Không lấy được nhau vì “rắn cắn chuột”
Tôi và anh yêu rồi đến với nhau rất chân thành. Đều là những đứa con sống xa nhà nên chúng tôi hiểu và thông cảm với nhau.
ảnh minh họa
Tình yêu của chúng tôi lẽ ra đã viên mãn, hạnh phúc nếu không vì tuổi tác. Anh tuổi Tý, tôi tuổi Tỵ, theo dân gian thì “rắn cắn chuột”, có lẽ vì lý do đó mà chúng tôi mất nhau mãi mãi.
Mẹ anh cương quyết phản đối đám cưới vì thầy bói phán tuổi hai đứa không hợp, lấy nhau về tôi sẽ hại chết anh, hoặc con cái sinh ra sẽ khó nuôi, làm ăn không được. Mẹ bắt anh về quê lấy vợ theo sự sắp xếp của gia đình, lấy người hợp tuổi. Tôi chết lặng khi nghe anh bảo như thế. Lúc đó tôi không khóc, cũng không cười, chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình sẽ rơi vào trường hợp như thế.
Video đang HOT
Thời gian đầu anh cũng chống đối gia đình, còn tôi sốc phải nhập viện hai lần, gần như suy sụp hoàn toàn. Anh là con trai Bắc, lại là con cả nên áp lực từ phía gia đình quá lớn, anh chỉ buồn bã, im lặng. Rồi một lần anh hỏi: “Bố anh nói nếu quen em, cưới em mà không chịu về quê thì sẽ từ anh luôn, em nghĩ thế nào”. Lúc ấy tôi chỉ biết nhìn anh, không ngờ người đàn ông mình yêu thương và xác định lấy làm chồng lại là con người nhu nhược như vậy. Dù đau đớn, còn yêu, tôi vẫn quyết định dừng lại.
Tôi không muốn anh bị dằn vặt, cũng không thể chịu đựng nỗi đau khi hàng ngày gặp anh ở cơ quan nên quyết định nghỉ việc về quê. Vậy mà người tính không bằng trời tính, tôi không sắp xếp được công việc, anh cũng không nghỉ việc về quê cưới vợ theo dự tính của gia đình. Hàng ngày hai đứa vẫn phải gặp, nghĩ về nhau, cảm thấy lưu luyến.
Gần đây, mẹ anh lại nhờ người dò ý tôi, bảo nếu tôi còn thương anh thì gia đình bên ấy sẽ tính chuyện cưới hỏi. Tôi không vui, cũng không buồn mà thấy buồn cười, không hiểu sao gia đình anh lại cư xử như vậy, sao anh quá nhu nhược, không thể quyết định được hạnh phúc, tương lai của mình.
Anh bảo: “Anh thấy mình không xứng đáng với tình yêu của em, không mang đến cho em niềm vui và hạnh phúc, chỉ mang đến nỗi buồn. Anh tệ quá, em đừng bận tâm đến chuyện mẹ anh nói, hãy dành cơ hội đó cho một người tốt hơn anh”. Tôi nghe mà lòng đau lắm…Nhìn anh tôi vừa thương, vừa giận, vừa thấy buồn cho số phận của mình, nhưng không thể nào về với nhau nữa rồi.
Tôi chỉ biết gượng cười khi nghe hai chữ “duyên số”.
Theo PNO
Đợi chờ trong hạnh phúc
Thế là chồng lại nhận được lệnh điều động đi công tác hai tuần. Em có cảm giác trông ngóng. Xé mỗi tờ lịch lại mừng vì ngày "bồ nhí" về ngày một gần hơn.
Em có cơ hội "đốt tiền" điện thoại ngồi buôn với "tình nhân" như hồi còn cưa cẩm, lại được dịp nhắn tin mùi mẫn: "Anh về nhanh em kể cho nghe chuyện này, hài lắm", nhưng chỉ vài phút sau đã không giữ miệng nổi, lại ngồi luyên thuyên đến khuya.
Em lại có thời gian nghĩ ra một món gì đó mới lạ để chào đón người sắp đi xa về, có thêm thời gian mà hồi tưởng và sống dậy những ngày tươi trẻ, xa nhau để thêm yêu quý trân trọng những ngày bên nhau. Chờ đợi để biết rằng, trong cuộc sống của mình, vẫn còn có điều cần hy vọng trở thành hiện thực.
Ở trong căn nhà rộng cảm giác thật trống trải, em vác laptop vào buồng riêng rồi đóng chặt hết tất các cửa, đành thức khuya vì biết có đi ngủ sớm cũng không thể nào tự ru mình vào giấc. Giường có hai cái gối mà hàng ngày toàn chỉ dùng có một, một cái em để kê chân, bởi chẳng gối nào êm ái mềm mại bằng cánh tay chồng.
Giờ vắng chồng em cứ thấy sợ, phải gọi nhóc con sang ngủ cùng, bạn ấy quen ngủ một mình nên cứ trằn trọc vẻ khó ngủ, trong khi mẹ đang thiu thiu vào giấc thì cậu ta đưa bàn tay vé xíu vỗ vào chân rồi vào bụng mẹ và lẩm bẩm: "Mẹ ngủ ngon nhé, em bé ngoan đừng quấy mẹ nhé, anh vỗ nhẹ thôi". Em tủm tỉm nghĩ thầm: "Anh về mà xem, mới có có một tuần mà lũ trẻ lớn hết cả rồi!".
Chồng đi vắng việc to nhỏ gì cũng đến tay nên em chợt thấy oải, liền than với "trưởng nam": "Mẹ đi làm cả ngày đang mệt đây này". Thế mà "ông già" ấy cũng thở dài kêu: "Con đi học, chơi cầu trượt mãi cũng mệt đây này". Có lúc thấy mẹ nằm nhắm mắt thiu thiu, bạn ấy bỗng người lớn hẳn, như muốn thay bố ngồi cạnh bên mẹ rồi bảo: "Mẹ ơi, con thương mẹ lắm!" khiến mẹ cảm động, cười rúc rích, định bụng để dành hôm nào sẽ kể "làm quà" cho bố.
Em "rảnh rỗi sinh nổng nổi" nên ngồi vắt óc suy nghĩ mang đến cho nhau những bất ngờ. Nhớ những ngày dí dỏm xưa lại viết vào nhật ký. Cầu mong sao những người yêu nhau đừng bao giờ phải xa nhau, chỉ tạm xa đôi ba ngày như một thứ gia vị đáng yêu, để ai cũng thấy rằng đợi chờ cũng chính là hạnh phúc.
Theo VNE
Tâm tư của mẹ Càng gần ngày sinh em con mẹ càng thương con nhiều hơn, với mẹ con lúc nào cũng là đứa trẻ bé bỏng chịu nhiều thiệt thòi. Con ra đời khi kinh tế gia đình còn thiếu thốn, bố vừa đi làm ở công ty mới, lúc nào cũng phải căng sức ra để cố gắng. Vật dụng gia đình mình khi ấy...