gia thất. Nhưng vì tôi anh khước từ biết bao nhiêu người, mang tội bất hiếu với bố mẹ. Giờ đây anh không thể trì hoãn thêm được nữa.
Tôi không biết phải trả lời Hoàng sao bây giờ. Nếu lấy anh, tôi không đủ tự tin sẽ mang lại hạnh phúc cho anh. Tôi luôn ám ảnh rằng chính cuộc gặp định mệnh kia đã khiến Hiếu phải chết. Cho nên mỗi lần đối diện tôi đều cảm thấy tội lỗi. Nhưng nếu mất Hoàng tôi sẽ càng cô đơn hơn. Tôi phải làm sao bây giờ?
Theo Doisongphapluat
Tâm sự vợ bầu gửi chồng
Nằm bên cạnh chồng mà nước mắt em cứ chực rơi, không thể ngăn lại được...
Em chỉ mong được chồng quan tâm mà sao khó quá. (ảnh minh họa)
Không biết có phải do có bầu bí rồi nên em hay suy nghĩ lung tung không nhưng đúng thật là từ ngày que thử thai lên hai vạch, niềm vui thì không ít nhưng lo lắng cứ bủa vây quanh em chồng ạ.
Em không được khỏe mạnh như nhiều mẹ bầu khác, mới chỉ có tí cấn thai nhưng em đã bị đau bụng, đau đầu, đau lưng rồi đến tuần thứ 7 thì ốm nghén vật vã. Suốt 3 tháng đầu, em chẳng ăn uống được gì nhiều ngoài cơm trắng và nước lọc. Sáng nào ngủ dậy em cũng phải chiến đấu với những con buồn nôn khủng khiếp. Mỗi lần như thế phải mất cả nửa giờ trong nhà vệ sinh em mới tỉnh được. Rồi cái cảm giác mệt mỏi bủa vây em cả ngày. Em còn bị mất ngủ, giấc ngủ chập chờn và những lần tiểu đêm khiến em không thể ngủ tiếp được nữa. Tuy nhiên, em vẫn âm thầm chịu đựng bởi em nghĩ rằng đó là thiên chức của người phụ nữ. Đây là cái giá để có được một đứa con và biết bao người phụ nữ khác vẫn đã và đang làm được.
Thế nhưng điều em muốn là sự quan tâm của chồng đến mẹ con em. Lấy nhau được gần 2 năm, chúng mình chẳng kiêng cữ gì thế mà ngần ấy thời gian mới có thể có con. Nhưng chồng chẳng hiểu em, vẫn cứ gạ gẫm em "yêu" như em chưa có bầu. Khó khăn lắm chúng mình mới có con và nhất là 3 tháng đầu em thường xuyên mệt mỏi, đáng nhẽ anh phải hiểu điều này chứ.
Từ ngày em có thai, chồng chẳng thay đổi chút tính cách nào, vẫn cứ làm nũng em như em là mẹ của chồng vậy. Sáng nào em cũng phải gọi chồng mới chịu dậy đi làm. Buổi tối em đi làm về mệt mỏi muốn chồng massage cho một chút cũng hậm hực và tỏ ra khó khăn lắm. Nói thật là em hơi buồn đấy...
Mà không hiểu sao, từ ngày em có bầu chồng lại sinh ra nhiều tật xấu. Em đi làm về, vội vàng ra chợ rồi tất bật về nhà nấu cơm, dọn bát, ăn cơm xong, dọn dẹp nhà cửa cũng đã 9-10 giờ tối, mắt em đã díp lại muốn đi ngủ. Em được khuyên khi mang bầu nên ngủ sớm để đảm bảo sức khỏe, ấy thế mà chồng thì chẳng chịu đi ngủ. Lúc em đi ngủ thì chồng lại quay ra lướt "phây", rồi chơi game đến 1-2 giờ sáng. Mặc kệ em trằn trọc vì điện sáng, mặc kệ giấc ngủ em có không ngon, chồng vẫn thản nhiên làm theo sở thích của mình mà chẳng đoái hoài đến mẹ con em. Em buồn lắm!
Người ta mang bầu được chồng chiều chuộng, nâng như nâng trứng, còn em thì vẫn phải đi làm, vẫn một mình lái xe đi về 10 km và vẫn phải phục vụ tất cả mọi nhu cầu của chồng từ cơm nước, quần áo, dọn dẹp nhà cửa... Ấy thế mà mỗi lần em quá mệt, muốn nhờ anh giúp đỡ một chút, anh cũng tỏ ra khó chịu lắm. Hồi mới mang bầu, đi khám thai, chồng có nhớ bác sĩ dặn dò gì không? Bác sĩ bảo em không nên tiếp xúc với hóa chất tẩy rửa nhưng tất cả mọi việc trong nhà em đều phải làm hết. Em đã một vài lần ì ra để xem chồng có dọn nhà vệ sinh giúp em hay lau bếp giúp em không nhưng tuyệt nhiên là không. Dường như với chồng, những việc không tên đó nghiễm nhiên là của chị em phụ nữ.
Lại còn chuyện tiền nong trong gia đình nữa. Em làm lương cao gấp đôi chồng, ấy thế mà chồng vẫn chẳng tôn trọng gì em đâu. Anh còn coi cái việc làm ra nhiều tiền hơn anh là xúc phạm anh. Cứ mỗi lần em ngỏ ý muốn anh đổi việc mới để có lương lậu tốt hơn anh đều gạt phắt đi và nói em không cần dạy anh. Em bảo anh chuyển việc thì anh nói công việc của anh nhàn hạ và anh thích điều đó. Công việc nhàn hạ đồng nghĩa với việc sẽ có ít tiền. Giờ đây hai vợ chồng mình đang đi thuê nhà, bố mẹ cũng không phải quá giàu có, em không muốn chúng mình dựa hết vào bố mẹ mới có thể mua được nhà cửa.
Mà con chúng mình cũng sắp ra đời nữa chứ. Nghĩ đến bao khoản tiền phải lo trước mắt mà em "run" quá. Em chỉ mong giá như anh có trí tiến thủ, cố gắng học hỏi để kiếm được công việc tốt hơn thì em mừng quá.
Chúng mình đã có thời gian đến 3-4 năm yêu nhau. Trước đây em đâu có thấy chồng nhiều tính xấu thế. Hay là do em mang bầu rồi nghĩ ngợi linh tinh nhiều. Nhưng nói thật là em rất cần một sự động viên, sự quan tâm của chồng dành cho mẹ con em. Đêm nằm ngủ mà em không thể nhắm mắt, nước mắt cứ trực rơi vì nghĩ mình tủi thân quá. Có ai giống hoàn cảnh của em không?
Theo VNE
Ở chung mới báo hiếu? Anh Đăng Khoa thân mến! Đọc những lời tâm tình của anh dành cho vợ, tôi thấy cảm thông cho anh thì ít mà thương chị ấy thì nhiều. ảnh minh họa Anh chê trách vợ không hiểu cho hoàn cảnh của gia đình anh, cách xử sự của chị ấy khiến anh thất vọng nhưng anh đã bao giờ đặt mình vào...