Không phải anh, ai khiến được em say?
Anh, là người đầu tiên em yêu. Anh, là người đầu tiên dạy em bài học thất tình. Cũng là anh, người đầu tiên khiến em nhìn rượu mà muốn uống.
Rượu đế xa nhà, cồn gấp mấy lần rượu, mùi hóa chất xộc lên mũi. Muốn uống lạ kỳ! Rớt giọt nào qua cổ là xé họng giọt đó, vậy mà ly cứ nâng lên đều đều, cho đến khi cái chai nước suối 500 ml cạn queo. Lần đầu em nhậu!
Nhưng em không say. Ai nói người say có nhận mình xỉn bao giờ, kệ, em vẫn nghĩ mình tỉnh. Đầu óc chạy ngon lành, biết đứng lên bái bai “chiến hữu” rồi dắt bạn nhậu về ngủ. Biết cái nhà trưng bày xa xa là chỗ ngủ qua đêm của đám đồng nghiệp đi xả trại, chỉ có điều mắt nhắm thẳng mà hai cái chân cứ đi ngoặt ra hàng hiên. Nói cười tự nhiên, kể chuyện mạch lạc, rồi tự dưng gục đầu xuống… đầu gối của anh bạn biết chuyện, tóc tai bù xù che kín mặt. Để không ai thấy nước mắt em âm thầm rơi.
Đêm đó em còn đủ tỉnh để hộ tống bạn nhậu đi… ói (sau này mới biết bạn nhậu cũng thất tình) và sáng ra vẫn tí toét nhe răng chụp hình. Chỉ đến khi về nhà, không có ai, vớ lấy điện thoại gọi cho chị bạn thân, em khóc như chưa bao giờ được khóc. Nước mắt em luôn kiềm chế – để khỏi đánh động người thân, để khỏi mất công giải thích hay đơn giản vì em không thích khóc trước mặt người khác – nay cứ mặc tình tuôn ra. Đầu dây bên kia im lặng nghe, chắc cũng không nghe nổi em nói cái gì. Hồi nhỏ ăn đòn te tua em cũng không khóc thả ga như vậy. Thấy đỡ nhiều lắm! Khóc hơn tiếng đồng hồ chứ ít gì.
Video đang HOT
Em không thích viết lại những gì thuộc về cảm xúc. Bởi em không giỏi tả. (Ảnh minh họa)
Anh là chim trời. Trái tim anh, em không đủ tự tin nắm níu. Như anh có lần gật đầu khi em bảo: “Anh dễ động lòng!”. Dùng dằng mãi, em quyết định quên anh, để thấy mình bỗng dưng bị quăng ra giữa biển khơi trong màn đêm đen kịt. Không biết bấu víu vào đâu! Đêm dài mà giấc ngủ chỉ vá víu được vài mảnh.
Vật vờ hơn năm trời em quên được anh, cảm giác như được giải thoát, cả người lâng lâng. Chưa yêu anh, em hay tự hỏi thế nào là yêu. Yêu anh rồi, em biết đó là yêu. Em đo tình yêu dành cho anh bằng sự đau lòng. Hai lần nhìn thấy anh suy sụp, lần đầu em thắt ruột thắt gan, lần sau em vỗ vai anh ái ngại.
Sau anh, em không rơi nước mắt vì ai nữa. Sau anh, em không nhấp môi quá hai lần trong bất cứ cuộc vui nào, dù bị nài ép ra sao. Sau anh, em chưa yêu lại ai. Không phải em còn vấn vương anh, chỉ là em không vượt qua được ranh giới “thích rất nhiều”. Hoài không thấy ai lôi em đi giùm, (có mấy) người ta cũng đứng đó đợi em bước tới mà dè đâu em cứ ngồi bệt xuống chờ.
Em không thích viết lại những gì thuộc về cảm xúc. Bởi em không giỏi tả. Hơn nữa, khoác cho cảm xúc bóng hình của câu chữ, tuy có thể làm mình nhớ lâu hơn nhưng dường như cũng tước mất cái mơ hồ thật thà của cảm xúc. Nhưng bây giờ em viết để gìn giữ anh không trở thành “somebody that I used to know”. Như lâu nay em vẫn gìn giữ, dù anh đã thuộc về quá khứ. Quá khứ hoàn thành!
Theo Ngoisao
Em đã không còn nhận ra anh nữa
Chưa đầy năm năm bên nhau mà đã bao lần em phải kinh ngạc nhìn anh và tự hỏi: "Anh đây sao?".
Anh thay đổi nhiều quá, anh giờ đây chỉ còn biết nghĩ đến bản thân mình, chẳng chịu chia sẻ chút gì với người bạn đời suốt ngày đầu tắt mặt tối, và mắt mờ chân chậm đến nơi, cũng vì núi việc không tên mà anh vẫn hay gọi chung là việc vặt.
Em đẻ hai con rồi mà lúc nào anh cũng thắc mắc sao bụng không phẳng, đẹp như ngày xưa, và rồi anh chẳng giấu giếm những lần cầm điện thoại chụp ảnh những em xinh tươi đang dạo trên đường phố, những cô mà em tin chỉ mơn mởn bằng một phần của em ngày xưa. Em thức đêm thức hôm chăm sóc con, anh thì hôm nào cũng được ngủ thẳng giấc, rồi làu bàu trách em sao cứ để nó quấy. Đồng thời vẫn muốn em đẻ thêm đứa nữa bởi lúc nào anh cũng thích có con trai, trong khi đó đang đêm con khóc thì sẵn sàng lấy chân đá em một cái "sang dỗ con đi để anh ngủ". Lâu rồi quà không có, hoa càng không, thậm chí một lời nói dịu dàng cũng không cánh mà bay mất từ lúc nào không ai rõ tung tích.
Có bao giờ anh thầm hỏi sao mình có năng khiếu, tài đến nỗi biến một cô gái xinh xắn gọn gàng trở nên như vậy hay không? Còn em, chẳng thể làm gì khác bởi một ngày của em cũng chỉ có hai mươi tư giờ và lúc này đây em không thể tự biến hóa cho mình có thêm hai cái tay nữa để mà hoạt động liên tục.
Em vẫn nhớ rõ ngày xưa ấy em tự thấy mình có giá lắm, vì được nâng niu, coi trọng và được chăm sóc. Còn giờ đây em nhận ra mình chẳng còn một tí "tài sản" nào, ngoài hai đứa con mà em quanh quanh với chúng cũng hết cả một ngày, đến mức em chán chả buồn nói và "nhờ" anh giúp em quan tâm đến chúng nữa. Lúc nào anh cũng chúi mũi vào đồ công nghệ cao, đó mới chính là những đứa con gần gũi thân cận với anh nhất. Anh nói mình là trụ cột đi làm kiếm tiền, anh dành hết thời gian vào mục đích lớn nhất đó và lợi nhuận thu được anh lại phục vụ cho thú vui riêng của mình, trong khi em thì chẳng thấy vui gì cả, anh nói em chẳng biết gì.
Thì đúng rồi, mở mắt ra một cái là nghe tiếng con khóc, thôi thì đủ, đói có, đái có, khóc vì chẳng có lý do gì cũng có, loanh quanh phục vụ cả gia đình rồi đi làm. Về nhà lại long tóc gáy lên cho con ăn, tắm rửa và nấu ăn cho cả nhà, ngẩng mặt lên thì trời tối mò, ngồi nghỉ thôi, thời gian ấy quý giá cần phải hít thở thật sâu để còn tái sản xuất sức lao động, sẵn sàng cho một ngày mai hoạt động đều đặn như thế. Thử hỏi thời gian đâu để mà chăm sóc, thời gian đâu để mà spa thư giãn, làm gì có lúc nào mà tìm hiểu cái "thú vui" của anh. Chờ được đến lúc con lớn thì giá trị cũng đã hao mòn, còn điểm phấn tô son làm gì cho thêm buồn với dấu vết thời gian, thêm nữa em bực tức nghĩ anh không xứng đáng có được một người vợ vừa đảm đang vừa xinh đẹp.
Em ước mong anh sẽ bớt chút thời gian quý như kim cương của mình để chơi cùng con, bởi đứa con là tài sản chung lớn nhất, là điều cần vun đắp cùng với tình cảm vợ chồng. Em đã thể hiện niềm khao khát ấy từ lâu, thậm chí ghi cả điều ước gửi ông già Noel. Rồi dùng đủ hình thức, mặn, nhạt, ngọt, gắt để du đẩy cái quan niệm "việc vặt là của đàn bà" của anh vậy mà lòng anh "vẫn vững như kiềng ba chân". Em muốn xõa tung hết cả, biến mình thành một con người khác, sống vì mình, tự chau chuốt cho bản thân, cho mình chứ chẳng cần phải cho ai khác. Song thực sự em không có đủ thời gian và tâm trí nữa. Cuộc sống như vậy thử hỏi còn nghĩa lý gì?
Theo VNE
Ly dị vì chuyện ăn Tết nhà nội hay ngoại Gần mười năm cưới nhau, cứ mỗi lần Tết đến là Hùng luôn sống trong sợ hãi. Bên cạnh nỗi lo cơm áo gạo tiền cùng hàng trăm thứ nỗi lo ngày Tết thì quyết định "ăn Tết bên nào" (nhà nội hay nhà ngoại). Điều đó luôn là một thách thức căng thẳng, nó tốn không biết bao nhiêu mồ hôi (cãi...