Không muốn con yêu sớm…như mẹ
Năm lớp 12, tôi đã biết yêu. Thế rồi cuối năm học đó, tôi mang bầu. Vì vậy mà tôi không thể thi đại học như các bạn.
ảnh minh họa
Tôi còn nhớ, mẹ tôi đã rất giận dữ, còn đòi từ mặt tôi. Rất may là “tác giả của cái thai trong bụng tôi” không “ quất ngựa truy phong”. Anh đưa bố mẹ tới nhà tôi, đặt vấn đề cho chúng tôi cưới nhau. Bố mẹ tôi không có chọn lựa nào khác, đành đồng ý trong nước mắt.
Nhà trai về rồi, mẹ tôi sụt sùi: “Tương lai của con còn ở phía trước. Mỗi một giai đoạn cuộc đời, con người chỉ có thể ưu tiên làm một việc cho tốt. Lẽ ra, ở tuổi này, con cần phải tập trung học lên cao. Sau khi ra trường, có công ăn việc làm thì con lập gia đình, sinh con. Mẹ đâu có ngăn cản con lấy chồng mà sao con phải vội vàng như thế”. Tôi ôm lấy mẹ, khóc lóc nói mình rất yêu anh và hứa sẽ sống hạnh phúc. Mẹ tôi lại trầm ngâm: “Hạnh phúc không đến chỉ bằng lời hứa. Rồi con xem, tới đây, con sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn”.
Quả nhiên như mẹ nói, khi về chung một nhà, giai đoạn yêu nồng đượm của chúng tôi qua nhanh. Mặc dù hai bên gia đình đều thông cảm, vun vén giúp đỡ, nhưng quả thật, làm “vợ chồng trẻ con” không đơn giản.
Đầu tiên, tôi phải đối diện với việc mình chỉ được quanh quẩn ở nhà chồng chờ ngày sinh con, trong khi các bạn tôi đều lần lượt thi vào đại học. Khi con gái ra đời, tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi với nghĩa vụ làm mẹ, dù vẫn rất yêu con. Những gì tôi muốn không phải chỉ là tã lót, bỉm sữa… mà là những năm tháng sinh viên tự do, phóng khoáng như các bạn của tôi đang có. Không những vậy, vì chưa thể kiếm ra tiền, nên toàn bộ sinh hoạt của tôi đều phụ thuộc trợ giúp của bố mẹ hai bên.
Tôi luôn cảm thấy mình vô dụng, cũng chẳng có chút tiếng nói, vị thế nào trong nhà. Trong hoàn cảnh đó, nếu chồng tôi cũng ngãng ra thì có lẽ chúng tôi đã chia tay nhau. Rất may, anh là người đàn ông tốt, luôn ở bên an ủi, động viên tôi. Anh còn nói tôi cố gắng thêm một thời gian nữa, khi nào con cứng cáp, anh sẽ để tôi đi học trở lại. Nếu không đỗ đại học được thì tôi vẫn còn có thể đi học cao đẳng, học nghề.
Video đang HOT
Và 18 năm đã qua, hiện nay, tôi là bà mẹ chưa đầy 40 tuổi, có một con gái là thiếu nữ. Cũng vì nuôi con quá vất vả mà tôi không dám sinh thêm con thứ hai. Sau khi đi học nghề may, tôi mở cửa hàng may tại nhà. Cuộc sống của vợ chồng tôi cũng gọi là ổn định. Song, trong sâu thẳm, tôi lúc nào cũng mang theo nỗi sợ con gái sẽ yêu sớm như tôi. Đó là lý do vì sao, một lần, tôi vô tình bắt gặp con gái đang ngồi sau xe đạp của một thanh niên. Chỉ cần thấy cách con ngả đầu vào vai, hai tay ôm hờ lấy hai bên hông cậu ta là tôi biết ngay hai đứa có tình cảm trên mức bạn bè.
Như con chim sợ cành cong, tôi phi xe máy tới, hét ầm lên: “Này, con làm gì đấy. Lên ngay xe mẹ đèo về. Con chết với mẹ, biết không”. Cậu thanh niên thấy tôi tức giận, sợ hãi phanh kít xe lại, lắp bắp không nói nên lời. Con gái tôi òa khóc, miễn cưỡng lên sau xe máy để tôi phóng vút đi. “Sao mẹ lại làm vậy, chúng con có làm gì xấu đâu” trên đường về, con gái tôi nói. “Đợi lúc các con làm chuyện xấu thì đời con tàn rồi”, “Nhưng, ngày xưa, mẹ cũng lấy bố sớm là gì” con gái cãi lại. “À, đồ mất dạy. Con dám nói vậy với mẹ ư?” tôi quát.
Về tới nhà, con gái tôi giận dỗi bỏ vào phòng riêng, đóng sầm cửa lại. Còn tôi gọi điện giục chồng về nhà ngay có việc gấp. Nhưng thật ngạc nhiên, về tới nhà, nghe tôi kể lại chuyện, anh không sồn sồn như tôi mà còn khẽ cười: “Thì con gái nói đúng chứ sao. Ngày xưa, em chẳng yêu từ năm lớp 12 đó thôi. Con gái mình cũng đã đến tuổi biết yêu rồi em ạ. Nếu con không rung động trước bạn khác giới thì mới là đáng ngại đó”.
“Nhưng, vì mang bầu sớm mà mình mới cưới sớm, rồi em không thi được lên đại học, rồi…” tôi chống chế. “Thì đó, vấn đề là em không nên cấm con yêu, mà hãy dạy con cách yêu sao cho đúng. Con không được giống chúng ta. Cả anh và em đều tiếc giá như hồi đó mình biết kiềm chế, đợi thêm mấy năm nữa khi cả hai đều sẵn sàng thì có thể hôn nhân sẽ tốt hơn” – chồng tôi đáp.
Nghe chồng nói, tôi tỉnh ngộ. Tôi gõ cửa phòng con gái với thái độ nhẹ nhàng. Lần đầu tiên, tôi hết với con chuyện của tôi và bố cháu khi xưa, cả những vất vả, luyến tiếc vì bao dự định còn dang dở mà chúng tôi chưa làm được chỉ vì phải kết hôn sớm… Tôi liền nhắc lại câu mà mẹ đã nói với tôi ngày xưa: “Mỗi một giai đoạn cuộc đời, con người chỉ có thể ưu tiên làm một việc cho tốt”.
Tôi nói thêm rằng, mẹ không ngăn con yêu nhưng ở tuổi này, con cần phải tập trung học cho tốt. Sau khi ra trường, có công ăn việc làm, nếu con và anh bạn đó vẫn còn muốn đến với nhau, thì mẹ sẽ ủng hộ con. Lúc đó, mẹ tin con sẽ là một người vợ, người mẹ hoàn hảo.
Con gái tôi nghe tôi nói, liền ôm lấy tôi: “Vâng, chúng con cũng đã hứa với nhau cả hai cùng phải đỗ đại học mẹ ạ. Con hiểu những gì mà mẹ đã trải qua và sẽ không bước vào vết xe đổ đó”.
Tôi thở phào và tin con tôi sẽ làm được như cháu nói.
Theo PNVN
Giấc mơ đổi đời không thể thành
Nhờ bạn bè giới thiệu, Tuyết quen được Hưng - một đại gia có tiếng trong giới bất động sản.
Mặc dù Hưng lớn hơn Tuyết những 15 tuổi nhưng đối với cô gái trẻ ham cuộc sống nhung lụa như Tuyết thì khoảng cách đó đâu đáng bận tâm. Tuyết nghĩ mọi cách để mồi chài Hưng và cuối cùng cô đã thành công. Cái thai trong bụng Tuyết ngày một lớn cũng có nghĩa ngày cô tiến vào nhà hào môn càng gần.
Sáng hôm ấy, sau khi chở Tuyết đi ăn sáng, Hưng lái xe đến một khu chung cư cao cấp. Anh dẫn cô đi dạo một vòng trong căn hộ hạng sang mà anh mới mua, sau đó nhẹ nhàng đỡ Tuyết ngồi xuống và bảo: "Anh dự tính sau khi chúng ta cưới nhau, cả hai sẽ dọn về sống ở đây, em thấy thế nào?"
Tuyết khấp khởi mừng thầm, cuộc sống nhung lụa đang mở ra trước mắt, bảo sao mà cô không vui cho được? Tuyết ngọt ngào dựa vào lòng Hưng nỉ non: "Căn hộ này em rất thích". Cả hai vừa ôm lấy nhau thì tiếng chuông cửa vang lên.
Ảnh minh họa
Cửa vừa mở thì Quỳnh - một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện. Quỳnh tình tứ nháy mắt với Hưng rồi ngọt nhạt trêu: "Sau bao ngày ngóng trông, cuối cùng em cũng sắp trở thành hàng xóm của anh". Tuyết ngây người nhìn Quỳnh, chắc chắn bọn họ có quen nhau từ trước. Quỳnh không thèm đếm xỉa đến nét mặt khó chịu của Tuyết, cô ta thậm chí còn ngả ngớn thầm thì vào tai Hưng ngay trước mặt cô.
Hưng nghe Quỳnh nói thì bật cười khanh khách. Chán chê mê mỏi, anh ta quay sang bảo Tuyết: "Anh có việc gấp phải đi, em cứ ở đây xem căn hộ một lát, nếu không vừa ý thì chúng ta sẽ đổi sang căn hộ khác". Hưng vừa rời khỏi thì Quỳnh mới quay sang nói chuyện với Tuyết: "Cái thai trọng bụng em là máu mủ của anh Hưng thật chứ?".
Tuyết giật mình khi nghe Quỳnh hỏi. Vấn đề này cô không muốn dông dài bởi thật sự Hưng không phải là cha của đứa bé trong bụng cô. Tuyết sợ nhưng vẫn cố tỏ ra cứng cỏi: "Chị ghen tức vì em sắp trở thành vợ của anh Hưng à? Sao chị dám nghi ngờ máu mủ của em và anh ấy?".
Quỳnh chăm chú nhìn Tuyết rồi bảo: "Chị và anh Hưng vốn là bạn thân lâu năm, chị biết anh ấy rõ hơn em. Em có biết em đang đùa với lửa không?". Tuyết ngẩn người, không hiểu Quỳnh đang ám chỉ điều gì.
Tuyết xoa xoa cái bụng lấp ló dưới lớp váy bầu, hỏi Quỳnh với giọng bực bội: "Chị nói thẳng đi, em không rảnh ngồi đây tâm sự với chị". Quỳnh ghé vào tai Tuyết thì thầm: "Phận đàn bà với nhau, chị thương em nên mới hé lộ điều này. Chị dám chắc anh Hưng không phải là cha của đứa bé trong bụng em bởi anh ấy đã làm tiểu phẫu đình chỉ sinh sản".
Tuyết trợn mắt nhìn Quỳnh, miệng lắp bắp: "Anh Hưng còn chưa lập gia đình thì sao có thể điên rồ làm chuyện ấy, chị tính lừa gạt em à?". Quỳnh bật cười: "Em ngây thơ lắm, anh Hưng chỉ muốn chơi bời, không muốn lập gia đình. Anh ấy thắt ống dẫn tinh chứ chưa triệt sản hoàn toàn. Chơi bời thì đương nhiên phải đề phòng những cô nàng có ý đào mỏ như em".
Tuyết nghe mà lùng bùng hết cả tai. Cô vẫn chưa tin những điều Quỳnh nói, bởi nếu Hưng biết mình bị lừa một vố đau, sao anh còn đưa cô đến xem căn hộ này? Lẽ ra Hưng có thể vạch mặt khi biết cô nói dối, tại sao Hưng không có bất kì hành động nào đáp trả lời nói dối của cô?
Quỳnh dường như nhìn thấu suy nghĩ của Tuyết nên nói thẳng: "Anh Hưng chỉ bàn về đám cưới nhưng không hề ấn định ngày cụ thể với em có đúng không? Chị dám cá anh ấy cũng chưa dẫn em ra mắt cả gia đình lẫn bạn bè. Anh ấy đợi đến khi cái thai trong bụng em lớn đến nỗi không thể phá được nữa, lúc ấy mới đá em sang một bên".
Tuyết thoáng rùng mình khi nghe Quỳnh hé lộ về kế hoạch trả đũa cay độc của Hưng. Cô run rẩy không thể ngồi vững trên ghế, nhớ đến nụ cười tươi rói của Hưng khi cô thỏ thẻ thông báo anh là cha của đứa bé trong bụng. Điều đáng sợ nhất đó là Hưng chưa bao giờ để lộ sự hoài nghi trước mặt cô mà luôn giả lả, ngọt ngào.
Tuyết bần thần bấu chặt tay vào thành ghế, giọng run rẩy: "Em sẽ không xuất hiện trước mặt anh Hưng nữa, chị làm ơn giúp em gửi lời xin lỗi đến anh ấy". Quỳnh chưa kịp đồng ý thì Tuyết đã nhanh chân rời khỏi căn hộ như ma đuổi. Chỉ suýt chút nữa thôi là cô đã trở thành nạn nhân trong chính màn lừa gạt của mình.
Theo Trí Thức Trẻ
Chị chết lặng khi nghe những lời của con trai Bé Bo khóc nức nở: "Con cho mẹ hết đó, mẹ ở nhà với con đi, đừng đi kiếm tiền nữa. Tiền này là của ba cho con, để con không nói với mẹ là ba có bồ nhí ở ngoài đó" Do yêu sớm nên mới tốt nghiệp cấp 3 chị đã làm vợ và mẹ. Đến khi con trai - Bo...