Không sinh được con trai, vợ bị chồng dùng xích chó siết cổ đánh
“Mười mấy năm nay tôi cứ sống chui sống lủi như con chuột vì ngày nào chồng tôi cũng đánh, đấm, doạ dẫm tôi. Tôi muốn ly hôn mà không thể vì tôi không có tiền để nộp án phí. Bây giờ tôi chỉ mong có được một chỗ ở yên ổn để sống”, chị Trần Thị S, ở xã Phù Đổng, huyện Gia Lâm, Hà Nội chia sẻ câu chuyện bị chồng bạo hành của mình.
Chồng mang cả dây xích chó xích vào cổ
Rất nhiều câu chuyện của những người phụ nữ bị chồng hành hạ, đánh đập nhưng bất lực và phải chịu đựng hàng chục năm trời vì không có lối thoát đươc chia sẻ trong buổi hội thảo “Tiếp cận công lý cho người bạo lực giới: Khoảng trống trong chính sách và thực thi” do CSAGA tổ chức. Trong đó, xúc động nhất là câu chuyện của chị Trần Thị S ở Gia Lâm, Hà Nội chia sẻ. Chị S có thâm niên 14 năm bị chồng đánh đập, hành hạ dã man chỉ vì không sinh được con trai.
Chị S kể, “Tôi năm nay đã 54 tuổi, thế nhưng mười mấy năm nay tôi cứ sống chui, sống lủi như con chuột vì ngày nào chồng cũng đánh, đấm rồi doạ dẫm tôi. Tôi muốn ly hôn mà không được vì nghèo không có tiền để nộp án phí”.
Tôi bị anh dùng xích chó xích vào cổ rồi lôi vào nhà đánh. (Ảnh minh hoạ)
Theo chị S thì, chị và chồng là anh Vương Trần Đ kết hôn năm 1981. Năm 1982, hai vợ chồng chị sinh đứa con đầu tiên. Đến 4 năm sau thì lần lượt đứa con thứ 2 rồi thứ 3 ra đời.
Thế nhưng cuộc đời không ai biết đươc chữ ngờ, lúc đầu hai vợ chồng sống rất hạnh phúc, cuộc sống rất ít khi va vấp và có những bất đồng. Sau khi 3 đứa con chị S sinh được lại toàn con gái, anh Đ bắt đầu có biểu hiện khác thường. Anh thường xuyên uống rượu đến say khướt, dẫn gái về nhà rồi đánh đập và chửi bới chị S vì cho rằng chị không biết sinh con trai.
“Từ khi sinh toàn con gái, anh trái tính trái nết đi uống rươu, nghe lời gái rồi về đánh, đấm tôi. Anh đánh tôi mọi lúc mọi nơi như cơm bữa. Vớ được thứ gì thì anh đánh thứ ấy, anh đánh mạnh đến mức lần nào tôi cũng phải đi viện để cấp cứu.
Tôi nhớ có lần anh mang cả đá, gạch đánh tôi, khi tôi vùng chạy, anh bắt được rồi cả xích chó xích vào cổ tôi, kéo tuột tôi từ sân vào nhà không cho tôi bỏ chạy. Sau lần đó tôi may mắn thoát khỏi không thì đã chết rồi”, chị S buồn bã nói.
Video đang HOT
Nay sống nơi này, mai nơi khác
Theo chị S thì nguyên nhân lớn nhất chị bị đuổi đánh, hành hạ là do chị không sinh được cho anh một đứa con trai, nguyên nhân sau đó là do anh Đ theo gái và dẫn gái về nhà ở cùng, chiếm trọn ngôi nhà chị đang sống, thay ổ khoá, đuổi chị ra khỏi nhà.
“Anh ấy dẫn gái về nhà ở như vợ chồng rồi thay khoá đuổi tôi ra khỏi nhà. Tôi mà trở về đó thị bị đánh, bị đấm.
Có lần tôi đang đi sống nhờ ở nhà bạn, anh ấy gặp tôi đang đi trên đường, anh lấy xe tông thẳng vào người tôi. Thấy tôi ngã rạn xương sườn nhưng anh vẫn đuổi đấm rồi đánh. Mỗi lần như thế tôi ức lắm, nhiều khi tôi chỉ muốn nhảy xuống đâu đó chết đi cho xong nhưng rồi lại không chết được.
Rồi chị chia sẻ: “Tôi khổ lắm, nhiều lúc tôi chỉ muốn có một chỗ để dung thân mà không được. Cô bồ anh ấy còn ít tuổi nhưng hay xui anh ấy đánh tôi, tìm mọi cách đuổi tôi ra khỏi nhà để công khai sống chung. Chính vì vậy, cứ thấy tôi ở đâu là anh tìm đến để đánh. Các con gái tôi thì đã lập gia đình, không thể can thiệp vì cũng từng bị đánh. Mẹ anh ấy mỗi lần thấy anh ấy đánh thì cũng chỉ đứng nhìn rồi khuyên tôi: “Con đi trốn đâu một thời gian, nó chán nó khắc thôi”.
Nhiều lần, tôi đã báo cáo lên chính quyền xã nhưng họ chỉ giải quyết một ít, xong đâu lại vào đấy, anh về vẫn đánh tôi như thường. Chính vì vậy mười mấy năm nay, tôi phải lang thang nay đây mai đó, sống vật vờ, vạ vật anh em làng xóm rồi con cái.
Tháng 4 vừa rồi tôi đã tìm đến Ngôi nhà bình yên để được trợ giúp. Ở đó tôi được tư vấn, hướng dẫn cách phòng chống bạo lực gia đình. Đồng thời, ngôi nhà bình yên cũng tác động đến chính quyền để xử lý vụ viêc của tôi. Thế nhưng trước chính quyền, anh nghe lời, sau đó về nhà anh lại tính nào tật ấy. Anh thay hết ổ khoá, không cho ai đến gần. Dù có nhà tôi vẫn không dám về vì sợ bị đánh”.
Hỏi về mong muốn lớn nhất của chị ngay lúc này, chị nói: “Tôi chỉ mong mình có chỗ ở ổn định và không bị bạo hành nữa”.
Theo Vietnamnet
Áp lực con trai, hơn cả chục năm không dám đẻ
Mỗi lần nói đến chuyện đẻ, chị lại run rẩy, sợ hãi. Chuyện mà bố mẹ chồng với chồng chị nói &'nhất định phải sinh được đứa con trai nối dõi tông đường' khiến chị bị ám ảnh mỗi đêm.
Dường như đêm nào cũng vậy, chị nằm khóc, nằm mơ ác mộng rằng đứa con thứ 3 này lại là con gái...
Ngày chị lấy chồng và mang bầu, lúc nào anh cũng nói với chị, &'với anh, trai gái không quan trọng, anh chỉ cần con mình sau này lớn lên khỏe mạnh và ngoan ngoãn là được'. Lúc chị siêu âm con gái, mặt anh không được vui lắm nhưng anh vẫn cố cười ngượng để chị an lòng, điều này chị biết. Chị thông cảm cho anh vì tâm lý đàn ông, ai mà chẳng muốn mình có một cu cậu trước cho chắc ăn. Với, con trai và bố thường quý nhau hơn, hiểu nhau hơn vì đàn ông với nhau, họ có nhiều cái để tâm sự và đồng điệu, không giống như mẹ và con gái...
Nhưng đó là đứa con đầu lòng, dù không vui lắm thì anh cũng ra sức chăm sóc chị, cho chị có sức khỏe, tạo tâm lý thoải mái để vợ yên tâm sinh nở. Khi con ra đời, anh cũng tận tình ở bên chị, cưng nựng con. Cả nhà chồng cũng rất cưng cháu, vì đó là đứa cháu đầu tiên của ông bà.
Con gái ngoan, không hay khóc đêm nên chị mừng lắm. Anh và chị cũng nhờ vậy mà nhàn hơn, bà nội cũng không phải vất vả thăm cháu nhiều. Chị đúng là người mẹ may mắn vì có được cô con gái xinh xắn, dễ thương như vậy, lúc nào chị cũng nghĩ thế. Chị chẳng quan trọng chuyện trai hay gái vì với chị, con cái là trời cho, chỉ cần con chị khỏe mạnh, ngoan ngoãn là chị vui lắm rồi. Người ta hay bảo, con gái đầu lòng sướng, đứa sau sinh thằng cu là đẹp, được điểm 10, chị chỉ cười... Chị không nói gì và cũng không muốn bàn đến chuyện trai gái khi con gái chị vừa ra đời được thời gian ngắn...
Con gái ngoan, không hay khóc đêm nên chị mừng lắm. Anh và chị cũng nhờ vậy mà nhàn hơn, bà nội cũng không phải vất vả thăm cháu nhiều. (ảnh minh họa)
Khi con được 2 tuổi, chị lại mang bầu. Thật ra, chị không phải là người có tư tưởng con trai, con gái gì hết nhưng thấy chồng cứ hay nói &'đứa thứ hai, em sinh cho anh một thằng cu bụ bẫm nhé', chị lại thấy run sợ. Bố mẹ chồng cũng suốt ngày nhắc chuyện đó làm chị càng hoảng hơn. Chị biết là khó có thể tính được chuyện sinh con trai hay con gái, và chuyện này không phải do chị quyết định. Nhưng chị cứ cố gắng, cố gắng tư vấn cách làm của chị em am hiểu để có cơ hội có con trai.
Anh biết chị mang bầu mừng lắm, tin chắc rằng đó là con trai vì chị cũng nói mình tính toán ngày mang thai theo chu kì kinh. Thật bất ngờ, khuôn mặt anh méo xệch khi kết quả siêu âm một lần nữa lại là con gái. Rồi anh cứ hi vọng bác sĩ siêu âm sai, anh còn bắt chị đi làm ở nhiều nơi, soi nhiều nơi cho kết quả chính xác... Bố mẹ chồng chị thì có vẻ không hào hứng gì với cái tin chị mang bầu con gái lần 2. Chị cũng tặc lưỡi mặc kệ thôi, giờ đang có bầu, nghĩ ngợi chỉ làm chị mệt thêm...
Chị sống bình lặng, không ồn ào, vừa chăm con vừa chăm sóc bản thân. Con gái thì thích lắm, suốt ngày quấn mẹ, chị cũng thấy vui vẻ hơn. Còn anh, đứa thứ hai này, anh không quan tâm cũng không hỏi han chị như trước, anh mặc chị muốn ăn gì, uống gì, làm gì thì làm. Anh chẳng đưa chị đi khám thai, nếu chị có yêu cầu thì anh cũng miễn cưỡng... Hiểu được ý chồng nên chị đành lòng, chấp nhận số phận của mình. Thôi thì ông trời không cho chị như ý, chị phải chấp nhận chuyện này thôi. Chị không muốn suy nghĩ chuyện phân biệt con trai con gái để con của chị ở trong bụng đã phải buồn...
Chị sống bình lặng, không ồn ào, vừa chăm con vừa chăm sóc bản thân. Con gái thì thích lắm, suốt ngày quấn mẹ, chị cũng thấy vui vẻ hơn. (ảnh minh họa)
Con gái thứ hai ra đời, chị phải nhờ mẹ đẻ lên ở dài dài chăm sóc chị. Chị sợ việc này chị không dám nhờ mẹ chồng, cũng ngại nhờ chồng vì có mấy ai hào hứng với con gái thứ hai của chị. Mẹ chị cũng thương chị vì sống trong một gia đình trọng nam khinh nữ, lại nghĩ chuyện con trai là do chị quyết định. Chồng chị có vẻ trách chị không biết đẻ nên không còn vui vẻ như trước. Mẹ chị lên cũng được một tháng thì về quê còn lo việc gia đình. Chị một mình, tự chăm sóc bản thân mà không hề mở lời nhờ vả ai. Tính chị vậy, chị không muốn phiền hà những người không cảm thấy thoải mái vì chị...
Không hiểu chồng đi ra ngoài được bạn bè động viên hay gì đó mà cuối cùng cũng thông ra. Từ hôm đó, anh về nhà cũng cưng nựng vợ, cũng chịu khó động viên vợ ăn uống và quan tâm vợ đến lạ. Giận chồng lắm nhưng chị nghĩ, dù sao thì cũng là cha của hai đứa trẻ còn nhỏ nên chị cũng thôi, bỏ qua mọi chuyện, coi như đó là sự ích kỉ của đàn ông. Còn mẹ chồng chị thì thái độ rất bình thường, lúc nào ba cũng như vậy cả, không vồ vập, không hồ hởi cũng chẳng quan tâm đến chị và cháu lắm...
Cuộc sống vợ chồng từ đó cứ bình lặng trôi đi. Chị cũng không quên đi làm, kiếm tiền thật nhiều và bỏ ra một khoản nho nhỏ làm quỹ riêng cho mình. Chị buồn vì chồng không như trước, dù là anh đã suy nghĩ lại được nhiều nhưng lòng chị vẫn không thể nào yên. Chị phải phòng thủ cho con gái sau này nếu như có chuyện bất trắc.
2 đứa con gái ngoan ngoãn, được nhiều người khen ngợi. Con càng lớn càng xinh, nhìn con thật đáng yêu, chẳng có người cha, người mẹ nào lại không yêu thương con cả. Dù vậy vẫn không thể cứu vãn được tình thương yêu của chồng chị. Chồng chị vẫn nuôi khát vọng về một đứa con trai, bố mẹ chị cũng vậy.
Cuộc sống vợ chồng từ đó cứ bình lặng trôi đi. Chị cũng không quên đi làm, kiếm tiền thật nhiều và bỏ ra một khoản nho nhỏ làm quỹ riêng cho mình. (ảnh minh họa)
Mấy năm sau, anh đánh liều giục chị sinh một đứa nữa. Chị sợ, nghĩ đến chuyện sinh con là chị lại hốt hoảng. Lần này chắc chắn là, nếu chị không sinh được con trai thì chị chỉ có nước ra đường. Chị nói với anh không muốn sinh nữa, hai đứa là quá đủ. Chị không còn sức mà sinh đứa con thứ ba, đúng hơn là chị không dám sinh, chị sợ, nếu như sinh rồi lại là con gái thì chị phải làm sao. 3 đứa, nếu chị làm mẹ đơn thân thì gánh nặng cũng quá lớn. Nhưng không sinh thì chồng chị cũng ép tới cùng, cũng gây áp lực tới cùng...
Bố mẹ chồng chị ngày nào cũng nhắc chuyện cháu nối dõi. Thật may mà chị lấy chồng sớm, nên nếu có sinh đứa thứ 3 thì cũng không phải là quá nhiều tuổi... Nhưng làm sao để có thể có được một cậu con trai đây? Có bầu rồi lại là con gái thì tính sao, chẳng lẽ lại bỏ đứa con này?
Chị cứ tìm cách kéo dài thời gian, hết ốm đau bệnh tật lại này kia nên thời gian càng ngày càng trôi đi, chị không nghĩ đến chuyện có bầu. Con gái cũng được chục tuổi rồi, đã lớn rồi, bây giờ, chồng chị lại nhắc lại chuyện cũ. Chị biết, nếu lần này không sinh thì anh sẽ có bồ và có thể sẽ kiếm một đứa con trai ở bên ngoài đúng như lời anh nói thật... Nếu ông trời không thương xót chị thì nhất định đứa này lại là con gái và như thế, số chị sẽ khổ sở vô cùng. Chị không phải không thích có thêm con, con gái với chị mà nói, dù là đứa thứ ba cũng không sao. Nhưng mà, chuyện đó với gia đình chồng chị chẳng dễ dàng gì.
10 năm trôi qua rồi, bây giờ chị phải làm thế nào đây? Chị không sinh thì anh sẽ không cho chị cơ hội ở lại nhà này lâu hơn hoặc anh sẽ ngoại tình và có con riêng. Ngày nào đó anh sẽ đón con riêng về chung sống và mẹ con chị ra rìa, chị cũng không biết nữa. Áp lực quá lớn, ai cũng thúc giục chuyện sinh con thứ ba, chị phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chị cam chịu ra đi, để trả tự do cho chồng và sẽ gánh trách nhiệm nuôi hai con gái? Đúng là không thể tưởng tượng nổi những áp lực từ chuyện con trai con gái gây ra cho biết bao người phụ nữ. Chị đã quá tin chồng để rồi bây giờ nhận trái đắng...
Theo Khampha
Áp lực con trai, hơn chục năm không dám đẻ Mỗi lần nói đến chuyện đẻ, chị lại run rẩy, sợ hãi. Chuyện mà bố mẹ chồng với chồng chị nói &'nhất định phải sinh được đứa con trai nối dõi tông đường' khiến chị bị ám ảnh mỗi đêm. Dường như đêm nào cũng vậy, chị nằm khóc, nằm mơ ác mộng rằng đứa con thứ 3 này lại là con gái......