Không thể lấy người đàn ông coi trọng vợ hơn mẹ
Trước khi trả lời câu hỏi có đồng ý làm vợ anh của người đàn ông thứ hai, tôi buộc anh phải quyết định chọn ai giữa tôi và mẹ anh ấy?
Một buổi tối, tôi đến n hà anh dùng bữa cùng gia đình. Nói thế nhưng thực chất chỉ có anh và mẹ anh. Bố anh mất sớm vì ung thư, mẹ anh ở vậy nuôi anh cùng một em gái lớn khôn. Giờ cô em gái đã yên bề gia thất. Mẹ anh là người phụ nữsắc sảo nhưng khá hiểu biết. Từ ngày đầu mới quen cho đến khi thân thiết, mẹ anh chưa từng phàn nàn hay tỏ thái độ với tôi.
Ngược lại, mẹ anh quan tâm tới tôi vừa phải, thỉnh thoảng gọi điện kêu tới chơi, rủ đi mua sắm, thậm chí đi du lịch. Trước mặt thì thế, còn sau lưng thì tôi chẳng biết mà cũng chẳng thể biết.
Duy chỉ có một điều tôi chắc chắn đó là tất cả mọi thứ bà có, từ tài sản đến tình cảm đều mặc định nó dành cho anh. Cô em gái cũng thường ghen tỵ với anh trai vì điều đó.
Quay trở lại câu chuyện dùng bữa tối. Hôm ấy, ăn xong tôi vội vàng xin phép ra về. Mẹ anh và anh tròn mắt ngạc nhiên bởi lâu nay tôi thường ở lại chơi ăn hoa quả, trò chuyện hoặc xem phim. Đương nhiên, anh cuống quýt chuẩn bị đưa tôi về. Trên đường về, tôi không ngại nói thẳng với anh: “Hóa ra mẹ anh chẳng ưa gì em, còn ghét là đằng khác. Hôm nay em tình cờ nghe được cuộc điện thoại mẹ anh nói chuyện với cô em anh. Mẹ anh nói xấu em đủ điều. Hóa ra lâu nay mẹ anh chỉ đóng kịch, những tình cảm dành cho em chỉ là giả tạo, chỉ để đánh lừa anh mà thôi. Giờ tính sao ? Anh chọn mẹ anh hay chọn em đây?”
Tôi hủy đám cưới, bỏ người đàn ông thứ nhất chỉ vì anh nói sẽ chọn tôi, sẽ luôn yêu thương, bênh vực tôi dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra. “Còn mẹ anh thì sao?”- tôi vặn hỏi và anh cúi đầu im lặng.
Có lẽ anh không thể ngờ rằng đó chỉ là màn kịch do tôi khéo dựng để thử lòng anh. Nhưng rất tiếc… Ngay sau đó, tôi nhất định hủy đám cưới và lập tức nói lời chia tay. Bởi một người đàn ông như thế, tôi không thể lấy làm chồng. Nhiều người nói tôi dại vì bây giờ tìm được người yêu vợ hơn mẹ, bênh vợ hơn mẹ đâu phải dễ.
Nhưng tôi có lí lẽ của riêng mình. Yêu vợ hơn mẹ ư? Tại sao lại nực cười như vậy? Dẫu có thế, đàn ông coi trọng vợ hơn mẹ cũng là hạng vứt đi. Với tôi, người đàn ông phải xem gia đình là số 1. Phải yêu nhà hơn người tình. Như thế, trước khi tôi là vợ của anh ấy, cha mẹ mới chính là nhà.
Video đang HOT
Và một người hiện tại không coi trọng gia đình, cha mẹ cớ gì lại chẳng bỏ nhà chạy theo tiếng gọi của tình ái trong một ngày không xa? Nghĩ thế nên tôi bỏ chẳng tiếc. Vốn dĩ tôi và anh quen nhau qua mai mối. Họ nói anh được lắm. Công việc ổn định, thu nhập cả chục triệu một tháng, gia đình thuộc diện khá giả lại đẹp mã. Tôi- một cô gái được nhận xét duyên dáng, biết đường ăn ở, thu vén, lại là công chức nhà nước nên ai ai cũng cho rằng “xứng đôi vừa lứa”.
Ban đầu chỉ nghĩ quen nhau cho vui lòng hai bên bố mẹ nào ngờ chúng tôi yêu nhau thật. Như vậy, con đường đến đám cưới lại càng ngắn hơn. Và kết cục là như thế đấy.
Khỏi phải nói tôi thấy hụt hẫng và thất vọng như thế nào. Tôi chẳng ngờ anh không cần một giây đắn đo trước khi phải lựa chọn giữa tôi và mẹ anh ấy. Nghĩ mà xót xa thay. Hóa ra bao nhiêu năm nuôi con của một người mẹ có thể là trắng tay. Lúc đó, tôi hiểu rõ hơn vì sao giữa mẹ chồng và nàng dâu luôn có những bất hòa không thể hóa giải. Bởi người mẹ có cảm giác chẳng khác nào bị cướp.
Kể cũng lạ, mẹ là người sinh ra ta, nuôi dưỡng ta ấy vậy mà nhiều người chẳng ngán gì việc hợp sức với vợ để hất mẹ ra đường. Nhiều cô con dâu ghen tỵ, so bỳ với mẹ chồng từng centimet tình cảm. Chẳng hiểu lúc đó, nàng dâu ấy có nghĩ đến mẹ mình ở nhà chăng?
Tóm lại, tôi sẽ chẳng cưới bất cứ chàng trai nào xem trọng vợ hơn mẹ. Bởi như thế ngoài tình yêu đó là còn là bất hiếu!
Theo Tiền Phong
Phải thừa nhận rằng "Tôi đang Ế"
Tôi năm nay 31 tuổi, ai cũng gọi tôi là gái ế và giục giã tôi đừng kén nữa, anh nào mà có ý thì cho người ta cơ hội tìm hiểu xem thế nào. Bản thân thì thực sự chưa thấy lo lắm nhưng ngồi ngẫm nghĩ lại hồ sơ tình ái mới thấy, số tôi tình duyên lận đận thật. Tôi đã từng trải qua một vài mối tình, sâu sắc có, thoáng qua có, nhưng rồi cũng chẳng cuộc tình nào đi tới được đích đến cuối cùng. Ngoảnh đi ngoảnh lại, năm nay tôi cũng bước sang tuổi 31, tụi bạn đứa nào cũng yên bề gia thất rồi, còn mỗi mình "đơn côi lẻ bóng" mới ngẫm ra rằng: Mình đang ế thật!
Năm tôi 23 tuổi, khi đang ở ký túc xá, một anh đến phòng tôi chơi, thấy ấn tượng với tôi nên thi thoảng cũng hay rủ đi chơi hay xem phim. Nhưng mà duyên số của chàng này với tôi ngắn thật. Chả là, có thời gian, anh liên tục rủ tôi đi chơi nhưng thời gian đó tôi quá bận chuyện gia đình không đi được. Anh tưởng tôi làm kiêu hoặc không thích anh nên lấy từ chối khéo nên cũng âm thầm rút lui, không một lời từ biệt. Chuyện đáng nói là, rất nhanh sau đó, anh và bạn cùng phòng tôi công khai đang yêu nhau. Tôi choáng thật, không nói được gì, thấy tình yêu thật hư ảo, mong manh.
Chàng thứ hai cao to, đẹp trai, thành đạt nhưng hơi "dẻo" mỏ xuất hiện vào năm tôi 26 tuổi. Anh này có thể nói là "luồng gió cực độc" mà tôi rất may mắn đã phát hiện ra sớm và chủ động cắt đứt liên lạc. Tôi tình cờ gặp chàng này trong một lần đi du lịch, thuộc tuýp người dạn dĩ nên anh chẳng ngại ngùng xin số của tôi để liên lạc, làm quen. Tôi cũng vui vẻ cho anh với tâm lý "thêm bạn, bớt thù", cũng coi như đối tượng, là mục tiêu để tìm hiểu.
Sau đó, thi thoảng, tôi với anh có chát chít với nhau qua facebook, rồi nhắn tin, chàng này miệng quả là "dẻo" thật, khi nói chuyện luôn dành cho tôi (có lẽ là nhiều cô gái khác nữa) những lời khen có cánh. Một đứa chẳng ưa nịnh như tôi nghe còn thấy "mát" cả tai chứ nói gì tới mấy cô ưa nịnh. Tôi nghĩ bụng, danh sách tình yêu của anh này phải dài tới hàng km rồi, không biết mình có chỗ mà "chen chân" vào không đây.
Nói chuyện được một thời gian, chàng đề nghị hẹn gặp mặt. Tôi và chàng hẹn gặp nhau, vì ít đi uống cà phê nên tôi bảo chàng có quán nào hay hay thì gặp nhau ở đó. Chàng chọn địa điểm rồi thông báo với tôi, kèm theo chú thích: "Quán đó ở giữa khu nhà anh và nhà em nên mỗi người chia nhau một nửa đường đi, không ai thiệt cả". Nhận thấy chàng này đúng là chẳng có tí ga lăng nào nhưng tôi vẫn cho qua để xem thời gian tới anh thế hiện thế nào.
Sau đó, tôi và chàng còn gặp nhau vài lần nữa. Đột nhiên, có hôm chàng nhắn tin hỏi tôi: "Thời gian qua anh có làm cho em vui, em có hài lòng về anh không? Nếu thấy ưng nhau thì anh em mình hôm nào đi nhà nghỉ nhé em?". Tôi sốc nặng, bởi số lần tôi và anh gặp nhau mới đếm trên đầu ngón tay, tình cảm tôi dành cho anh còn chưa thành hình vậy mà anh ta dám đề nghị tôi một cách thô thiển thế. Tôi chẳng thiết tha gì với chàng này nên bảo thẳng: "Xin lỗi anh, em không có nhu cầu, anh tìm nhầm người rồi".
Năm tôi 27 tuổi, tôi tưởng mình sẽ kết hôn, chia tay với hội độc thân, chấm dứt tình trạng ế ẩm. Nhưng mà các cụ nói chẳng sai "30 chưa phải là tết", dù tôi và anh đã tính tới chuyện cưới xin nhưng cuối cùng cũng đành "đường ai nấy đi". Anh là một người đàn ông của gia đình, rất chăm chỉ, tu chí làm ăn, không ham mê rượu chè, bờ bạc. Khi quyết định chia tay anh, tôi cũng đã băn khoăn rất nhiều, nhưng vẫn không thể chấp nhận những suy nghĩ cổ hủ, lạc hậu, ấu trĩ của anh.
Có lần, tôi vô tình nghe được cuộc nói chuyện của anh với bạn, trong câu chuyện đó có đề cập tới tôi, cụ thể hơn là vấn đề anh muốn kiểm tra xem tôi còn trinh tiết không thì mới cưới. Dù rất buồn và thất vọng nhưng tôi vẫn tỏ ra bình thượng như không có chuyện gì xảy ra. Một hôm đang đi chơi, anh mới hỏi tôi:
- Em và người yêu cũ yêu nhau đến đoạn nào rồi?
- Tôi không trả lời mà hỏi anh: Sao anh lại hỏi em thế?
- Anh nói: Vì anh tò mò muốn biết...
- Tôi hỏi thẳng: Anh muốn biết điều gì?
- Anh muốn biết em có còn trinh không. Anh là trai tân, anh không bao giờ lấy gái mất trinh về làm vợ.
- Vậy anh yêu em hay trinh tiết của em?
- Tất nhiên là anh yêu em, nhưng với điều kiện là em phải còn trinh tiết
Sau cuộc nói chuyện đó, tôi đã cương quyết chia tay mặc cho anh ra sức níu kéo. Dù còn yêu nhưng tôi vẫn không khỏi băn khoăn: Dù tôi còn trinh, nhưng chẳng may tôi nằm trong xác suất các cô gái không ra máu trong lần quan hệ đầu tiên thì anh có nghe tôi giải thích, biện hộ không hay sẽ bỏ rơi tôi một cách không thương tiếc!?
Sau cuộc chia tay đó, tôi phải mất khá nhiều thời gian để lấy lại sự cân bằng. Bạn bè thấy thế cũng rất tích cực mai mối cho tôi, với đủ "thể loại": Gầy béo, cao thấp, trắng đen, nói ít, nói nhiều, lãng mạn, khô khan. Các ngành nghề: giáo viên, kĩ sư, bác sĩ, công chức nhà nước... thôi thì cũng đủ cả. Nhưng mà các chàng này thì sau một thời gian gặp gỡ đều lộ rõ bản chất ngay: Anh thì "đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành", anh thì khoe mẽ, anh thì đòi hỏi bạn gái phải "trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, anh thì chê lương tôi thấp, anh thì đi chơi cả buổi chẳng nói nổi câu nào...
Tóm lại, dù gặp rất nhiều nhưng tôi vẫn ngày ngày "đi về lẻ bóng" trong ánh mắt ngỡ ngàng của người thân, gia đình và bạn bè. Và tất nhiên, hàng loạt những chỉ trích sẽ được "quăng" vào tôi ngay, nào là đã ế rồi còn kén, cứ mãi thế thì ma nào thèm rước, rồi thì khó tính, kiêu căng, cứ thế rồi làm bà cô...
Tôi chấp nhân những lời phàn nàn, trách móc ấy, nhưng tôi nhất quyết không thể vì ế mà "nhắm mắt đưa chân" hay kết hôn bừa. Vẫn biết, chặng đường tìm kiếm một nửa sẽ gặp nhiều khó khăn nhưng tôi sẽ không nản, dù đã 31 tuổi hay nhiều hơn, tôi vẫn sẽ tìm kiếm một người mà tôi có thể yên tâm giao phó cả cuộc đời mình. Các bạn có nghĩ như tôi không?
Theo Afamily
Âm mưu mồi chài sếp của của cô trợ lý và cái kết "không tưởng" Đêm hôm ấy, chúng tôi đã không thể rời xa, chủ động tấn công và dâng hiến những giây phút đê mê trong hơi men tình ái. Tôi biết mình đã có được anh. Tôi 30 tuổi, chưa chồng, đang trong thời gian thử việc ở vị trí trợ lý giám đốc. Người ta vẫn thường nói "đàn bà 30 mang vẻ đẹp...