Không muốn cơ thể lành lặn, người phụ nữ quyết tâm khiến mình tàn tật vì mắc phải căn bệnh quái ác
Không như người khác mong muốn có được cơ thể lành lặn, người phụ nữ này đã nỗ lực làm tổn thương bản thân để được ngồi xe lăn vì cô mắc phải căn bệnh quái ác khiến ai cũng xót xa.
Từ nhỏ, người phụ nữ 62 tuổi tên Chloe Jennings-White đến từ thành phố Salt Lake, Utah (Mỹ) đã bị chẩn đoán mắc bệnh rối loạn nhận dạng cơ thể toàn vẹn hay còn gọi là BIID. Đây là căn bệnh mà trong đầu người bệnh lúc nào cũng khao khát được tàn phế và ý nghĩ ấy luôn chi phối tâm thức của họ. Những người này luôn có cảm giác một phần cơ thể của họ, như tay hay chân, là thừa và không muốn sử dụng chúng. Một số chuyên gia cho rằng, bệnh này gây ra bởi lỗi thần kinh, trong đó hệ thống ánh xạ của bộ não không nhìn thấy một phần cơ thể nào đó.
Chloe Jennings-White bị mắc bệnh rối loạn nhận dạng cơ thể toàn vẹn khiến cô luôn muốn mình trở thành người tàn tật. (Ảnh: Internet)
Chloe tin rằng hai chân của cô không thuộc về mình và có mơ ước bị tê liệt từ thắt lưng trở xuống. “Có một cái gì đó trong bộ não nói với tôi rằng, đôi chân này không được phép hoạt động. Tôi luôn có cảm giác sai gì đó trong cơ thể mình”, cô nói. Năm lên 4 tuổi, Chloe đã cảm thấy đôi chân của mình vô dụng, cô nhiều lần tự gây tổn thương cho mình. Năm 9 tuổi, Chloe lại tiếp tục đạp xe đạp lên cầu thang và tự lao xuống với mong muốn tai nạn có thể khiến cô bị liệt nhưng may mắn không bị tổn thương nặng nề. “Tôi chỉ muốn đôi chân đừng làm việc nữa, nhưng có thể bị gãy cổ hoặc tôi sẽ chết”, Chloe chia sẻ khao khát được tàn tật.
Chloe không ngừng làm tổn thương bản thân để được ngồi xe lăn. (Ảnh: Internet)
Từ đó trở đi, Chloe sống ẩn mình, giả vợ bị tàn tật và cố gắng tìm mọi cách để làm tổn thương bản thân. Khi trưởng thành, Chloe bắt đầu thích thú với môn trượt tuyết vì cô nghĩ rằng đây là môn thể thao có khả năng gây chấn thương cao. “Tôi trượt tuyết cực nhanh và cố nhắm vào những đường trượt nguy hiểm nhất. Tôi muốn làm bất cứ việc gì để khiến tôi trở thành người tàn tật. Bạn bè và gia đình đều lo lắng nhưng họ biết rằng chỉ có tàn tật tôi mới sống thoải mái”, cô nói.
Video đang HOT
Hiện tại, phần lớn thời gian Chloe dùng để ngồi xe lăn và vẫn không bỏ ý định khiến mình tàn tật. (Ảnh: Internet)
Năm 2008, bác sĩ Michael First từ New York đã cho phép Chloe dùng xe lăn để cô phần nào thỏa mãn được mong muốn của mình. Từ đó, Chloe giả vờ làm người tàn tật để không phải sử dụng đến đôi chân, để không tự làm tổn thương mình. Tuy nhiên, điều này cũng không thay đổi được bao nhiêu. Thậm chí đến năm 2010, Chloe còn tìm bác sĩ ở nước ngoài và mong muốn họ giúp cô cắt dây thần kinh ở hông và xương đùi, tuy nhiên cô không đủ chi phí để thực hiện. “Tôi biết mình không đủ khả năng để làm điều đó, nhưng nếu làm được, tôi sẽ không hối tiếc”, Chloe chia sẻ.
Hiện tại, phần lớn thời gian Chloe dùng để ngồi xe lăn và vẫn không bỏ ý định khiến mình tàn tật. Cô từng tưởng thượng về việc có một tai nạn xe hơi mà không làm tổn thương bất cứ ai, chỉ cần có thể làm hỏng đôi chân của cô là được.
(Nguồn: Dailymail)
Theo Helino
Bàn việc trên giường: Nỗi ám ảnh không chỉ của chị em làm nghề báo
Từng là nạn nhân của những kẻ
Sau 10 năm làm việc trong ngành báo - một môi trường đòi hỏi người phụ nữ phải đi sớm về khuya, trực đêm nhiều hơn trực ngày và đi công tác như đi chợ - tôi đã nhận ra được đâu là biểu hiện của những con "sói hoặc dê" ẩn mình. Thế nhưng, nếu như đủ bản lĩnh nhận ra điều đó sớm hơn, tôi đã không đánh mất một quãng thanh xuân trong nỗi ám ảnh bị-lạm-dụng-tình-dục.
Tôi còn chồng con và gia đình, tôi không đủ can đảm để "Me too" như nhiều bạn nữ trên mạng xã hội những ngày qua, nên tôi chọn cách tâm sự để giải tỏa nỗi lòng của chính mình, cũng là để chia sẻ với nỗi đau của những cô gái không may!
Ảnh minh họa
Hơn 10 năm trước, khi tôi tập tễnh bước những bước đầu tiên vào những bài phóng sự hiện trường. Vui lắm, một niềm vui không thể tả khi tự bản thân mình góp phần tạo ra sản phẩm mà mình kỳ vọng nên khi có nguồn tin, tôi xách giỏ lên đi liền. Ngày cũng đi, đêm cũng đi, trong đầu tôi chỉ có khao khát được tiếp tục nhìn thấy những "đứa con tinh thần" của mình ra lò.
Lúc đó, tôi bỏ ngoài tai mọi lời nhắc nhở của người thân, tôi bỏ quên những dè chừng mà tự tôi đúc kết được sau rất nhiều câu chuyện trên báo đài, từ những người quen... Và, cái ngày ấy đã đến! Cái ngày mà bây giờ khi nhắc lại, tôi phải vật vã chọn ra những từ ngữ diễn tả để bạn hiểu, mà tôi thì không run rẩy vì nỗi ám ảnh ùa về.
Có một chuyến công tác Tây Bắc cùng với đoàn cán bộ cấp cao tỉnh X, viết về đề tài rất nóng vào thập niên trước. Thế nhưng các anh chị đồng nghiệp đều từ chối, tôi mừng rỡ nhận ngay lấy cơ hội ấy mà không biết mình sắp đối mặt với nguy hiểm.
Tôi không phải là đứa con gái quá xinh đẹp, nhưng cũng dễ nhìn và mọi người thường nói tôi vui vẻ, dễ gần. Thế nên trong cuộc rượu làm quen nhau ở Tây Bắc, tôi trò chuyện được với nhiều người. Một phần vì không khí trò chuyện rất vui vẻ nên tôi vui lầy, một phần cũng vì tôi muốn kết thân với mọi người để việc khai thác thông tin thuận lợi hơn.
Cuộc vui cứ thế mà già đêm, nhìn đồng hồ 11g, tôi cũng thấm mệt vì đường xa và chất cồn đang ngấm dần trong người. Tôi về phòng trước. Khi nửa mê ngủ nửa tỉnh, tôi nhớ lúc ấy tầm khoảng hơn 12g, có tiếng gõ cửa phòng. Nghĩ là chị cán bộ tỉnh vào ngủ cùng mình, vì khuya quá chị không về được, tôi ra mở cửa.
Nào ngờ, tôi bị tấn vào trong phòng một cách đột ngột, tôi nhận ra đó là một trong số những "ông anh" trên bàn rượu vừa rất tử tế với tôi. Tôi hét lên nhưng cửa phòng bì khóa chặt, gã lưu manh đội lốt ấy đã lộ hẳn thú tính, hắn đè nghiến tôi xuống một cách thô bạo. Tôi hoảng sợ đến mức không còn suy nghĩ được gì. Và rồi... chuyện gì đến đã đến. No say, hắn thản nhiên nói "Tố cáo anh là sự nghiệp cả đời em tàn, nhớ chưa".
Tôi run rẩy trên sàn nhà còn vương đầy nỗi đau đớn của chính mình, không thể nói cũng không thể khóc. Tôi sợ! Không thể tin đó là sự thật...
Ngay sáng hôm sau, tôi ra về không một lời từ biệt, tôi viết đơn xin nghỉ việc tại tòa soạn, ai cũng gặng hỏi nhưng tôi không nói được một lời nào. Không chia sẻ được với ai, hay nói đúng hơn là tôi không đủ can đảm để thừa nhận mình bị xâm hại tình dục. Tôi xin phép gia đình đi làm việc ở Đà Lạt một thời gian, nói là để đi học hỏi kinh nghiệm thực tiễn. Tôi phải rời khỏi thành phố, tôi không thể giả vờ bình thản thêm được ngày nào nữa. Vậy là tôi đi, tôi xin một chân phục vụ trong quán cafe, giờ nào rảnh, tôi lại vào nhà thờ ngồi nghe giảng.
Đừng tạo cơ hội cho kẻ bất nhân xúc phạm mình
Không ít đêm, tôi từng nghĩ đến việc tự tử, nhưng cứ mỗi lần như vậy, tôi không dám nằm suy nghĩ thêm mà mở hết đèn, lấy hình mẹ ra xem. Làm mọi cách, làm đủ mọi cách thì sau 2 năm, tinh thần tôi mới có vẻ ổn định trở lại.
Tôi về lại thành phố làm lại cuộc đời, tôi trở lại với công việc của một biên tập viên. Tôi bắt mình phải xếp nỗi ám ảnh đó vào quá khứ để đi tiếp con đường đam mê và sự nghiệp của mình. Tôi không cho phép ai cản trở con đường của mình.
Suốt nhiều năm qua, nhiều lần tôi cũng đã gặp những kẻ muốn "bàn việc trên giường", nhưng khi thấy tôi tỏ thái độ dứt khoát (thậm chí không cần đến phép lịch sự với những kẻ như vậy) thì họ đành bỏ cuộc. Những ca trực đêm hay những chuyến công tác, tôi luôn cẩn trọng hơn, không tạo ra cơ hội để "bị câu".
Có lẽ nhờ vậy mà tôi đã bình yên đi qua những nguy hiểm từ những kẻ nhẫn tâm, bệnh hoạn. Nhưng mãi đến hơn 8 năm sau biến cố đó, tôi mới có thể yêu và gần gũi một người đàn ông - và bây giờ người đó là chồng tôi.
Từ câu chuyện của chính mình, từ những câu chuyện trên mạng xã hội trong thời gian qua, không chỉ riêng ở nước mình mà giới giải trí Hollywood, Hàn Quốc cũng nhiều vụ việc chấn động liên quan đến nạn lạm dụng tình dục, tôi không đủ thông suốt hết hai chiều câu chuyện nên không phán xét, mà chỉ nghĩ rằng: bảo vệ bản thân, không tạo ra cơ hội cho bất kỳ trường hợp nào có thể dẫn đến lạm dụng là điều quan trọng nhất.
Còn nếu trong trường hợp không may trở thành nạn nhân bị xâm hại/lạm dụng, im lặng hay thẳng thắng tố cáo là phụ thuộc vào bản lĩnh của nạn nhân, thế nhưng, đích đến cuối cùng không phải là ai bị trừng trị, không phải là công bằng hay bất kỳ điều gỉ bằng lý thuyết, mà hãy nghĩ đến bản thân mình. Giải thoát nỗi ám ảnh cho chính mình là điều bạn cần làm nhất, nếu chẳng may trở thành nạn nhân bị xâm hại/lạm dụng tình dục.
Theo Báo Phụ Nữ
6 bí mật mọi đàn ông đều giấu kín, ngay cả vợ cũng không biết Này phụ nữ, bạn đừng vỗ ngực tự hào rằng mình hiểu rõ đàn ông nếu chưa biết những bí mật họ luôn giấu kín này. Đây là những suy nghĩ thầm kín đàn ông hiếm khi nói ra, họ càng sợ người khác biết. Là phụ nữ, muốn hiểu rõ một nửa của mình bạn chỉ cần đọc bài viết này sẽ...