Không may thất nghiệp, vợ coi tôi là “đàn ông mặc váy”
Tôi thật sự bàng hoàng khi nghe tận tai cô ấy gọi tôi là nó với thái độ rẻ rúng coi khinh.
Cách đây 2 năm, công ty bị giải thể nên tôi trở thành kẻ thất ngiệp. Mặc dù cũng đưa hồ sơ xin việc ở nhiều chỗ nhưng tôi vẫn chưa tìm được việc phù hợp. Chỗ đãi ngộ tốt thì địa điểm tận thành phố khác, chỗ gần nhà thì lương lậu lẹt đẹt.
Vợ tôi làm kế toán trong một công ty nước ngoài, chúng tôi có một cháu gái năm nay lên 5. Vì là con trai duy nhất nên vợ chồng tôi sống cùng bố mẹ tôi. Cả hai ông bà đều là viên chức nhà nước về hưu, lương gộp lại cũng thoải mái nuôi tôi nên tôi vẫn không sốt sắng phải đi tìm việc.
Vì biết mình nhàn rỗi nhất nhà nên tôi làm tất cả việc vặt trong nhà, từ nấu cơm, rửa bát, dọn dẹp nhà cửa, đi chợ cho đến chăm sóc con gái, đưa đón cháu đi học… để vợ tôi có thời gian nghỉ ngơi. Hai năm qua, mọi việc diễn ra rất suôn sẻ. Bố mẹ tôi không nói gì, vợ tôi thì lúc nào cũng ngọt ngào, khi thì khen tôi nấu ăn ngon tuyệt, khi thì khen tôi chu đáo đảm đang. Tôi cũng cảm thấy khá hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Tôi cứ nghĩ mình đã không kiếm ra tiền, lại còn lười, còn vũ phu thì chẳng đáng mặt đàn ông nên tôi hết lòng chăm lo cho gia đình.
(ảnh minh họa)
Nhưng rồi, tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa 3 chị em cô ấy. Tôi thật sự bàng hoàng trước thái độ khinh rẻ của vợ khi nói về tôi.
Video đang HOT
Cứ 2 lần mỗi tháng, tôi đều đưa vợ và con gái về bà ngoại chơi. Hôm đó, như mọi lần, tôi đưa con gái đi câu cá cùng mấy anh em rể, còn vợ tôi ngồi nói chuyện với các chị em của cô ấy (họ cũng về quê những ngày cuối tuần).
Lúc quay lại lấy dép cho con, tôi nghe thấy giọng cô ấy đang nói “Em sai gì nó chẳng được. Đố dám ho he phản kháng”. Tôi cứ nghĩ vợ đang nói về con gái tôi. Nhưng đến khi nghe thấy câu tiếp theo, tôi như bị sét đáng ngang tai. Vợ tôi bảo “Đàn ông đàn ang, không kiếm được tiền thì phải chịu nghe vợ sai khiến thôi. Mấy lần nó đang ngủ, em đạp dậy bảo nhà hết sữa rồi mau đi mua sữa cho con, cũng phải lon ton dậy đi ngay.”
Chị vợ tôi cũng hùa theo phụ họa “Ôi ngoan thế, chẳng bù cho chồng chị, không bao giờ động tay động chân vào việc nhà, thỉnh thoảng lại gọi bạn bè về ăn uống linh đình, chỉ khổ cái thân già này dọn dẹp.” Còn em gái cô ấy cũng oang oang nói “Lão chồng em thì không hay kéo bạn bè về, nhưng mà lười thì thôi rồi, lại còn bẩn thỉu không chịu được, cái tất đi xong còn cởi ra dúi ở đầu giường, nhiều khi đang nằm cứ tưởng có con gì chết gần đấy. Nhưng mà á, đi ra ngoài đường, quần áo bắt vợ phải là phẳng phiu, giặt phải vò bằng tay. Hành nhau gớm lắm.”
Vợ tôi tiếp lời “Xời ơi, thế thì theo thế nào được thằng chồng chị. Quần áo của chị toàn hàng hiệu, nó phải giặt bằng tay là đúng rồi. Đến đồ lót chị cũng bắt phải cho vào túi giặt rồi mới được vứt vào máy.”
Chẳng lẽ tôi đã sai khi quá chiều cô ấy? Tôi nghĩ những bộ váy của vợ toàn bằng ren mỏng nên cẩn thận vò bằng tay cho cô ấy, đến vắt tôi cũng phải lựa theo chiều vải. Nhiều khi đồ lót cũng là tự tay tôi giặt cho. Nhưng không ngờ, cô ấy không cảm nhận được sự cẩn thận và quý trọng của tôi, lại nghiễm nhiên coi tôi như một đứa ở, nói về tôi với thái độ khinh miệt như vậy.
Tôi cứ nghĩ mình đã không kiếm ra tiền, lại còn lười, còn vũ phu thì chẳng đáng mặt đàn ông nên tôi hết lòng chăm lo cho gia đình. Tôi cũng ít đàn đúm tụ tập với bạn bè, một phần vì ngại tụi bạn hỏi về công việc hiện giờ, một phần vì sợ vợ nghĩ tôi vô công rỗi nghề. Có lẽ tôi đang đóng nhầm vai, lẽ ra là trụ cột thì tôi lại nhận phần “bà nội trợ”. Còn cô ấy, công việc tốt, lương cao, ra bên ngoài được coi là thành phần tinh anh của xã hội. Nhưng màn đối thoại của ba người họ đã chạm đúng vào lòng tự ái, sĩ diện của tôi khiến tôi phải nhìn nhận lại bản thân mình.
Chẳng lẽ tôi đã sai khi quá chiều cô ấy? (ảnh minh họa)
Hóa ra, những lần cười nói khen ngợi mỗi tối của cô ấy đều ẩn dấu nụ cười khinh bỉ phía sau. Tôi thất thần đi về phía bờ hồ mà quên mất không mang theo đôi dép cho con. Chiều hôm đó, tôi vẫn im lặng không nói năng gì. Tôi phải cố kìm nén cơn giận, phải cố bắt mình nhẫn nhịn để không làm tan nát gia đình. Nhưng thực chất, trong đầu tôi như có một ngọn lửa nung nấu, tôi chỉ muốn xông vào tát cho cô ấy một bạt tai, tôi chỉ muốn chỉ thẳng mặt cô ấy và nói với cô ấy rằng, từ giờ có thân thì lo lấy. Song, tôi vẫn phải cố kìm, bởi vì tôi không có gì đáng tự hào trong tay. Không nghề nghiệp, hơn 30 tuổi đầu vẫn phải để bố mẹ nuôi.
Tôi sẽ không ngốc nghếch ở nhà làm một người “đàn ông mặc váy, đàn bà có râu” nữa. Tôi đã quyết định, dù có phải lên miền cao hay xuống miền ngược, tôi cũng không ở nhà cho vợ sai bảo nữa. Giờ tôi chỉ ao ước mình đi làm, cuối tháng cầm một cọc tiền lương ném cho cô ấy, rồi hô to gọi nhỏ bắt cô ấy phục tùng, để cô ấy biết, một khi thằng chồng ngoan ngoãn là tôi đây phản kháng sẽ như thế nào.
Theo Ngoisao
Bị chồng khinh bỉ vì không còn sự trong trắng
Những khi uống rượu, buồn hoặc vừa quan hệ xong, anh đều căn vặn tôi ngày xưa làm 'chuyện ấy' như thế nào, bao nhiều lần...
Tôi đang buồn lắm vì không giữ được mình trước khi lấy chồng. Phút nông nổi ấy tôi thật sự không muốn nhớ đến. Người mà tôi trót trao thân lại không phải là người tôi yêu nhất, cũng không phải là người yêu tôi nhất. Chỉ biết giận chính bản thân quá dại khờ khi tự đẩy chính mình vào tình huống như thế. Tôi đã giữ gìn với mối tình đầu của mình trong suốt ba năm. Vậy mà khi chia tay người ấy mới được ba tháng, tôi đã dại dội làm chuyện ấy với người khác. 24 tuổi rồi mà tôi vẫn điên khùng như thế. Và bây giờ, tôi sống trong sự dằn vặt, khinh bỉ của chồng.
Trước khi đến với anh - chồng tôi bây giờ, tôi đã thành thật chia sẻ, mong tìm được sự cảm thông từ anh. Chúng tôi đến với nhau khi cả hai không còn trong độ tuổi lãng mạn, thơ mộng và anh cũng trải qua nhiều mối tình. Anh đã bảo với tôi không quan trọng về chuyện trinh tiết. Tôi như mở được cánh cửa hạnh phúc tưởng chừng đã khóa chặt.
Thời gian chúng tôi yêu nhau cũng không dài. Nhưng trong thời gian đó, đã nhiều lần anh gặng hỏi tôi về chuyện ấy: quan hệ như thế nào, bao nhiêu lần. Anh không hiểu tại sao tôi lại trao thân cho người tôi chỉ mới gặp và tình cảm thì chưa sâu sắc như thế? (Điều này đến tôi cũng không thể hiểu nổi).
Tôi van xin anh đừng nhắc lại quá khứ mà tôi muốn chôn vùi nhưng những khi uống rượu hay buồn buồn và cả khi chúng tôi vừa quan hệ xong, anh cũng bắt tôi phải trả lời ngày xưa tôi đã làm như thế nào? Tôi chỉ biết im lặng. Tôi nghĩ rằng, ngay cả bản thân mình còn không chấp nhận điều đó nữa thì anh có thái độ với tôi như thế là dễ hiểu. Tôi im lặng chịu đựng cho quá khứ dại dột của mình. Ngoài những lúc như thế ra thì chúng tôi rất vui vẻ. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi có anh.
6 tháng kể từ ngày cưới, tôi cười nhiều và khóc cũng nhiều lắm. Tôi thừa biết anh kỹ tính, chi li. Anh muốn nhà cửa phải lúc nào cũng sạch sẽ, tươm tất. Tôi cố gắng hết mình để làm cho anh vui nhưng không bao giờ anh ưng ý. Anh luôn tìm thấy những lỗi rất nhỏ trong việc nội trợ của tôi. Tôi cố gắng học hỏi thêm để nấu cho anh những bữa cơm thật ngon và anh thì luôn chê tôi không biết làm gì.
Chuyện tiền bạc thì càng mệt mỏi. Anh luôn hỏi tại sao có mình tôi mà tiêu hết 5-6 triệu chưa đầy một tháng. Đây là tiền lương của tôi, chồng tôi đi làm xa cuối tuần mới về. Vật giá leo thang, tôi cũng đâu phải chỉ có ăn không, có bao nhiêu thứ phải chi tiêu. Tôi còn phải cơm nước cho hai đứa em sống cùng.
Gia đình tôi không khá giả nhưng cũng chưa bao giờ nhờ vả anh.Thế mà đôi khi anh lại bảo là lấy vợ nghèo khổ, cái gì anh cũng phải lo cho tôi. Ba má nuôi tôi ăn học, tôi đi làm kiếm tiền tự nuôi bản thân mình. Thế mà anh bảo tôi ăn bám anh. Anh lo cho tôi căn nhà trọ rộng rãi, đẹp đẽ để chị em tôi ở. Cuối tuần anh về dẫn tôi đi ăn uống với bạn bè mà đã cho rằng tôi sống bám?
Càng ngày anh càng chì chiết chuyện trinh tiết. Tôi không có một thân hình đẹp, anh cũng cho rằng do quan hệ nhiều mà tôi như thế. Tôi cố gắng chịu đựng một mình và chỉ biết khóc. Sau đó, tôi lại tự đi làm lành với anh bởi chỉ có tôi sao thôi, còn anh luôn đúng.
Những ngày này tôi chán chường lắm. Tôi đã học quên để sống tốt nhưng lúc nào anh cũng làm cho tôi nặng nề. Anh không hài lòng về tôi chút nào cả. Anh cũng chẳng sợ làm tôi buồn. Với tôi, anh là thượng đế phải được phục vụ.
Thật sự thì tôi cũng có những phút giây hạnh phúc, vui vẻ với anh. Anh đi đâu cũng muốn tôi đi cùng. Cuối tuần về anh cũng hay chở tôi đi dạo. Anh cũng thể hiện sự yêu thương với tôi. Nhưng tại sao anh cứ bắt tôi phải sống trong đau khổ, dằn dặt như thế? Tôi làm gì anh cũng khinh bỉ. Tôi có kế hoạch gì anh cũng không quan tâm và bảo rằng chưa thấy chưa tin và càng không khuyến khích động viên tôi làm tốt. Giờ đây, mỗi cuốn tuần anh về, tôi rất sợ, sợ làm anh phật ý.
Tôi phải làm như thế nào để anh hiểu, thông cảm, chia sẻ và giúp gia đình ngày càng hạnh phúc hơn đây? Thi thoảng tôi nghĩ có khi nào chết đi, tôi mới được giải thoát? Hãy chia sẻ cùng tôi.
Theo VNE
Tôi như một ô sin thứ cấp của chồng Ô sin bình thường thì được trả lương, còn tôi vừa làm mọi việc trong nhà lại vừa phải nuôi chồng nữa. Nhiều khi tôi thực sự thấy bất lực vì cuộc sống gia đình. Tôi thương con vì có lẽ con tôi cũng chẳng thể nào hạnh phúc khi nhìn thấy bố mẹ nó như thế... Chồng tôi sinh ra trong gia...