Không muốn sống cả đời với người chồng gia trưởng
Chồng hơn tôi 3 tuổi, cả tôi và chồng đều làm việc trong một cơ quan nhà nước, công việc của tôi và anh đều có thời gian dành cho gia đình, nhưng anh không động chân động tay đến bất cứ một việc gì.
ảnh minh họa
Việc chăm sóc hai đứa con nhỏ, dạy dỗ con học hành, việc nhà cửa, cơm nước,… anh đều coi đó là việc của đàn bà.
Nhiều lần tôi bận chăm con, nói chồng giúp tôi ra chợ mua mớ rau, nhưng anh không anh không đi được, đó là công việc của người phụ nữ không phải của anh, không ăn thì nhịn chứ anh không đi mua.
Cũng có hôm, nấu cơm ăn xong thì con quấy khóc, tôi phải bế con dỗ dành để con nín, tôi nói anh rửa bát nhưng anh không làm. Tôi nói nhiều quá thì anh mang đập hết cả mâm cơm, nói có vài cái bát nạnh nhau với chồng thì ăn xong đập hết đi đỡ phải rửa. Tôi tức quá, mà không làm gì được chồng.
Video đang HOT
Việc nhà cửa con cái thì anh chẳng làm gì, thu nhập của anh thì cũng nhiều hơn tôi một chút, nhưng anh nói phải dành tiền để quan hệ xã hội, nên cũng chỉ đưa cho tôi mỗi tháng vài triệu đồng, thấp hơn cả thu nhập hàng tháng của tôi lo cho gia đình.
Tôi đủ tiêu hay không đủ tiêu anh cũng chẳng bao giờ quan tâm hỏi han, cũng chẳng hỏi xem với số tiền như thế tôi chi tiêu như thế nào.
Tháng nào tôi cũng phải tằn tiệm, chắt bóp lắm mới đủ tiêu, tháng nào không đủ thì tôi lại vay tiền bạn bè hay người thân, chứ nói với chồng anh cũng chẳng giúp, mặc dù trong người anh lúc nào cũng có vài triệu đồng, nhưng chuyện gia đình, con cái cứ như không phải việc của anh vậy.
Với vợ thì như thế, với con anh cũng chẳng khá hơn, một tháng anh về nhà với vợ con vài lần, nhưng lần nào về anh cũng chê nhà cửa bẩn thỉu, rồi đánh đập, dọa nạt hai đứa con.
Chúng nó cứ nghe cuối tuần bố về là đứa nào đứa đấy đều sợ và tỏ vẻ không thích. Bố bế còn chẳng theo, bình thường tôi đi đâu thì chúng đòi đi theo nhưng bố có muốn đưa đi cũng không đứa nào muốn đi cùng.
Chồng thấy như vậy lại trách tôi không biết dạy con, con hư tại mẹ, rồi nói tại tôi tiêm nhiễm vào đầu chúng những suy nghĩ không tốt về bố. Trong khi tôi chẳng làm gì, tất cả chỉ là sự cảm nhận của trẻ con về bố của chúng.
Sống với nhau 10 năm rồi, nhưng lúc nào tôi cũng phải chịu thiệt thòi, lép vế với anh về mọi mặt. Anh chẳng giúp việc nhà, cũng chẳng đỡ đần tôi về mặt kinh tế, nhiều khi tôi không hiểu, mình cố gắng sống với anh cho có vợ- có chồng để làm cái gì nữa?
Theo Đất Việt
Sống với nhau mà lúc nào tôi cũng phải đề phòng chồng
Tôi là người thành thị tự tin, chồng là người nông thôn gia trưởng. Anh không chấp nhận thua kém vợ dù sự thật là vậy.
ảnh minh họa
Tôi thương con, không muốn con phải sống trong hoàn cảnh thiếu thốn tình thương của cha hoặc mẹ nên đã cố gắng chịu đựng để sống với một người mà có lẽ trong lòng tôi không còn xem anh là chồng mình nữa. Sẽ có người nghĩ rằng tôi đang biện hộ cho sự nhút nhát và yếu hèn của mình khi không dám buông tay vì tình cảm không còn. Đúng là tôi có lo sợ, không phải sợ mình không đủ kinh tế để nuôi dưỡng con, tôi có việc làm ổn định, thu nhập cũng khá đủ để hai mẹ con có một cuộc sống đảm bảo. Nỗi sợ của tôi, đơn giản thôi, nó bắt nguồn từ tuổi thơ không được trọn vẹn của chính bản thân. Cha mẹ cũng sớm chia tay nhau khi tôi chưa biết cảm nhận được đó là sự mất mát trong cuộc đời, tôi đã lớn lên bên cạnh bà ngoại và cậu dì. Vì thế dù đã đi qua nửa đời người nhưng tôi vẫn khao khát được một lần cái cảm giác được che chở khi nằm gọn trong vòng tay của cha, được một lần vô tư ôm mẹ ngủ một giấc say nồng.
Có lẽ tôi sinh vào mùa đông nên bản tính cũng giống như mùa đông, luôn cố tạo ra vẻ bề ngoài kiêu kì, lộng lẫy và lạnh lùng để che đậy đi sự yếu mềm và nhạy cảm, vốn chỉ muốn trực trào ra theo cảm xúc. Người ngoài nhìn tôi luôn có sự ngưỡng mộ và ganh tỵ, cuộc sống của tôi không hề có vướng bận hay suy nghĩ về cơm áo gạo tiền. Dù chúng tôi không thuộc hàng đại gia nhưng đủ cho cuộc sống dư giả không lo sợ. Vì có kinh tế cho nên tôi xinh đẹp và trẻ trung hơn so với tuổi tác của mình. Dưới con mắt của người đời, gia đình chúng tôi thật hoàn hảo, nhưng.... Mấy ai biết được, để có sự hoàn hảo đó là sự chịu đựng và chống đỡ của tôi. Buồn cười ở chỗ, người mà tôi chống đỡ lại là chồng tôi, người lúc nào cũng canh me tôi suy sụp hay gặp khó khăn để hạ bệ tôi bất cứ lúc nào...
Anh ta sống với tôi không phải vì tình thương, trách nhiệm và nghĩa vụ của một người làm chồng..., chỉ là vì sự ích kỷ của một người đàn ông, muốn trói chân người phụ nữ bằng tờ hôn thú. Bây giờ tôi mới thấy người xưa nói đúng, phải có sự môn đăng hộ đối mới có thể thấu hiểu nhau. Sự khác biệt về trình độ, về nhận thức, suy nghĩ và khác biệt cả môi trường sống thì làm sao mà dung hòa được. Tôi là người phụ nữ thành thị tự tin, còn chồng lại là người đàn ông nông thôn gia trưởng. Anh ta không chấp nhận thua kém vợ dù sự thật là vậy.
Chắc có lẽ tôi đã sai, cái sai trầm trọng nhất trong cuộc đời của một người phụ nữ là lựa chọn người đàn ông không phù hợp. Đàn ông lúc yêu, họ có thể đội lốt thành một con vật cảnh đáng yêu trong hình hài của một con chó sói nguy hiểm. Tôi đã phải sống chung với hiểm nguy và chịu đựng điều đó dù thật sự tôi đuối lắm rồi. Ngày trước khi con còn nhỏ, tôi chưa đi làm và sống phụ thuộc vào anh ta, đã nhiều lần chồng vũ phu với tôi. Một người phụ nữ như tôi không chấp nhận được điều đó, nhưng tôi cũng đành nhắm mắt cho qua vì con. Bây giờ, tôi ổn định công việc, anh chiều chuộng tôi mỗi khi tôi mạnh khỏe, xinh đẹp, nhưng khi tôi đau yếu thì anh lại quay ngoắt và tìm mọi cách gây khó dễ cho cuộc sống của tôi. Tại sao vợ chồng sống với nhau mà lúc nào cũng đề phòng nhau, đối kháng với nhau như vậy? Tôi không biết trong tâm tưởng của anh thì tôi có phải là vợ hay không? Cần nhau là những lúc đớn đau, khó khăn chứ đâu phải như những gì anh đang đối xử với tôi, vậy mà đó lại là thời cơ tốt để anh hạ gục tôi. Tôi muốn buông tay nhưng khi nhìn con thơ nhỏ, hình ảnh quá khứ tuổi thơ lại ùa về làm tôi chùn bước.... Bởi vì với danh phận là một người chồng, anh ta là người chồng tồi, nhưng khi là một người cha thì anh là một người cha tốt. Tôi thật sự không biết mình nên làm gì bây giờ.
Trong chúng ta ai cũng phải có ngã ba đường, nhưng với tôi ngã ba đường không phải là sự lựa chọn giữa người mới và người cũ trong tình yêu, đó là sự lựa chọn giữa cuộc sống mới cho cuộc đời mình với tình cảm của một người cha cho con của mình.
Theo VNE
Tôi thấy tất cả những gì chồng nói thật đáng ngờ vực vì không ai lại "gửi" nhờ thứ đồ đó ở nhà người khác cả Trong lúc soạn đồ anh mang về, tôi thấy hóa đơn mua hàng của chồng. Ngoài những món đồ bán ở cửa hàng còn một hóa đơn lạ... Công việc của chồng dù bận rộn nhưng anh luôn biết cách thu xếp công việc để giành thời gian cho mẹ con tôi. (Ảnh minh họa) Tôi năm nay 32 tuổi hiện là giáo...