Không sinh được con, tôi bỏ mặc chồng ngoạ.i tìn.h
Tôi cũng đã định đến lúc chồng thông báo có con riêng, tôi sẽ từ bỏ và lặng lẽ ra đi, không một lời oán thán cũng không một câu trách móc.
Lấy nhau 3 năm, hai vợ chồng mãi không sinh được con. Thật ra, ngay từ ngày về nhà chồng, tôi và anh đã xác định có con luôn. Khổ là, ngày yêu nhau, chúng tôi cũng đã đi quá giới hạn và tính có bầu trước. Thời đại này rồi, người ta mong có con trước chẳng được, mình còn kiêng khem gì. Chồng tôi cũng mong muốn chúng tôi có con trước rồi cưới.
Ngày cưới đã định nhưng mọi chuyện không như ý. Mãi mà tôi chưa thể có bầu, tôi cũng cố gắng quá nhiều, muốn mình có con thì song hỉ. Nhưng không được… Chồng cũng động viên tôi, nói là chắc do tâm lý chưa ổn định nên là tôi và chồng chưa thể có con.
Đám cưới được tổ chức long trọng, chúng tôi cũng hi vọng sau đó, khi mọi chuyện ổn định, cả hai sẽ nhanh chóng có con. Tôi chỉ mong có con sớm vì năm sau nữa chúng tôi không hợp tuổ.i sinh con. Muộn thì sợ không ổn… Vậy mà đợi mã không có, tới gần 3 năm cũng không thấy có tín hiệu gì. Tất nhiên, lúc đó, chúng tôi lo nên chẳng tính chuyện tuổ.i tác gì nữa, để mọi chuyện tự nhiên mà không được…
3 năm đó, tôi cũng đi khám nhiều nơi, cũng tìm nhiều cách chạy chữa. Bác sĩ không đưa ra phán xét gì cả, chỉ nói là chúng tôi khó có con. Tôi cũng biết là do mình nên cố gắng bằng mọi cách, cố gắng cả chuyện thụ tinh nhân tạo mà không thành công. Tiề.n bạc thì không có nhiều nên hai vợ chồng cũng không thể cứ tiêu tốn mãi được. Tôi đã dùng nhiều cách, nghe chị em khuyên nhủ nhiều mà không có kết quả. Lòng tôi buồn lắm, sốt ruột vô cùng…
3 năm đó, tôi cũng đi khám nhiều nơi, cũng tìm nhiều cách chạy chữa. Bác sĩ không đưa ra phán xét gì cả, chỉ nói là chúng tôi khó có con. (ảnh minh họa)
Thời gian 3 năm trôi đi cũng không phải là quá dài, nhiều gia đình cũng 4-5 năm không có con nhưng mà chồng tôi sốt ruột. Tôi đọc được sự lo lắng trong mắt anh, đọc được sự sợ hãi trong mắt anh, tôi cảm thấy anh đang khát khao cháy bỏng có một đứa con. Trong lòng anh nói tôi không phải lo, không phải buồn nhưng tôi hiểu được tất cả những gì trong lòng anh. Anh là người đàn ông thế nào, chỉ có tôi hiểu. Anh cần một đứa con, cần một gia đình và anh sợ tôi không thể nào sinh con.
3 năm, cũng chạy chữa nhiều, cũng quá đủ rồi. Tôi không thể cứ ích kỉ giữ anh lại, giam hãm anh. Mẹ anh nhiều lần nói bóng gió về chuyện để anh lấy vợ hai, tôi cũng hiểu dù lòng đau như cắt. Tôi đã suy nghĩ nhiều đêm, nhiều ngày, mất ngủ nhiều đêm, tôi quyết định để cho anh được tự do.
Mọi lần, anh đi đâu qua 10 giờ đêm, tôi đều gọi giục anh về. Anh đi nhậu với ai, tôi cũng bắt anh báo, nhưng giờ tôi quyết định để anh tự do. Anh muốn đi đâu, làm gì, với ai mặc kệ anh. Có những ngày anh nhậu nhẹt về nhà, say khướt, tôi cũng tận tụy chăm sóc anh, hôm sau không một câu trách móc, than vãn. Tôi chỉ an ủi anh, động viên anh, mong anh mạnh khỏe…
Video đang HOT
Mọi lần, anh đi đâu qua 10 giờ đêm, tôi đều gọi giục anh về. Anh đi nhậu với ai, tôi cũng bắt anh báo, nhưng giờ tôi quyết định để anh tự do. (ảnh minh họa)
Có lần, tôi còn biết anh đi đêm, anh lấy lý do rượu say, tôi biết không phải nhưng tôi cũng làm ngơ như không biết. Thời gian gần đây, tôi biết anh đã có bồ vì những dấu hiệu thay đổi, tôi cũng biết được anh đang cố gắng giấu giếm tôi. Làm sao người chồng có thể giấu được người vợ của mình khi anh ta thay đổi thái độ, có dấu hiệu ngoạ.i tìn.h.
Có những đêm tôi nằm khóc thầm, tôi đau khổ lắm, tôi buồn vì thân phận của mình. Dù muốn cắt đứt với anh nhưng vẫn hi vọng một ngày nào đó được anh yêu thương, bao bọc, được có con với anh. Chỉ vì tôi không thể sinh con cho anh mà tôi chọn con đường ra đi, lòng tôi đau khổ vô cùng…
Hơn 3 năm rồi, con cái không có, tìm mọi cách cũng không thể, giờ chỉ có chờ đường ra đi. Tôi sợ nếu như ngày nào đó tôi nhận tin dữ từ anh, biết anh có con với người đàn bà khác và tôi phải chọn cách ra đi, tôi sẽ đa.u đớ.n vô cùng. Thà là giờ tôi tự nguyện ra đi, từ bỏ cuộc hôn nhân này để giải thoát cho anh và cho gia đình anh còn hơn.
Cuối cùng thì tôi cũng đã chọn được con đường cho mình. Tôi từ bỏ anh, quyết định kí vào tờ đơn l.y hô.n để trả tự do cho anh và ra đi lặng lẽ. (ảnh minh họa)
Cuối cùng thì tôi cũng đã chọn được con đường cho mình. Tôi từ bỏ anh, quyết định kí vào tờ đơn l.y hô.n để trả tự do cho anh và ra đi lặng lẽ. Dù anh còn yêu tôi và có thể, anh sẽ không cho tôi đi nhưng tôi không còn chọn lựa nào khác. Làm sao có thể ích kỉ giữ mãi một người khi mà mình không thể sinh con cho họ, và khi mình biết rõ trong lòng người ấy muốn gì?
Không biết rằng lựa chọn ngày hôm nay là đúng hay sai, nhưng mà tôi tin, con đường này sẽ khiến tôi sống thanh thản hơn nhiều…
Theo Khampha
Ngày chị vào viện sinh, chồng cũng âm thầm đưa nhân tình đi đẻ
Ngày chị vào viện sinh cũng là ngày anh phải đưa nhân tình vào viện đẻ. Anh bảo chị đã có bố mẹ hai bên nội ngoại chăm lo, còn nhân tình của anh chỉ có một mình nên anh buộc phải làm vậy.
Chị và anh yêu nhau tận 4 năm mới cưới. tình yêu của anh chị đã phải vượt qua biết bao cấm cản gia đình rồi cuối cùng mới được chấp nhận. Sau 4 năm yêu trong nước mắt, 30 tuổ.i chị mới được mặc áo cô dâu như nhiều người phụ nữ khác. Chị đã tưởng đó là hạnh phúc bền lâu mãi mãi sau những ngày sóng gió. Nhưng chị đã lầm.
4 năm yêu chị, thực ra năm cuối cùng, tình cảm của anh với chị đã dần nhạt nhòa. Thế nhưng tình yêu của hai người cứ như một thói quen khiến anh không thể ra quyết định chia tay vào phút chót. Một mặt, anh vẫn tiếp tục mối tình lâu năm với chị. Mặt khác anh đã lén lút yêu một người phụ nữ khác kém chị 3 tuổ.i.
Lấy nhau về, chị vẫn có những ngày tháng mặn nồng bên anh. Nhưng nhiều lúc chị cũng cảm nhận anh hơi khác so với trước đây. Chị không để ý nhiều vì nghĩ anh đi làm về mệt, có cáu bẳn cũng là chuyện thường. Chị càng tích cực chăm sóc chồng hơn mà không nhận ra chồng chị đã thay lòng đổi dạ từ lúc nào.
Ngày chị mang bầu, chị vui mừng lắm nên vội vàng gọi điện thông báo cho anh. Anh chẳng tỏ niềm vui hay sự bất ngờ gì hết, trái lại, anh chỉ bảo chị: "Có mỗi việc đó mà em cũng gọi cho anh à. Anh còn tưởng việc gì". Chị hơi chưng hửng khi anh nói thế nhưng chị lại trấn an mình chắc anh đã bị chị làm phiền khi đang họp.
Ngày chị mang bầu, chị vui mừng lắm nên vội vàng gọi điện thông báo cho anh. (Ảnh minh họa)
Rồi những ngày tháng chị mang bầu, chồng chị cũng chỉ hỏi thăm qua loa. Khi nào rảnh, anh mới chở đưa chị đi khám. Còn thường thường, chị tự đi xe, tự vác bụng đi khám một mình. Chị cứ nghĩ, anh bận rộn nên tự thân vận động cho xong, cho đỡ làm phiền anh.
Sát ngày chị sinh, chị ngạc nhiên khi anh nói phải đi công tác xa 1 tuần liền. Điều này có nghĩa, anh sẽ không thể đưa chị đi đẻ, không thể có mặt ở bệnh viện như nhiều người đàn ông khác. Rồi anh sắp xếp nhờ vả mẹ đẻ, mẹ chồng ra trông coi giúp. Chị cũng tủi thân nhưng thấy chồng đi xa mà vẫn quan tâm vợ như vậy, chị cũng ấm lòng.
Suốt 1 tuần chị sinh xong, anh vẫn chưa về. Thì ra anh lại phải ở lại công tác thêm 1 tuần nữa. Anh bảo đó là lịch phát sinh do sếp bảo nên anh chỉ còn biết tuân lệnh. Chị thấy anh nói thế, dù trông ngóng, xót ruột nhưng vẫn tin sái cổ.
Cho tới một ngày anh về sau 2 tuần vắng mặt tại nhà vào đúng lúc quan trọng nhất, chị mới phát hiện ra sự thật mà có nằm mơ chị không nghĩ tới. Khi về nhà, thi thoảng anh lại nhận được cuộc điện thoại của ai đó. Cứ mỗi lần nghe, anh lại trèo lên tận tầng 3 để nghe. 2-3 lần chị lén theo sau nghe, không hiểu đầu dây bên kia nói gì mà anh chỉ toàn nói về chuyện bỉm sữa của một em bé nào đấy.
Ban đầu, chị cứ ngỡ đồng nghiệp anh gọi điện hỏi nên anh kể về chuyện bỉm sữa của con mình. Chị còn vui lắm vì thấy anh tuy không hỏi han nhiều vợ con mà vẫn biết chuyện chăm trẻ. Nhưng mấy cuộc điện thoại sau, chị len lén nghe thì không phải. Bởi dường như anh đang nói chuyện với một người phụ nữ khác ở đầu dây bên kia với giọng điệu thân mật như vợ chồng.
Suy luận ngày tháng của em bé trong tin nhắn, chị còn giật mình gấp bội khi cũng trùng với ngày chị sinh con chị. (ảnh minh họa)
Rồi một lần đang dậy cho con bú ban đêm, thấy chồng có tin nhắn trong điện thoại gần đó, chị lại lén lúc anh đang ngủ say để mở ra xem. Chị gần như muốn ngã khuỵu và suýt đán.h rơi con nhỏ trên tay khi thấy tin nhắn là hình một thằng nhóc cũng bằng tháng với con chị. Dưới đó là dòng chữ: "Hôm nay con được 2 tháng 5 ngày rồi mà không thấy bố sang. Bố có thấy con mau lớn không nào?".
Suy luận ngày tháng của em bé trong tin nhắn, chị còn giật mình gấp bội khi cũng trùng với ngày chị sinh con chị. Quá đa.u đớ.n chị đã dựng chồng dậy hỏi về việc này. Chẳng cần để ý đến khuôn mặt tái xanh suy sụp của chị, anh đã thừa nhận tất cả.
Anh nói, họ đã qua lại từ 1 năm trước khi chị cưới nhau. Và ngày chị vào viện sinh cũng là ngày anh phải đưa nhân tình vào viện đẻ. Anh bảo chị đã có bố mẹ hai bên nội ngoại chăm lo, còn nhân tình của anh chỉ có một mình nên anh buộc phải làm vậy. Giờ anh xin lỗi vì đã để chị vượt cạn một mình.
Nghe anh nói vậy, bao nhiêu nước mắt ấm ức và cay đắng của chị cứ tuôn rơi trong đêm. Chị không còn lời nào để nói với chồng nữa. Mọi chuyện đã chấm hết thật rồi. Ngày mai chị sẽ ôm con về nhà ngoại để anh tiện chăm sóc cho con và nhân tình của anh.
Theo Khampha
"Thử" chồng rồi mất thật Chị em phụ nữ đừng thử chồng bằng cách này. Hãy sống bằng niềm tin, đừng tự làm khổ bản thân mình. Vì quá mất niềm tin vào đàn ông Hoa và chồng cưới nhau được 6 năm, hai người có với nhau một cô con gái xinh xắn vô cùng. Người ngoài, ai cũng ngưỡng mộ cặp đôi hạnh phúc. Con thì...