Không muốn trả tiền khi hẹn hò Bạn trai đòi chia tay
Em muốn tâm sự để vơi đi nỗi buồn. Em thật sự sốc khi cậu ấy nhắn tin rằng lần nào cậu ấy cũng phải trả tiền. Cậu ấy mệt mỏi và thấy hoang phí vì đang tiêu tiền của bố mẹ.
Em năm nay 21 tuổi. Em chuyển đến dãy trọ và gặp cậu ấy ở đó. Chúng em ở sát phòng nhau. Thời gian đầu, chúng em là bạn, nói chuyện rất hợp nhau. Cậu ấy rất tốt, theo nhận xét của em và cả em gái em. Chúng em ăn chung một thời gian, cảm thấy mến nhau. Yêu nhau được 5 tháng, trải qua vui buồn đủ cả, cãi nhau cũng có, chúng em càng yêu nhau hơn.
Cậu ấy rất tâm lý và chiều em. Mỗi lần đi chơi, em và cậu ấy rất hạnh phúc. Có điều em gái em không thích cậu ấy vì chúng em bằng tuổi nhau và em gái không thích quê của cậu ấy.
Nói thêm về vấn đề tiền nong, có lần bọn em đã cãi nhau. Cậu ấy là sinh viên và em cũng vậy, nên đến cuối tháng là hết tiền. Em hiểu và rất thông cảm. Sinh nhật em, bạn ấy không tặng gì, em cũng cho qua vì đó vào cuối tháng. Hôm 8/3 vừa rồi, cậu ấy tặng quà và đưa em đi ăn. Gần đây nhất là tối chủ nhật cậu ấy đưa em đi chơi và ăn uống. Bọn em đã rất vui.
Video đang HOT
Tối qua bọn em đi cắt tóc. Cậu ấy trả tiền cho em với trị giá 20 nghìn đồng. Hai đứa đi về, không ai nói chuyện với ai. Em về tới phòng lâu rồi mà vẫn không thấy cậu ấy, nhắn tin và gọi nhưng cậu ấy không nghe máy. Cuối cùng cậu ấy nhắn cho em một tin: “Ck nói thật lúc nào cũng là tiền của ck, ck nói ra thế mình kết thúc đi. Ck mệt mỏi lắm rồi, ck đang tiêu tiền của bố mẹ, ck thấy mình tiêu hoang quá” (bọn e xưng là vk – ck).
Đọc xong tin nhắn đó em rất sốc, cảm giác rất khó tả. Chỉ vì tiền bạc mà cậu ấy nói em thế. Giờ bọn em chia tay nhưng em vẫn còn yêu. Không biết có phải em sai không, mong anh chị cho em lời khuyên. Em cũng nói thêm là bình thường cậu ấy rất tâm lý, quan tâm em, nói chung là em không chê ở điểm gì.
Theo VNE
Chồng chỉ coi tôi là cỗ máy tình dục ?
Những tưởng đứa con sẽ trở thành cầu nối, sợi dây gắn kết chặt hơn tình cảm vợ chồng, nào ngờ, từ ngày tôi có thai, tình cảm vợ chồng lại ngày một xa cách. Suốt gần nửa tháng qua, tôi luôn sống trong dằn vặt, đau khổ. Từ khi có thai, tôi mới nhận ra bộ mặt thật của chồng tôi.
Chồng tôi là người hoạt bát, quan hệ rộng. Công việc kinh doanh đòi hỏi anh phải đi nhiều, quan hệ với nhiều hạng người trong xã hội. Ai cũng bảo, tôi có phúc vì lấy được người chồng giỏi lại đẹp trai. Thời gian mới cưới, tôi cũng ngây ngất trong hạnh phúc ấy. Nhưng càng ngày, anh càng xa tôi hơn.
Từ ngày có thai, tôi xanh như một tàu lá, cứ ăn vào lại nôn ra hết. Gần bốn tháng rồi mà tôi vẫn không thể ăn uống một cách ngon lành được nên chỉ tăng được có hơn 1 kg. Suốt ngày tôi có cảm giác mệt mỏi, người lúc nào cũng trong tình trạng thiếu ngủ trầm trọng. Đặc biệt, tôi rất sợ làm chuyện ấy với chồng. Tôi luôn tìm cách lảng tránh những lúc anh gợi ý.
Mới đầu, anh ấy cũng tỏ ra thông cảm với vợ, nhưng càng ngày anh ấy càng tỏ ra khó chịu với tôi. Anh ấy cho rằng tôi "có vấn đề" nên vợ chồng mới cưới mà "tránh chuyện ấy" như tránh tà. Chồng tôi không chấp nhận lý do mệt mỏi do mang thai của tôi. Anh bảo nhiều người mang thai vẫn có nhu cầu quan hệ tình dục bình thường thậm chí còn sung mãn hơn trước. Anh cho rằng, việc quan hệ vợ chồng không liên quan gì đến chuyện mỏi mệt hay thai nghén mà là do tình cảm, thái độ của hai người đối với nhau.
Tôi đã rất nhiều lần nói với anh rằng, tôi rất yêu anh nhưng vì đứa con thì anh ấy cố gắng "chịu đựng" thêm một thời gian. Nhưng chồng tôi không cho những lời nói của tôi là thật. Anh thường bóng gió nói rằng, người đàn bà mà không biết "phục vụ" nhu cầu của chồng đồng nghĩa với việc dâng chồng mình cho người khác. Tôi rất buồn khi nghe anh nói vậy nhưng tôi cũng không thể nào ép mình "chiều" anh được bởi tôi thực sự cảm thấy sợ chuyện ấy.
Đã nhiều lần, anh ấy đi tiếp khách hàng về, có chút hơi men, anh định "ép" tôi nhưng đều không thành. Từ đó, hai vợ chồng tôi rất ít khi nói chuyện với nhau. lắm lúc, tôi cảm thấy vô cùng tủi thân bởi sự hờ hững, không quan tâm đến tình hình sức khỏe của tôi và con. Có lẽ, trong đầu anh, ngoài chuyện quan hệ tình dục ra, tôi không còn "tác dụng" gì khác. Ý nghĩ ấy cứ đeo đẳng, giày vò tâm can tôi tê buốt.
Khoảng một tháng trước đây, chồng tôi có đưa về một cô gái trẻ, nói là bạn làm ăn. Cô ta ở lại ăn tối với vợ chồng tôi. Qua cách hai người nói chuyện với nhau, tôi biết họ không đơn thuần chỉ là bạn làm ăn. Tôi gặng hỏi thì chồng tôi gạt phăng đi. Nhưng mối nghi ngờ càng ngày càng lớn lên trong lòng tôi.
Ngay sau bữa cơm đó hai hôm, tôi nhờ cậu em trai "theo dõi" và biết được rằng anh và cô gái trẻ kia thường xuyên vào nhà nghỉ với nhau. Tôi khóc lóc, tra vấn với chồng tôi. Khi không thể chối cãi, anh ấy hùng hổ bỏ đi và tuyên bố rằng, "cô không đáp ứng cho tôi thì tôi phải tìm người khác chứ còn làm cách nào". Anh cấm tôi không được chen vào quan hệ của anh bởi theo anh, tất cả mọi lỗi lầm dẫn đến cơ sự đó đều do tôi gây ra.
Tôi cảm thấy xúc phạm nhưng lại vô cùng bối rối. Phải chăng chính tôi đã đẩy chồng vào con đường ngoại tình? Liệu tôi có thể sống hạnh phúc bên người chồng chỉ coi tôi là một "cỗ máy tinh dục" không hơn không kém?
Theo VNE
Tôi là kẻ đi yêu chồng người Tôi sinh ra không mặc định là người đi yêu chồng người, nhưng tôi vẫn là người đi yêu chồng người. Đàn ông yêu bằng mắt, đàn bà yêu bằng tai. Nói thế là xét hoàn cảnh tôi, một người phụ nữ đã hết mình mù quáng vì yêu. Tôi không hối hận vì mình đã yêu, chỉ hối hận vì mình đã...