Không ngờ chồng lại có những mưu hèn kế bẩn như thế này
Chỉ vì để thỏa tính ăn chơi đàn đúm của mình mà anh nỡ lừa dối mẹ con tôi, đẩy mẹ con tôi đến cảnh bần cùng.
Thật không ngờ, người chồng đầu ấp tay gối hơn 6 năm trời lại trở nên đốn mạt đến vậy. Bao nhiêu công sức vun vén, gây dựng hạnh phúc cho gia đình giờ đổ sông đổ bể.
Cách đây một năm, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào anh chơi với một hội bạn mới rồi học theo những thói hư tật xấu của chúng bạn, nào thì lô đề, cờ bạc, gái gú, thậm chí cả chơi những thứ thuốc gây ảo giác. Vì quá tin chồng và vì từ trước tới giờ anh chưa bao giờ dính đến những tệ nạn đó nên tôi không hề hay biết gì cho tới khi có một đám người tới nhà đập phá, đòi nợ thì mọi chuyện mới vỡ lở.
Ảnh minh họa
Anh nợ đến hơn 300 triệu mà toàn vay của dân xã hội chỉ vì bài bạc, chơi bời giờ không trả nợ thì không sống nổi với bọn người đó. Bao nhiêu tiền của bấy lâu tích góp đội nón ra đi khiến tôi vô cùng bất mãn nhưng vì cứu chồng, cứu cha cho con nên tôi chấp nhận và mong anh tu tỉnh.
Sau lần đó, anh hứa với tôi và gia đình sẽ không bao giờ giao du với đám bạn đó nữa, không dính dáng gì tới các tệ nạn xã hội và tu chí làm ăn. Tôi rất mong anh quay lại như trước vì bản chất anh là người chăm chỉ làm ăn, thương vợ con, thật tình tôi không hiểu vì lý do gì mà anh trở nên đổ đốn như vậy.
Nhưng thật oan nghiệt, tin chồng để giờ tôi mất trắng, nhà cửa cũng không còn, tiền bạc một xu dính túi cũng không còn kèm theo một đống nợ nần trên vai.
Được độ nửa năm, tôi thấy anh đi làm bình thường, thương vợ con hơn thành ra tôi không nghi ngờ gì và còn yêu thương, tận tâm với anh hơn để đáp lại những gì anh đã thay đổi vì vợ con. Mới đây, anh bàn bạc với tôi muốn tự mở kinh doanh riêng nên cần vốn, tôi cũng thấy hợp lý vì làm công mãi cũng không giàu được mà vợ chồng tôi lẽ ra đã tính chuyện làm ăn riêng từ lâu rồi. Một phần vì công việc của tôi giờ cũng trì trệ, sợ không được bền bỉ nữa mà chúng tôi muốn sinh thêm một em bé nữa vì thế tôi muốn có kinh tế ổn định hơn.
Video đang HOT
Trong nhà cũng chẳng còn tiền mặt, vợ chồng tôi đã thế chấp căn nhà để vay vốn ngân hàng. Tôi cũng về vay nhà ngoại và một vài anh chị em họ hàng mỗi người một ít để mở công ty riêng. Bao nhiêu tiền của tôi đưa hết cho chồng và chỉ tham mưu cho anh những việc nên và không nên. Tất cả mọi chuyện từ a tới z về chuyện mở công ty anh đều trao đổi với tôi khiến tôi không một chút nghi ngờ mà còn rất hào hứng.
Vậy mà, đùng một cái, bỗng hai ngày trời tôi không thấy chồng về nhà, liên tiếp điện thoại cho chồng thì nhận được tin nhắn xin lỗi từ chồng và mong tôi tha thứ, số nợ của anh đã lên tới con số không ngờ khiến anh phải nghĩ cách để lừa dối tôi với mục đích có tiền trả nợ, nếu không bọn người kia sẽ bám riết anh và những người thân. Từ đó anh tắt máy, tôi không thể liên lạc được với anh nữa. Anh cũng đã nghỉ làm, giờ chẳng biết anh ở phương trời nào, bỏ mặc vợ con trong cảnh nợ nần, tay trắng, nhẫn tâm ôm một đống tiền rồi bỏ đi như vậy.
Tôi căm phẫn, uất ức, nhìn con thơ mà tim tôi ứa máu. Tôi chẳng biết phải hé răng nói với gia đình như nào. Công việc của tôi không đủ đảm bảo để cõng hết số nợ đang gánh. Ức vì mất tiền của là một phần nhưng tôi ức đến mức không thể khóc nổi khi chồng mình đang tâm lừa dối vợ con trắng trợn như vậy. Cứ cho anh không nghĩ cho tôi thì cũng nên nghĩ cho con.
Tôi không biết phải sống tiếp tục như thế nào đây. Nhà thì đã thế chấp ngân hàng. Còn một đống nợ họ hàng, bạn bè chưa biết lấy gì để trả. Thật sự, tôi quá bế tắc, anh thậm chí còn không xuất hiện để tôi có thể hỏi vì sao. Tôi phải làm sao để đối diện với sự thật này, làm gì để con tôi có cuộc sống tốt đẹp như nó đang có. Thật sự, tôi chỉ muốn chết đi cho xong nhưng nghĩ đến con tôi lại không đành lòng. Cuộc sống, sao lại có lúc trở nên khốn nạn với tôi như vậy?
Theo VNE
Em sẽ để anh ở lại với cô ấy
An đi, với một trái tim đau. Cô biết, cô sẽ cần phải dùng tới cả quãng đời còn lại để quên tình yêu này...
Ảnh minh họa
Diệu Hương mệt nhọc mở đôi mắt rồi lặng lẽ quan sát xung quanh. Căn phòng của bệnh viện một màu trắng xóa đến ghê người. Thấy Hương mở mắt, Thắng lao đến bên giường, nắm vội lấy bàn tay Hương hổn hển nói:
"Hương, em tỉnh rồi đó phải không? Ơn trời đã để cho em tỉnh lại. Cảm ơn em đã không bỏ anh ở lại. Cảm ơn em thật nhiều".
Thắng gục đầu vào bàn tay của Hương và bật khóc. Nước mắt của một người đàn ông chảy dài, tấm tức. Có lẽ anh giống như người từ cõi chết trở về sau khi Hương tỉnh dậy. Nếu cô mãi nhắm đôi mắt đó lại, không biết suốt cả cuộc đời này anh có thể tha thứ cho mình hay không. Hương nhìn anh, khóe mắt lăn dài nước mắt. Cô quay mặt vào trong đầy hờn dỗi. Cô còn giận anh vì một câu thú nhận trong buổi chiều mưa hôm ấy. Thắng nhận ra sự đau đớn trên gương mặt của Hương. Anh muốn nói điều gì đó nhưng rồi anh lùi ra phía sau, nhường chỗ cho bác sĩ vào thăm khám.
Lúc này, bên ngoài cửa, An gạt đi nước mắt đang lăn dài trên má. Cô nghẹn ngào khi chứng kiến cảnh Hương tỉnh dậy sau những ngày cái chết đã cận kề. An quay mặt đi khi thấy Thắng quay ra phía cửa... Cô trốn chạy...
An bước trên con đường vắng vẻ để về nhà. Thành phố lúc này đã lên đèn. An thấy nhớ Thắng, nhớ đến quay quắt. Đã hơn 1 tháng nay cô không dám gặp anh, thậm chí nghe điện thoại, nhắn một dòng tin cô cũng không dám. Đêm nào cô cũng ôm chiếc điện thoại, ngắm nhìn ảnh của Thắng và cô đã chụp chung trong một chuyến đi chơi xa. Nước mắt cô cứ thế lăn dài cho tới khi cô mệt lả và thiếp vào giấc ngủ.
An biết, những tháng ngày này Thắng còn đau khổ hơn anh. Cô chỉ đau khổ vì phải rời xa người mình yêu còn Thắng bị hai thái cực dày vò. Anh cảm thấy có lỗi với An khi đã làm cô yêu anh nhưng lại khiến cô đau khổ. Anh cũng cảm thấy thương xót Diệu Hương - cô gái còn quá trẻ đem lòng yêu anh đến cuồng si.Thắng đã làm cho cả hai người con gái yêu anh đều tổn thương.
An gặp Thắng rất tình cờ, một cuộc gặp gỡ như là định mệnh. Đó là một buổi tối tan làm muộn, An lững thững đi về nhà và bị Thắng vô tình đâm phải. Thực ra lúc đó phải trách An vì cô đã không tập trung nhưng Thắng rất sốt sắng, đưa cô đi khám ở bệnh viện và đèo về tận nhà. Anh còn xin số điện thoại của cô để tiện liên lạc phòng khi có sự cố gì xảy ra.
Hai người quen nhau từ đó. Một tuần cô bị đau chân cũng là một tuần anh qua nhà đèo cô tới chỗ làm. Tình cảm đến tự nhiên và chóng vánh nhưng An vẫn rất chừng mực trong chuyện tiến xa hơn. Cô không muốn vội vàng vì trái tim cô đã không còn đủ chỗ cho những tổn thương và đau đớn.
Và rồi An nhận lời yêu Thắng sau 1 năm quen nhau. Thắng cũng nói với An về Diệu Hương, một cô gái xinh xắn, kém anh 5 tuổi, là con một người bạn của mẹ Thắng. An biết chuyện cô bé yêu đơn phương Thắng nhưng cô không nghĩ tình yêu đó lại lớn đến như vậy. Chính vì thế An mới quyết tâm giữ lấy người mình yêu thương.
Thắng chưa từng yêu Diệu Hương nhưng cô không chấp nhận thực tế đó. Bao năm qua, Diệu Hương chỉ chung thủy với Thắng dù cho anh chưa từng đáp lại tình cảm. Thắng động viên An, hãy cho anh thêm một chút thời gian để thuyết phục Diệu Hương. Anh không muốn làm Diệu Hương bị sốc, cũng không muốn Diệu Hương phải tuyệt vọng vì với anh, tình yêu có thể không tồn tại nhưng tình thương và sự trân trọng dành cho Diệu Hương thì rất nhiều.
Yêu nhau hơn 2 năm, quãng thời gian đủ để An hiểu trái tim chân thành mà Thắng dành cho cô. Chính vì điều đó mà An chưa từng trách cứ anh về mối tình không thể dứt bỏ với Diệu Hương. Đã nhiều lần Thắng nói rõ tình cảm của mình với Diệu Hương nhưng cô không muốn chấp nhận sự thật ấy. Hương yêu Thắng và dù phải đánh đổi cả danh dự của mình Hương cũng không muốn mất Thắng. Để tránh cho Hương tổn thương, Thắng vẫn chưa nói sự thật về người con gái mà anh yêu thương thật lòng. An vẫn chấp nhận là người trong bóng tối của Thắng dù trong lòng cô đôi lúc cũng cảm thấy nhói đau.
Và rồi, chiều mưa hôm ấy, khi Diệu Hương vô tình nhìn thấy An và Thắng hôn nhau trong căn phòng của anh, Diệu Hương đã sốc thật sự. Cô lao ra khỏi căn phòng và chạy băng trong màn mưa. Để An không đau lòng, Thắng đã không chạy theo Hương, vì anh muốn Hương hãy một lần đối diện với sự thật rằng người mà anh yêu là An.
Đêm hôm ấy, Hương tự tử. Cô gái với trái tim non nớt và ngây thơ không đủ sức chịu đựng để chấp nhận sự thật đó. Thắng lao vào viện vì anh không thể bỏ mặc Hương trong tình cảnh đó. An cũng theo anh vào viện nhưng cô chỉ dám đứng từ xa nhìn Thắng khụy ngã bên giường bệnh của Hương. Người nhà của Hương nắm lấy tay Thắng cầu xin anh đừng rời xa Hương khi con bé tỉnh lại. Nhìn cảnh tượng đó, An cảm thấy đau lòng vô cùng.
An hiểu nỗi khổ tâm mà Thắng phải trải qua. Cô tin, tình yêu mà anh dành cho cô là thật nhưng anh cũng không đành lòng nhìn một cô gái như Diệu Hương mất đi cuộc sống vì mình. Đó là lí do cho quyết định ngày hôm nay của An...
An thu dọn hành lí, chuyển nhà đến một nơi khác để Thắng chẳng bao giờ có thể tìm đến cô. Không có An, trái tim Thắng sẽ đau và tình yêu của Diệu Hương sẽ là liều thuốc chữa lành vết thương ấy cho Thắng. Rồi anh sẽ yêu Hương, trái tim con người ta đâu phải là gỗ đá để trơ ra trước tình yêu. An tin, Diệu Hương đủ ấm áp và dịu dàng để khiến Thắng rung động. Dù sao, so với Diệu Hương, An cũng có thể sống mà không có Thắng. An không tỏ ra cao thượng, cô chỉ nhận thấy rằng trong cuộc đời đôi khi cũng có những nhân duyên chỉ đến như gió thoảng trong đời. Có lẽ, An và Thắng là như vậy.
Thắng rời bệnh viện và vội vã tới tìm An. Hơn 1 tháng nay anh không thể tìm An vì anh còn bận với Diệu Hương. Khi anh tới, cánh cửa đã khóa, người hàng xóm gửi cho anh một lá thư thật dài. Nhưng nước mắt nhòa đi, Thắng chỉ còn nhìn rõ dòng chữ: "Em yêu anh nhưng em chọn cách rời xa. Hãy để Diệu Hương chữa lành vết thương mà em tạo ra cho anh. Em tin, hai người sẽ hạnh phúc".
An đi, với một trái tim đau. Cô biết, cô sẽ cần phải dùng tới cả quãng đời còn lại để quên tình yêu này...
Theo Iblog
Kể sách 'bẩn' của anh chàng đã qua một đời vợ Vò đầu véo tai, bứt ra cả nắm tóc rụng, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra một "mưu hèn kế bẩn". ảnh minh họa Hắn là người đàn ông đã qua 1 lần đò. Vợ hắn chê hắn vô tâm, ích kỉ, không có trách nhiệm gì gì ấy, cuối cùng thì đòi li dị. 33 tuổi, trong khi nhiều gã còn độc...