Không rượu, không thuốc, không gái gú vẫn bị vợ bỏ vì 700 nghìn
Tôi còn nhớ như in cái ngày tôi và chồng nói những lời không hay với nhau để rồi có ngày tình cảm r.ạn n.ứt.
2 năm yêu nhau, hiểu và yêu thương nhau hết mực, tôi tin tưởng chồng mình sẽ là người đàn ông mang lại cho tôi cuộc sống sung sướng, đủ đầy. Điều đó tôi không nghĩ sai vì anh là người tham vọng, có chí tiến thủ và hơn hết anh rất biết chi li, tính toán. Chỉ cần là việc có lời, anh lập tức tính chuyện thu t.iền. Điều đó khiến tôi cảm thấy tin tưởng ở chồng.
Anh không hào nhoáng cũng không quá hào phóng, không chi tiêu những việc vô ích đặc biệt là chuyện quà cáp cũng không phô trương. Ban đầu có chút buồn vì chuyện đó nhưng rồi tôi cũng quen với cách chi tiêu của anh. Hơn 2 năm yêu đủ để hiểu và đủ để tính chuyện hôn nhân. Anh nói không cần yêu lâu cho đỡ tốn kém, nếu thực sự cảm thấy hợp nhau thì tính chuyện vợ chồng còn tu chí vì con cái gia đình. Sự thẳng thắn của anh có đôi chút làm tôi suy nghĩ nhưng rồi tôi cũng gật đầu làm vợ anh với hi vọng sẽ có được sự ổn định.
Anh không hào nhoáng cũng không quá hào phóng, không chi tiêu những việc vô ích đặc biệt là chuyện quà cáp cũng không phô trương. (Ảnh minh họa)
Nhiều khi tôi tự nhủ có phải mình đã quá kì vọng và mơ tưởng hão huyền hay không. Có lúc tôi còn nghĩ mình sống quá mộng mơ mà không thực sự hài lòng với một người thực tế như anh… Tự thấy mình không đúng với những gì anh dành cho tôi.
Ngày cưới cũng không quá cầu kì. Từ khi làm vợ chồng, anh bắt đầu tính toán chi li tiết kiệm hơn nhiều. Có đôi lúc sự tiết kiệm của anh làm tôi choáng. Anh còn không cho tôi sắm đồ đạc, không cho tôi mua nhiều quần áo. Tôi cảm thấy mệt mỏi với sự kiểm soát túi t.iền của chồng. Anh không đưa t.iền cho vợ quản như người ta vì sợ vợ tiêu hoang phí. Có việc gì cần tôi cũng đều phải hỏi anh. T.iền đi làm hàng tháng của tôi anh cũng bắt tôi phải để riêng ra rồi tiêu những gì phải ghi vào. Quần áo có cái mới là anh phải hỏi cho rõ ràng giá cả. Tôi nói dối thì lập tức bị anh bắt thóp vì anh sẽ tra trên mạng ra bộ đồ đó ngay.
Có lúc tôi cảm thấy ngột ngạt khi sống bên người chồng này. Một năm anh chỉ cho tôi về nhà mấy lần và tính toán chi li chi phí đi lại, còn chuyện đi du lịch thì chắc chắn là không có. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Ngày anh đi làm, mang cơm trưa, tối về ăn cơm với vợ. Đối với người khác đó là điều vô cùng tốt. Tôi cũng đã từng nghĩ quá tốt vì vừa vệ sinh vừa có thể tiết kiệm t.iền ăn, cũng không khiến anh ra ngoài lung tung. Anh không hút thuốc, không tụ tập rượu chè, không gái gú. Những cuộc hẹn hò của bạn bè, anh cắt hết. Anh không muốn vướng vào bất cứ thứ gì liên quan tới rượu chè, ảnh hưởng thời gian làm việc của anh. Tất cả thời gian hay các phi vụ đi chơi, anh đều quy ra lợi ích và t.iền.. Có lúc tôi cảm thấy ngột ngạt khi sống bên người chồng này. Một năm anh chỉ cho tôi về nhà mấy lần và tính toán chi li chi phí đi lại, còn chuyện đi du lịch thì chắc chắn là không có.
Tôi tụ tập bạn bè, anh tỏ ra không hài lòng, hết sức khó chịu vì tôi tiêu t.iền vô tội vạ. Có nhiều lần hai vợ chồng cãi nhau vì lý do nếu không chi t.iền thì làm gì có bạn.
Những năm làm vợ chồng, tôi đã chịu đủ ấm ức từ anh nhưng tất cả đều nhịn vì nghĩ cho cùng anh cũng vì gia đình. Có t.iền anh cũng sắm sửa đồ đạc trong nhà không thì dành vào sổ tiết kiệm nên không có lý do gì tôi và anh bỏ nhau cả. Chỉ là lâu dần cuộc sống quá bức bách khiến tôi cảm thấy mình như sống trong tù.
Bữa ăn ấy với người khác thì sẽ nghĩ chồng tôi vô tình nghe điện thoại lúc đó nhưng chỉ có tôi hiểu, đó là chiêu trò của anh. Đã nhiều lần anh làm như vậy để trốn việc thanh toán. (Ảnh minh họa)
Lần gần đây nhất là chuyện người bạn thân tri kỉ của tôi ở Sài Gòn ra. Tôi đã hẹn bạn đi ăn và yêu cầu chồng phải thanh toán bữa ăn này. Có bàn bạc với chồng rồi và anh cũng đã ậm ờ đồng ý. Tôi nghĩ chuyện lớn như thế anh chắc chắn sẽ không vì tiết kiệm mà tính toán. Bạn tôi là người rất thân với tôi, thân như chị em vậy…
Nhưng trong bữa ăn hết 700 nghìn ấy, tôi đã quá choáng váng khi lúc thanh toán anh lại đứng lên nghe điện thoại. T.iền anh để trong ví cả, tôi không có xu nào trong người. Tôi yêu cầu bạn tôi đợi chồng thanh toán thì cô ấy đã vì ngại mà nhanh chóng đứng lên trả.
Bữa ăn ấy với người khác thì sẽ nghĩ chồng tôi vô tình nghe điện thoại lúc đó nhưng chỉ có tôi hiểu, đó là chiêu trò của anh. Đã nhiều lần anh làm như vậy để trốn việc thanh toán.
Lần này về nhà, tôi và anh đã cãi nhau một trận to. Anh không chối cãi hành động của mình, anh còn cho đó là điều nên làm. Anh nói bạn tôi giàu có như vậy thì để cô ấy trả chứ sao. Tôi không thể chấp nhận nổi lối ứng xử của chồng. Giàu có không có nghĩa là lợi dụng bạn bè. Cô ấy ra Hà Nội thì tôi phải là người mời hơn nữa khi tôi vào Sài Gòn, cô ấy cũng hết lòng chăm sóc. Một bữa ăn 700 nghìn thực sự quan trọng với anh vậy sao?
Cãi nhau mà anh không chịu nhận sai. Bực bội, tôi dọn về nhà mẹ đẻ ở những ngày đó. Không hiểu sao thời gian ở bên mẹ tôi lại thấy mình được sống thảnh thơi, vui vẻ và thoải mái như thế. Hóa ra bấy lâu nay tôi đã tự giam mình trong lồng, đến đi cũng không được đi tự do, đến chơi cũng không được chơi tự do… Tôi cảm thấy đúng là mình đã tự h.ành h.ạ bản thân.
Tưởng anh sẽ vì vậy mà hối cải nhưng anh nhất định không đến đón tôi còn cho là tôi sĩ diện hão, tiêu t.iền như thế bao giờ mới giàu. Anh còn nói những mối quan hệ nào lợi lộc với mình thì mới đầu tư t.iền bạc chứ nếu không thì sao phải bỏ t.iền túi của mình ra?
Vì câu nói đó, tôi cảm thấy anh và tôi không thể tiếp tục đi chung con đường. Một chuyện không sao, nhiều chuyện cộng lại chính là điều không thể nào chấp nhận được. Tôi quyết định ly hôn vì sai mà không chịu hối cải, vì chỉ biết mình không biết người. Sống như vậy chỉ làm cả hai mệt mỏi mà thôi…
Theo eva.vn
Bông hồng 'đại trà'
"Niềm vui công cộng". Cách dùng từ của bạn khiến tôi giật mình, phì cười. Ngày 8/3 có phải là ngày chỉ có chồng tặng quà vợ hay các anh người yêu tặng quà cho bạn gái?
Năm nào cũng vậy, vào những ngày của phụ nữ như 8/3, 20/10... luôn có hai phe tranh luận kịch liệt trên các diễn đàn: phe khoe quà và phe tuyên bố không thích quà. Quanh chuyện quà cáp này, có khá nhiều bạn gái đã hậm hực "unfriend" nhau.
Nhớ những năm còn trẻ, tôi vẫn thường háo hức nhận quà và hoa từ các bạn trai. Buổi học ngày 8/3 thường rất vui. Các bạn nam đã dụng công rất nhiều về ý tưởng chọn hoa, thiệp... cho chúng tôi, đến là thương. Nhưng Vân - cô bạn tôi lại chẳng chút cảm xúc gì với công lao ấy của các chàng. Cô nói, khi tôi đang vui vẻ lấy nước cắm bông hồng - một bông hồng héo queo, xấu xí: "Một bông hồng phát đại trà thì có gì hay? Sao người ta lại có thể dễ dãi với những niềm vui công cộng thế nhỉ. Tao thấy tội nghiệp mấy thằng con trai, cứ phải tốn t.iền mua hoa cho chúng mày vui".
"Niềm vui công cộng". Cách dùng từ của bạn khiến tôi giật mình, phì cười. Thú thật, tới tận giờ, tôi vẫn thấy buồn cười khi nhớ lại chuyện đó và tự hỏi, ngày 8/3 có phải là ngày chỉ có chồng tặng quà vợ hay các anh người yêu tặng quà cho bạn gái?
Khi ai đó hỏi tôi thích gì, muốn được tặng quà gì, tôi thường bí rị, không sao trả lời được; bởi nhìn quanh, dường như tôi chẳng có nhu cầu gì, luôn thấy mình không hề thiếu thốn, dù cũng không có tài sản chi lớn lao. Trong công việc, thi thoảng tôi thấy một món quà cảm ơn gửi tới tên tôi, đôi khi có cả hoa ngày 8/3, từ những khách hàng thân thiết hay đối tác. Thú thực, tôi rất khó chịu khi phải nhận quà từ người lạ và luôn bối rối trong việc xử lý chúng. Những ngày 8/3 của t.uổi trẻ dần trôi qua, tôi không buồn bã hay chạnh lòng khi chúng bạn k.hoe h.àng đống hoa hay ai đó khoe túi xách, nước hoa, son phấn... do các chàng trai tặng. Có bạn nói, vì tôi không được ai tặng quà, nên cố gồng lên, tỏ ra bình thản giữa cơn bão quà tặng mà thôi - gồng lên như những phụ nữ lên Facebook nói rằng, không cần quà, chỉ cần có t.iền tự mua đồ cho mình là đủ vui mỗi dịp lễ lạt...
Sau này, có gia đình, tôi cũng nhiều lúc tự hỏi, mình có mong chờ gì đó từ chồng không? Xin thú thật là có, dù không nhất thiết phải dưới hình hài một bông hồng hay món quà vật chất. Tôi cũng muốn biết, trong mỗi ngày trôi qua, tôi nằm ở đâu trong lòng người ấy, trong những gì người làm, trong quãng đường người đi, có hình bóng nào của tôi không, đậm nhạt ra sao. Quà cáp sẽ hoàn toàn không phải là áp lực, nếu chàng hiểu tôi là ai, xem trọng điều gì. Một cuộc gọi hỏi han, một chuyến đi ra phố, một bữa ăn nhẹ... hay thậm chí chỉ là ly trà sữa, ít gỏi cuốn được giao tới tận nhà cũng đủ để tôi vui và biết rằng mình được quan tâm.
Ảnh minh họa
Tôi biết nhiều phụ nữ đong đếm tình cảm qua giá trị món quà. Quà càng độc, lạ, đẹp, đắt t.iền, các cô sẽ càng thấy mình được quan tâm, yêu chiều và càng đ.ánh giá cao người tặng. Các cô kỹ tính hơn thì săm soi xem món quà có phù hợp với mình không, để dò xem chàng "đầu tư" tình cảm và thời gian cho mình ở mức nào, hời hợt hay sâu nặng.
Chứng kiến hai phe khoe quà và tuyên bố không cần quà, tôi chẳng nghĩ ai hay, ai dở; vì mỗi người sống trên đời đều là một cá thể khác biệt. Như bạn Vân của tôi, cô ấy chỉ hạnh phúc với những niềm vui riêng tư, thầm kín. Tôi mà hạnh phúc thì không giấu được, dù là riêng tư hay công cộng. Một người bạn gái khác của chúng tôi thì chỉ cần có nhiều t.iền để tự sắm quà cho mình, tận hưởng sự độc lập, tự do là đủ vui...
Nhưng có ai còn nhớ, năm ngoái, ở sân bay Đà Nẵng, có một vụ đ.ánh g.hen rất ấn tượng. Anh chồng trung niên "cắp nách" cô bồ sinh viên đi chơi Sài Gòn. Người vợ canh lúc họ bên nhau trong phòng chờ thì xông đến "bắt sống". Trong đoạn clip được các diễn đàn phụ nữ tích cực chia sẻ, anh chồng một mực che chắn cho cô tình nhân, tạo nên hình tượng "cô bồ khí chất nhất mạng xã hội" - ung dung đeo kính đen, khoanh tay xem tuồng đấu đá của hai nhân vật chính, cứ như chẳng liên quan gì. Và bạn biết gì không, người ta cũng nhanh chóng tìm ra Facebook của cô vợ đáng thương trong clip đ.ánh g.hen ấy. Cách ngày đ.ánh g.hen chỉ ít hôm, cô còn lên mạng khoe hình anh chồng trao tay bó hoa hồng thật lớn, nhân ngày lễ của phụ nữ. Những lời yêu thương, tự hào cũng ồ ạt tuôn ra như suối.
Thế nên, các chị em bạn mình à, các nàng có thích ràng buộc người đàn ông của mình vào trách nhiệm tặng hoa và quà nữa không?
Minh Lê
Theo phunuonline.com.vn
Khi phụ nữ lui về làm ‘lợi ích chìm’ của chồng Chấp nhận tự "tụt hạng", vui vẻ nhận phần vai "lợi ích chìm" của chồng không phải là một quyết định dễ dàng đối với người phụ nữ có trình độ chuyên môn và nghề nghiệp ổn định. Trong bữa tối quây quần bên nhau như mọi hôm, Bu - con trai thứ của tôi hỏi: - Bố ơi, niềm đam mê của...