Không phải vì vết rạn da mà chồng bỏ chị đâu!
Chị gái gọi điện, khóc hơn một tiếng đồng hồ nói về chuyện, chồng chị ấy đòi ly hôn.
Lý do là vì từ ngày chị ấy sinh con, người xấu, thân hình mập mạp, bụng thì phệ ra, toàn bết rạn da, nhăn nheo, sần sùi. Chị ấy bảo, vì như thế mà chồng chán, chồng bỏ, vì chồng khuyên chị ấy chữa, chữa mãi không được, chán vợ, chồng xngoại tình. Rồi từ chuyện ngoại tình đến chuyện tan nát gia đình, yêu bồ, muốn cưới bồ và kí vào đơn ly hôn với vợ…
Đã mấy ngày nay, ngày nào chị ấy cũng khóc lóc như vậy. Thương chị gái, tôi cố gắng động viên, an ủi chị. Tôi khuyên chị không cần phải suy nghĩ gì nhiều, có thể đây là việc anh ấy nông nổi nên nói vậy chứ chắc không bỏ vợ đâu. Đàn ông đa tình, lăng nhăng nhưng ít người bỏ vợ bỏ con, nhất là khi con cái đề huề như thế. Nhưng chị bảo &’không đâu, anh ấy nhất định bỏ chị, đã kí vào giấy ly hôn rồi. Chị phải làm sao bây giờ hả em? Anh ấy chê chị xấu và có người đàn bà khác’.
Nghe chị cầu xin tôi cho cách níu kéo chồng, tôi bực quá. Tôi quát chị (điều mà trước giờ tôi chưa bao giờ làm): &’Nếu anh ta bỏ chị chỉ vì cái vết rạn da trên bụng chị thì chị cũng kí nhanh vào đơn ly hôn đi, đừng có nuối tiếc làm gì. Người chồng như thế không xứng với chị, con chị. Bỏ ngay tức khắc’.
Hôm nay, anh ta bỏ chị theo cô bồ thì anh ta phải trả giá về tất cả những gì đã làm với chị và con chị. (ảnh minh họa)
Nói xong, chị quát lại tôi, bảo tôi chỉ được nước xúi dại, chị không thích tôi khuyên ngăn chị như vậy. Vấn đề bây giờ là chị muốn được ở bên chồng, kéo được chồng quay lại với mình. Chị bảo, chị nhất định phải đi phẫu thuật thẩm mỹ, làm mình thật đẹp, da thật nuột, người thật thon gọn, nếu không anh ấy sẽ chán chị. Tôi tức quá, tại sao bằng ngần này tuổi mà chị còn mù quáng như thế. Tôi bảo chị: “Thế chị không định sinh đứa thứ hai sao, hay là chị định sinh một đứa thôi. Hay là sinh xong đứa thứ hai lại đi thẩm mỹ? Chị giàu nhỉ, thế thì tùy chị. Mà chị yêu gì ở anh ta, anh ta có gì mà yêu, hay là chị yêu cái sự ích kỉ, dở hơi, gàn dở của gã đàn ông vô liêm sỉ ấy”. Thấy tôi nói chồng chị không ra gì, chị bực bội gắt gỏng với tôi. Cuộc trò chuyện kết thúc…
Thật ra, tôi rất thương chị, thương rất nhiều, chỉ là tôi muốn làm cho chị sáng mắt chị hiểu rằng, gã đàn ông ấy chẳng yêu thương gì chị nữa, anh ta đã thay lòng. Nếu anh ta cưới cô bồ, chẳng lẽ anh ta không có con, rồi một ngày nào đó, nếu thực sự anh ta vì những vết rạn da mà bỏ chị thì anh ta cũng có thể bỏ cô bồ kia. Nếu vậy, anh ta đâu xứng làm chồng, làm cha của ai hả chị? Nói mãi nhưng chị vẫn mù quáng tin vào thứ tình yêu vớ vẩn đó. Chị thật sự không hiểu, đời này lắm oan trái và chữ tình không phải lúc nào cũng tròn trịa, vẹn nguyên…
Hôm nay, anh ta bỏ chị theo cô bồ thì anh ta phải trả giá về tất cả những gì đã làm với chị và con chị. Chị đã có con, đã mang nặng đẻ đau, 9 tháng 10 ngày, chị đã yêu thương con thế nào. Nếu anh ta là một người chồng thương vợ, yêu con, anh ta phải tự hào về những vết rạn da trên bụng vợ mình chứ. Có người chồng tốt, mỗi đêm anh ta đều nằm xoa xoa những vết rạn trên bụng vợ và cám ơn cô vợ của mình đã hết lòng vì mình, đã hi sinh cả nhan sắc, bản thân để sinh cho mình một đứa con đáng yêu như thế. Người chồng yêu vợ là người chồng chẳng bao giờ chê vợ mình xấu vì trong mắt anh ta, vợ là người đẹp nhất thế gian này. Người chồng thật lòng với vợ chính là người không bao giờ tìm lý do là vợ xấu để ép vợ đi thẩm mỹ, làm đẹp, không thì sẽ ngoại tình với người con gái khác.
Video đang HOT
Anh ta bảo, bây giờ đường ai nấy đi, chị nuôi con, anh ta nuôi bồ… (ảnh minh họa)
Thế mà không hiểu sao, chị vẫn khăng khăng đi thẩm mỹ, đi làm đẹp với hi vọng được chồng yêu. Tôi chẳng hiểu nổi chị đang nghĩ gì. Là người mẹ, mỗi vết rạn da là kỉ niệm đáng nhớ, là điều thiêng liêng đáng trân trọng hơn ai hết. Người ta ca ngợi vết rạn da của phụ nữ giống như một thứ gì đó vô cùng giá trị trên cơ thể tự nhiên của họ. Đó là hạnh phúc, là may mắn mà ông trời ban cho họ, những người có cơ hội làm mẹ. Còn những người kém may mắn, họ thật sự khát khao có những vết rạn do sinh nở mà chẳng thể nào có được, họ sẽ nghĩ sao?
Hôm nay chị lại gọi điện khóc lóc, chị bảo, đi thẩm mỹ rồi, đẹp lắm rồi, anh chồng hài lòng lắm. Nhưng anh ta chỉ quay lại được vài tháng rồi lại bỏ nhà đi với cô bồ của chị. Anh ta chào chị cay đắng, bỏ lại đứa con cho chị nuôi, cạn tình cạn nghĩa. Anh ta bảo, bây giờ đường ai nấy đi, chị nuôi con, anh ta nuôi bồ…
Đó, chị sáng mắt ra chưa, cứ tin là anh ta yêu chị, chê chị vì những vết rạn và sẽ quay lại khi chị đẹp. Kết cục là thế nào? Đã nói rồi, không phải vì vết rạn da, chỉ là vì anh ta không còn yêu chị, níu kéo để mà làm gì hỡi chị ơi!
Theo Khampha
Vì sao anh ấy bỏ tôi?
Tôi và anh ấy là bạn học trung học. Không ai nghĩ rằng sau khi ra trường gần 5 năm, chúng tôi lại trở thành vợ chồng.
Chúng tôi đã trải qua bao thăng trầm với 2 mụn con, trai có gái có, nhà cửa đàng hoàng. Tuy nhiên, sau gần 10 năm chung sống, anh ấy chợt nhận ra rằng tôi không phải là người phụ nữ phù hợp. Tôi thấy cuộc sống vẫn ổn, nhưng anh cho rằng nó không ổn.
"Em ơi..." - "Ơi"
Từ khi lấy nhau, có lẽ sự thay đổi lớn nhất trong giao tiếp của chúng tôi là đổi cách xưng hô từ "ấy - tớ" sang "anh - em". Còn lại, anh vẫn là một cậu bé trung học trong mắt tôi. Việc gì để anh làm, tôi cũng không yên tâm, tôi luôn phải giành quyền quyết định. Lâu dần, anh cũng không tham gia vào các việc lớn của gia đình nữa bởi dù bàn thế nào thì ý kiến của tôi cũng sẽ là ý kiến cuối cùng. Tôi thấy như vậy cũng ổn vì gia đình luôn "êm ấm".
"Em ơi..." - "Ơi". Bất cứ khi nào anh gọi, tôi cũng nhanh chóng đáp lời một cách "ngoan ngoãn". Có lần mẹ chồng nhắc "Sao bố mày gọi mà mẹ mày cứ ơi?", tôi chỉ cười "Ôi giời, quen rồi". Tôi cũng không để ý xem chồng có thái độ gì, bởi tôi thấy thế có sao đâu, "ơi" hay "vâng" thì cũng là thưa mà. Cuộc sống cứ trôi đi như thế. Vẫn ổn cả.
Tôi cũng chắng có thói quen chia sẻ với anh ấy những việc tôi định làm, bởi dù tôi có làm gì thì anh cũng sẽ ủng hộ tôi thôi. Tôi thích những chuyến đi chơi với lũ con gái cùng lớp ngày xưa hơn là cùng anh chu du đây đó. Anh thì không có nhu cầu đi du lịch, chỉ thích ở nhà ôm ti vi và chơi với lũ nhóc. Vậy là tôi chia sẻ những thú vui của mình với đám con gái. Tôi thấy thế cũng ổn vì thâm tâm tôi cho rằng, tôi có những sở thích riêng của mình, và tôi cũng không chia sẻ nó với bất cứ người đàn ông nào khác. Tôi nghĩ anh cũng tán thành vì chẳng bao giờ thấy anh ca thán gì.
Anh cũng vì thế mà trở nên "nhàn rỗi". Anh không có cảm giác phải "chia sẻ" việc nhà với vợ như những người đàn ông khác. (ảnh minh họa)
Anh là quản lý của một công ty lớn, tôi cũng là trưởng phòng của một công ty liên doanh, thu nhập ngang ngửa nhau. Vì vậy, trong mắt tôi, anh và tôi chẳng có gì khác nhau cả.
Thu nhập của hai chúng tôi đáp ứng đầy đủ những nhu cầu chi tiêu của cả gia đình. Tôi thuê 2 người giúp việc, vừa làm việc nhà, vừa chăm hai đứa trẻ. Vì thế, cuộc sống của tôi rất nhẹ nhàng. Tôi có thể ngồi café hàng giờ với bạn, hay đi beauty salon cả ngày mà không phải lo cái ăn cái uống cho hai đứa bé. Mọi sự học hành, đi chơi của bọn trẻ đã có giúp việc lo. Chồng tôi ngày nào cũng có quần áo phẳng phiu đi làm, chiều về có cơm dẻo canh ngọt mà tôi chẳng cần phải mó tay vào.
Anh cũng vì thế mà trở nên "nhàn rỗi". Anh không có cảm giác phải "chia sẻ" việc nhà với vợ như những người đàn ông khác. Chiều tan làm, thường anh không bao giờ về nhà ngay. Thâm chí, có hôm ham vui với đám anh em cùng công ty, anh cũng không về nhà. Lúc đầu, tôi cũng hơi bực bội và than phiền. Nhưng rồi, tôi nghĩ anh bận công việc cả ngày, để anh "giải tỏa" căng thẳng một chút, miễn sao anh không làm gì bậy bạ là được.
Với suy nghĩ ấy, tôi cũng dễ dãi với bản thân mình hơn. Chồng đi chơi là việc của chồng, vợ đi chơi là việc của vợ. Tôi đi mua sắm và làm đẹp với lũ bạn thân, tôi ngồi café tới khuya và quên dần các công thức nấu ăn. Cuộc sống cứ thế trôi đi cho đến một ngày...
Khoảng cách mỗi ngày một xa
Anh trở về nhà trong một bộ dạng say khướt và tâm trạng khác thường. Anh không muốn gần tôi và dường như né tránh tôi. Tôi nghĩ rằng anh có chuyện căng thẳng trong công việc nên không muốn "tra khảo" anh.
Tôi những tưởng cuộc sống như vậy là thoải mái cho cả anh và tôi. Đàn ông vốn thích tự do, không mong được kiểm soát, không phải thế sao? (ảnh minh họa)
Cứ thế mỗi ngày anh lại một đi chơi nhiều hơn. Anh vắng mặt liên tục trong các bữa cơm chiều và các sự kiện của gia đình. Anh khiến tôi có cảm giác anh không muốn về nhà và không muốn nhìn thấy sự hiện diện của tôi.
Khoảng cách giữa tôi và anh lớn dần lên mà tôi không hiểu lý do. Tôi thấy mọi thứ trước đây đang rất ổn. Khi tôi gặng hỏi mãi thì anh chỉ nói: "Anh thấy cuộc sống này không còn phù hợp với anh nữa".
Một ngày, tôi trở về nhà và nhìn thấy tờ giấy ly hôn được đặt ngay ngắn trên bàn. Tim tôi thắt lại.
Tôi những tưởng cuộc sống như vậy là thoải mái cho cả anh và tôi. Đàn ông vốn thích tự do, không mong được kiểm soát, không phải thế sao?
15 năm nhìn lại
Chặng đường 10 năm ở bên nhau chưa đủ dài cho một cuộc hôn nhân nhưng có lẽ lại là quá dài cho sự chịu đựng của anh về một người vợ "vô tư" như tôi. Tôi đã làm mọi cách nhưng không thể níu kéo được anh, người đàn ông mà tôi vẫn yêu rất nhiều. Chúng tôi đã chia tay nhau như thế, nhẹ nhàng và không oán hận. Các con, mỗi người một đứa, và vẫn liên lạc thường xuyên với nhau.
Hôm nay, 5 năm sau ngày ấy, tôi nghe tin anh chuẩn bị lập gia đình, tim tôi thắt lại một lần nữa. Tôi đã đánh mất anh bởi suy nghĩ sai lệch của một người vợ bằng tuổi. Mong anh, ở nơi đó sẽ tìm thấy hạnh phúc thật sự của mình.
Theo VNE
Kinh hoàng chồng cặp với 2 người đàn bà già Đó đều là hai người đàn bà giàu có và đều là hai bà sếp của anh, từ công ty cũ sang công ty mới. Điều khiến tôi chán nản nhất là, dù đã bị tôi phát hiện một lần, phanh phui sự thật, và dù anh có van xin sẽ không bao giờ tái phạm nữa, nhưng anh vẫn lừa dối tôi....