Không muốn làm dâu
Vợ chồng mình lại cãi nhau, lại xoay quanh cái chuyện sống chung, sống riêng với bố mẹ. Trong cơn nóng giận, em vùng vằng xếp đồ rồi dắt con về bên ngoại. Tối hậu thư mà em để lại cho anh đó là: Nếu trong một tuần, anh không thu xếp được thì vợ chồng mình đường ai nấy đi.
Cũng may là bố mẹ đang về quê giỗ cụ, nếu không thì anh không biết bố mẹ sẽ phản ứng với việc này như thế nào?
Em và con đi rồi, cửa nhà trống vắng. Đó cũng là lúc anh có thời gian để bình tĩnh và suy nghĩ kỹ về những điều em nói.
Anh biết, em không thích sống chung với bố mẹ chồng. Điều này cũng không trách em được, vì vốn dĩ các cô gái khi về làm dâu ai cũng thích được tự do, không muốn gò mình trong khuôn phép của gia đình chồng, nhất là với một gia đình gia giáo như nhà chồng của em.
Video đang HOT
Nhưng em ạ, có khi nào em ngồi xem xét lại bản thân mình không? Em có nhận thấy bản thân em đã thay đổi quá nhiều không? Còn nhớ ngày mới về làm dâu, em cung kính vâng lời bố mẹ, chu toàn việc gia đình là thế. Ngay cả một người khó tính như mẹ mà đi đâu cũng phải khen nhà có phúc nên cưới được cô con dâu thảo hiền, đảm đang. Nghe những lời đó, dù không nói ra nhưng anh cũng rất hãnh diện, tự hào. Nhưng rồi khi bố mẹ bắt đầu dành những tình cảm cho em thì em lại thay đổi. Bắt đầu từ sự chệch choạc trong việc bếp núc, từ lời ăn tiếng nói và cả những phản ứng thái quá trước mặt bố mẹ. Mẹ nhắc nhở thì em quạu cọ rằng em không có nhiều thời gian. Quan hệ giữa mẹ và em có phần căng thẳng từ đó. Nhưng mọi việc sẽ khác nếu em có thái độ cầu thị và sửa sai, đằng này em lại phó mặc cho mẹ và xem việc bếp núc chẳng liên quan gì đến em nữa. Rồi đến thói quen xem phim khuya của em nên sáng ra không dậy sớm được để đưa con đến trường đúng giờ. Buổi chiều, bà đến đón cháu, cô giáo nhắc phải đưa cháu đến đúng giờ để ăn sáng rồi tập thể dục cùng các bạn, bà về nói lại, em dạ vâng nhưng rồi vẫn chứng nào tật ấy. Em còn kêu ca là bà xét nét và để ý khiến em “khó thở”.
Không phải là vợ chồng mình không có điều kiện ra ở riêng và bố mẹ cũng không bắt ép mình phải ở chung. Nhưng anh không muốn chỉ vì để thỏa mãn sự tự do của mình mà tách ra sống riêng. Bố mẹ già rồi, cần được chăm sóc và cần hơn là những niềm vui gom góp được mỗi ngày từ các con, các cháu chứ không chỉ là những đồng tiền chu cấp, những cuộc điện thoại hỏi thăm, những lần con cháu đến chơi vào dịp cuối tuần. Anh muốn cả gia đình mình sống hòa thuận dưới một mái nhà mà ở đó ông bà, bố mẹ, con cái đều quan tâm và yêu thương nhau. Nếu em thực sự muốn gắn bó thì em sẽ thấy sống chung với bố mẹ chồng không đáng sợ như em nghĩ.
Theo PNO
"Thuốc" chữa "bệnh thất tình"
Muốn thoát khỏi cảm giác vì bị "đá", trước hết cần đả thông tư tưởng, chủ động xoay chuyển trạng thái tâm lý nhờ những quyết tâm sau:
1. Cắt đứt hoàn toàn
Khi tình cảm không thể tiếp tục, cách tốt nhất là sớm quên để tránh tổn thương lòng tự trọng. Tình cảm giống như cái nút thắt, nếu không cởi được, hãy cắt bỏ. Dù tổn thương nhưng sẽ nhanh chóng qua đi.
2. Từ bỏ
5. Dứt bỏ tình cảm
6. Gì phải sợ!
7. Cứ im lặng
8. Đó là duyên số
Nếu cảm thấy thật sự khó khăn, hãy coi đó là do duyên số! Một vài cuộc tình không thể chứng tỏ điều gì, đó cũng chỉ là một vai diễn trong tình yêu mà thôi. Trước khi biết đi, bạn đã bao lần vấp ngã? Tình yêu giống như trò chơi, một lần thất tình tốt hơn nhiều sự thất bại trong hôn nhân.
Theo Dantri
"Sát nhân" tình dục Tình dục, nếu không phải cuộc vui, ít ra cũng là trách nhiệm, ít ai nghĩ rằng ngày nào đó giường chiếu lại là nơi để người trong cuộc "ăn thua đủ". Nhưng thực tế, thảm trạng này không hề... hiếm, chỉ khác nhau về mức độ và chiêu thức mà thôi. "Nhục hình" cũng lắm đa đoan Có hẳn danh sách dài...