Không muốn cưới vì bạn trai vẫn lông bông
Bạn trai tôi cứ lông bông hoài, nay làm việc này mai làm việc kia, chỉ được vài tháng có khi vài tuần lại bỏ. Tiền bạc chi tiêu anh phải xin bố mẹ. Mỗi lần đề cập chuyện việc làm anh cứ nhăn nhó rồi bảo con người có số cả.
ảnh minh họa
Tôi 25 tuổi, tốt nghiệp loại khá ở một trường đại học Sư phạm miền Trung gần hai năm rồi nhưng vẫn chưa xin được việc. Nhà nghèo, đông anh em nên tôi cố gắng xin vào làm công nhân điện tử tại thành phố nơi đã theo học, một phần có thể nuôi sống bản thân, giúp đỡ gia đình, một phần dành dụm ít tiền để mua xe máy. Những ngày tháng làm công nhân vất vả, buồn chán dần trôi, biết là than vãn chẳng giúp được gì nhưng giờ tôi thực sự thấy cô đơn và bế tắc cả về công việc lẫn chuyện tình cảm.
Tôi quen anh qua điện thoại do một người anh họ giới thiệu lúc còn là sinh viên năm thứ ba. Anh lớn hơn tôi hai tuổi, ngoại hình ổn, cách nhà tôi khoảng ba km, tốt nghiệp cao đẳng xây dựng năm năm rồi nhưng đến giờ vẫn chưa có việc làm. Tôi yêu anh đơn giản vì thấy anh thật thà, hiền lành, chung thủy, yêu nhau gần bốn năm nhưng chúng tôi chưa bao giờ đi quá giới hạn. Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như anh chăm chỉ kiếm việc làm, đằng này anh cứ lông bông hoài, nay làm việc này mai làm việc kia, chỉ được vài tháng có khi vài tuần lại bỏ. Tiền bạc chi tiêu anh phải xin bố mẹ.
Lúc mới yêu thấy anh chưa có việc làm tôi cũng thông cảm, động viên và hy vọng anh sẽ cố gắng lo cho sự nghiệp; đến giờ tôi ra trường đi làm gần hai năm còn anh vẫn thế. Mỗi lần đề cập chuyện việc làm anh cứ nhăn nhó rồi bảo con người có số cả. Không biết tôi có mù quáng hay suy nghĩ ích kỷ không nhưng thật lòng từ lúc yêu nhau đến giờ anh chưa tặng tôi bất kỳ món quà gì dù là một bông hoa. Ngày lễ và sinh nhật tôi lúc nào nhớ thì anh nhắn tin chúc mừng, quên thì luôn.
Nói là yêu nhau nhưng chúng tôi ít có cơ hội gặp mặt vì anh ở quê còn tôi đi học trên thành phố, chỉ đến ngày tết hoặc lễ được nghỉ học tôi về quê mới gặp (nghỉ hè tôi phải đi làm thêm nên không về), thỉnh thoảng anh mới bắt xe vào thăm tôi. Hai bên gia đình chỉ biết chúng tôi đang tìm hiểu nhau chứ cũng không nghĩ thân thiết tới mức xác định cưới hỏi. Thời gian gần đây tôi ở trọ một mình (trước tôi ở với anh trai, giờ anh lấy vợ rồi), anh thường xuyên vào chơi, kiếm việc làm.
Video đang HOT
Những lần anh vào chơi tôi vừa thấy vui vừa thấy chán nản vì thật ra anh không có tiền, mọi chi phí ăn uống, tiêu pha tôi lo từ A tới Z, anh cũng siêng năng chợ búa nấu ăn để tôi đi làm. Đến khi về quê anh hỏi mượn tiền tôi, một hai lần còn được, đằng này anh mượn hoài không trả dù biết cuộc sống của tôi cũng chẳng dư giả gì.
Với mọi người xung quanh anh vẫn hòa đồng, hiền lành, tốt bụng, mỗi lần tôi giận dỗi anh thường làm lành trước và chẳng bao giờ to tiếng. Đặc biệt những hôm ngủ chung với nhau anh luôn đòi hỏi chuyện đó nhưng khi tôi không đồng ý anh cố gắng kiềm chế và tự giải quyết, những lúc như thế tôi thương anh lắm. Anh bảo sang năm cưới nhau rồi hai đứa về quê từ từ kiếm việc làm, với tôi chuyện cưới xin không thể vội khi hai người chưa vững về kinh tế, anh chưa lo đủ cho bản thân thì làm sao có thể lấy vợ, nuôi con.
Thực sự giờ tôi vẫn còn tình cảm nhưng lý trí không cho phép tôi yêu anh nữa, nhiều lần tôi chủ động nói lời chia tay nhưng anh cứ níu kéo khiến tôi lại mềm lòng vì thấy anh chung thủy. Bản thân luôn chán nản chuyện thất nghiệp của mình, gánh nặng cơm áo, giờ cộng thêm người yêu công việc không ổn định như thế tôi tủi thân lắm. Lúc nào tôi cũng cố gắng tự động viên mình và cố gắng giúp đỡ anh nhưng sao thấy lo cho tương lai quá. Tôi cũng lớn tuổi rồi, công việc chưa ổn định, có nên tiếp tục với một người như thế không?
Theo VNE
Chán chồng lông bông và vô học
"Mày có tin là tao sẽ vô cơ quan quậy cho mày bị đuổi cổ không?". Trung gằn giọng. Tôi điên lắm rồi. Chỉ vì cái đoạn phim thời sự của đài truyền hình mà anh cạnh khóe, soi mói rồi gây gổ với tôi.
Như những lần bắt đầu gây gổ trước, anh luôn mở màn bằng câu: "Cái con khỉ mốc! Chỉ giỏi lừa bịp...". Biết anh kiếm chuyện, tôi im lặng. Anh lại châm chọc: "Hai giỏi cái con khỉ mốc. Bà và mấy con mẹ đó chỉ giỏi bẹo hình, bẹo dạng với mấy lão già trong cơ quan chớ giỏi gì?". Tôi vẫn im lặng. Khi đó trên tivi cũng vừa chấm dứt đoạn phóng sự về chị em nhân ngày phụ nữ. Tôi lấy remode chuyển kênh, anh giật lại: "Để tao coi".
Đến nước này thì tôi hết chịu nổi rồi. Tôi đứng dậy: "Đề nghị anh nói năng có văn hóa chút đi, tôi không quen mày tao...". "Tao biết mà, tao biết mày học giỏi, học cao, mày có văn hóa. Ừ, tao vậy đó!"- Trung cười nhạt. Tôi nhìn thẳng vào mặt Trung: "Anh thôi cái giọng đó đi. Hồi nào quen tôi, anh nói anh tự hào vì tôi là người học cao, hiểu rộng; tôi là tấm gương cho anh học hỏi, phấn đấu. Anh cũng chỉ giỏi ba xạo". Câu nói của tôi chạm đúng chỗ yếu của Trung nên anh gầm lên: "Mày giỏi lắm, được rồi, tao sẽ nói cho cả cơ quan mày biết mày là cái đứa không ra gì, suốt ngày đàn đúm, bỏ chồng, bỏ con...".
Tôi không muốn cãi cọ nữa nên dắt xe bỏ đi, còn kịp nghe Trung nói với theo: "Mày có tin...". Tôi ra quán cà phê ngồi chờ đến giờ cu Tí học xong để đón con. Lẽ ra việc này là của Trung nhưng anh không làm với lý do: "Thằng Tí con bà thì bà đưa rước đi". Lý do anh nói vậy là vì ngay cả thằng con tôi cũng không ưa ba nó. Suốt ngày nó lầm lì không nói chuyện, khi anh gây gổ với tôi mà có mặt nó thì nó sẽ lên tiếng bênh vực tôi. Chính vì vậy mà anh ghét nó chứ chẳng phải nó là con riêng của tôi.
"Mẹ ly dị ổng đi, mắc gì phải chịu đựng như vậy? Con chưa thấy một người nào mà lười biếng, ở dơ như vậy"- vừa nghe tôi kể, thằng Tí đã bực bội nói. Tôi biết thật không hay chút nào khi kể cho một đứa trẻ 15 tuổi biết những xích mích của ba mẹ nó, nhưng tôi không thể kể với người ngoài, đành phải trút hết lên con. Mà chuyện này cũng chỉ mới khoảng 1 năm trở lại đây chứ lúc trước tôi vẫn cố giấu, ngay cả khi nó vặn hỏi vì thấy mắt tôi sưng húp.
Trung là con trai thứ hai trong một gia đình có 6 anh chị em. Ông nội anh vốn là địa chủ nổi tiếng ở An Giang trước đây nhưng sau này, do ăn chơi vô độ nên ruộng đất phải bán dần. Đến đời ba anh thì chỉ còn vài chục công ruộng. Cuộc sống gia đình chỉ vừa đủ ăn chứ không khấm khá gì, thế nhưng hình như trong người anh vẫn còn dòng máu chủ cả nên lúc nào anh cũng muốn người khác phải phục tùng.
Ngày mới biết nhau, thú thật là tôi không hề nghĩ sau này anh sẽ như thế. Anh là giáo viên tiểu học ở một xã vùng sâu, còn tôi là chuyên viên Sở Giáo dục Đào tạo. Gặp anh mấy lần trong khóa bồi dưỡng nghiệp vụ, thương anh vất vả, tôi đã tìm cách xin cho anh chuyển về gần nhà. Từ đó tình cảm phát sinh. Anh xem tôi là thần tượng, lúc nào cũng nói với tôi những lời có cánh; viết cho tôi những lá thư thấm đẫm yêu thương, trân trọng. Mọi người đều vun vào cho chúng tôi. Năm đó tôi 31 tuổi. Vậy là cưới.
Sau ngày cưới, chúng tôi vẫn mỗi đứa một nơi vì tôi không thể xin cho anh chuyển về thị xã. Gần 1 năm sau thì anh quyết định xin nghỉ dạy. Chúng tôi ở nhà tập thể của cơ quan, sau đó anh chê chật chội nên ra ngoài thuê nhà. Bạn bè anh lúc trước hứa hẹn sẽ xin việc làm cho anh giờ chẳng thấy tăm hơi.
Anh thất nghiệp nhưng tôi xin chỗ nào anh cũng không chịu vì chê công việc thấp kém. Riết rồi có lần bực quá, tôi bảo: "làm chuyện gì anh cũng không chịu vậy thì về quê làm ruộng cho rồi!". Anh về quê thật. Nhưng cũng chỉ được vài tháng rồi lại trở lên, năn nỉ tôi xin việc. Lần này tôi xin cho anh làm nhân viên văn phòng ở Sở Công nghiệp. Anh làm được 3 tháng thì chê công việc nhàm chán: "Tụi nó coi anh không ra gì, tới đứa con nít cũng sai anh được. Thôi, nghỉ".
Anh nói nghỉ là nghỉ, không chờ tôi nói phải quấy với bạn bè bên Sở Công nghiệp. Tôi lại xin cho anh vô một trường mầm non làm giáo vụ. Lần này được 6 tháng. Đến khi trường nghỉ hè thì anh cũng nghỉ luôn với lý do: "Tụi con nít suốt ngày la hét muốn điên cái đầu". Lần này anh theo bạn làm gỗ tận trên Đắk Lăk. Lúc đó tôi đang có bầu thằng Tí. Tôi bảo anh đừng đi nhưng anh kiên quyết: "Ở nhà để ăn bám em à?". Vậy là anh đi. Tôi nghĩ bụng, chắc gì anh đã trụ lại lâu vì trên ấy rừng thiêng nước độc, công việc lại nặng nhọc. Mà đúng như vậy thật.
Chưa đầy một tháng đã thấy anh lù lù quay trở về. Tôi lại xin cho anh vào làm ở xưởng nước đá của một người bạn. Ở đó người ta cho anh làm quản lý. Được khoảng 3 tháng thì anh lại nghỉ. Lý do lần này là "công việc chán phèo, tiền lương không đủ đi nhậu với bạn bè". Tôi kiên nhẫn hỏi: "Vậy bây giờ anh muốn làm công việc gì, ở đâu, nói thử em nghe coi?". Khổ nỗi những nơi anh nói ra thì tôi không có cách gì để xin cho anh vào bởi đòi hỏi phải có trình độ, kinh nghiệm. Mà anh thì chỉ có cái bằng trung học sư phạm, sau đó năm nào cũng đi bồi dưỡng một lần. Bảo anh học nâng cao thì anh lắc đầu: "Già rồi, học không vô".
Đôi lúc nhìn anh, tôi tự hỏi, tại sao những thứ đó hồi tôi quen anh nó không chịu lòi ra để tôi nhận diện mà tránh? Bây giờ ván đã đóng thuyền rồi tôi mới biết anh chẳng thích làm gì nhưng lại muốn ăn ngon, muốn có người phục vụ chu đáo, muốn vợ con phải phục tùng vô điều kiện...
Tôi chưa từng thấy một người nào lười biếng như anh. Nhà bị dột trúng ngay phòng ngủ của anh mấy chỗ mà anh chẳng thèm sửa, cũng không kêu thợ về sửa mà lại lấy 3,4 cái thau hứng mỗi khi trời mưa. Tôi đi làm về trễ, anh bỏ con ở nhà trẻ đến tối; chưa bao giờ anh nấu cho tôi một bữa cơm hay giặt cho tôi bộ quần áo...
Trong khi đó, tôi vừa phải chăm con nhỏ, vừa phải làm trong giờ, ngoài giờ bởi sau khi chuyển công tác sang đài phát thanh truyền hình tỉnh, tuy thu nhập cao hơn nhưng áp lực công việc rất nặng nề. Anh không thông cảm, chia sẻ với tôi mà mỗi khi tôi đạt được điều này, điều kia, anh đều mỉa mai, châm chọc. Tất cả những điều đó giống như một thứ a xít, nó ăn mòn tình yêu, hạnh phúc của chúng tôi.
Bây giờ thì anh bệnh. Một căn bệnh mà bác sĩ nói là do hậu quả của việc ăn nhậu vô độ và lười biếng kinh niên: bệnh gout. Khổ cho tôi, anh càng bị bệnh tật hành hạ đau đớn thì lại càng quay sang hành hạ vợ con. Và bây giờ thì anh chẳng làm gì cả ngoài việc ăn, ngủ, chơi và chửi! Tôi khóc với ba má chồng tôi thì ông bà cũng khóc. Ba tôi nói: "Cái này là lỗi của ba má, không biết dạy con, không tập cho nó lao động, bây giờ nó làm khổ vợ con...".
Không phải bây giờ ba má chồng tôi mới biết con họ như vậy nhưng có lẽ họ vẫn hi vọng tôi có thể cải tạo được anh, không ngờ "giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời". Mà cái tính của anh, càng ngày nó càng làm cho tôi ghét, thậm chí khi anh bệnh, tôi chẳng hề thấy thương xót trong lòng.
Thế nhưng tôi không muốn ly dị. Tôi không muốn mang tiếng bỏ chồng, không muốn ngôi nhà của tôi không có đàn ông vì như thế rất dễ bị hiếp đáp. Nhưng sống chung nhà với người đàn ông mà mình ghét bỏ thì tôi không lường được điều gì sẽ xảy ra...
Theo VNE