Không lấy chồng, có được không?
Vì thực sự lúc này tôi không muốn lấy chồng, không muốn khép lại cánh cửa độc thân và tự do.
29 tuổi, công việc đã ổn định, cuộc sống như thế là &’hòm hòm’. Bạn bè cũng có đủ cả mọi lứa, từ lớn tới nhỏ, cả nam cả nữ, bạn thân có, bạn hơi thân cũng nhiều… Cũng đi nhiều nơi, cũng đã biết nhiều vùng đất lạ, ấy vậy mà vẫn chưa muốn dừng lại. Vẫn muốn tiếp tục bước trên con đường này, tự do và phóng khoáng, vui chơi và bay lượn.
Ai bảo con gái thì không được như thế, ai bảo cứ con gái thì phải lấy chồng, phải biết dừng lại khi còn độ xuân? Tạo hóa quy định con gái là phải như vậy sao, con gái đến tuổi là phải lấy chồng. Con gái ngoài 30 chưa chồng thì khó mà có người rước. 29 rồi, cũng nên tính chuyện chồng con? Thế liệu tôi không lấy chồng có được không?
Áp lực gia đình, gánh nặng bản thân cứ đè nặng lên vai tôi. Tôi chán ngấy với câu hỏi: “Bao giờ cho tao ăn cỗ, bao giờ lấy chồng, có anh nào rước chưa, có mối nào chưa?”. Cũng không buồn nghe khi bố mẹ nói chuyện lập gia đình, mặc bố mẹ cho rằng con gái láo, con gái hư. Chỉ vì tôi quá sợ hai từ &’lấy chồng’.
Áp lực gia đình, gánh nặng bản thân cứ đè nặng lên vai tôi. Tôi chán ngấy với câu hỏi: “Bao giờ cho tao ăn cỗ, bao giờ lấy chồng, có anh nào rước chưa, có mối nào chưa?”.(ảnh minh họa)
Tính tôi ưa phóng khoáng, thích tự do, biết là rồi cũng có ngày mỏi chân, chùn bước, nhưng khi còn đi được, tại sao lại không đi, sao lại phải dừng lại? Bây giờ, ai cũng bảo &’mày chẳng thiếu cái gì hết, cái gì cũng đủ, chỉ kiếm cho mình một anh chàng ngon ngon một tí mà cưới là ok, cứ như vậy đến bao giờ nữa, chơi thế đủ rồi!”. Biết thế nào là anh chàng ngon ngon, thế nào là đủ. Với họ đủ nhưng mình chưa thấy đủ thì sao?
Video đang HOT
Vậy nên, cái chuyện lấy chồng với tôi giống như một ác mộng. Tuần nào cũng nghe cô bạn thân từ bé gọi điện lên ca ngợi: “Chúng nó bằng tuổi mày con cái lớn hết rồi đấy, liệu liệu cái thân đi!”. Ơ hay, có gì mà phải liệu, đang sống vui, sống khỏe, sống có ích, có làm gì đâu mà phải liệu với bề? Mình làm được quá nhiều điều, đi quá nhiều nơi, cũng đã có một công việc quá tốt, thế mà chẳng ai công nhận mình là người phụ nữ tốt, thành đạt. Có phải vì mình chưa chồng?
Lấy chồng, tức là cuộc đời tự do từ đây chấm dứt. Phải xác định sẽ là một người vợ ngoan hiền, đảm đang tháo vát với những bữa cơm ngon chờ chồng về ăn. Sẽ là một cô con dâu hiếu thảo, biết vâng lời bố mẹ chồng, biết đối nhân xử thế với nhà chồng, các bà cô bên chồng. Và sẽ là một người mẹ tốt, chăm con, dỗ con khi con khóc, cho con ăn mỗi khi con đói. Và bắt đầu, sẽ là những ngày đi chẳng dám đi, chỉ ngồi ở nhà trực con, sợ con đói, sợ con khóc mà không có mẹ bên cạnh. Nghĩ đến là đã rùng mình.
Kêu ca như thế, bố mẹ bảo &’mày bị thần kinh không đấy? Nhìn con ông L kia kìa, cứ chê bai cho lắm vào rồi giờ 30 không ai thèm rước. Mày sắp ngấp nghé rồi đấy, liệu cái thân đi không thì mẹ mày ê mặt!”. Hóa ra, lấy chồng còn vì trách nhiệm với gia đình, vì sợ bố mẹ ê mặt nữa.
Tức là vẫn phải lấy chồng, không thì người đời sẽ cười chê là &’con nhà ấy kén cá chọn canh, rồi chẳng ma nào nó rước’. Không thì bố mẹ sẽ nhục vì &’ôi, con nhà ấy chắc kiêu sa quá, nên giờ chẳng lấy được ai, đúng là quả báo!’. Hay lấy để có một người chồng, để không mang tiếng là gái ế. Để sau này người ta đỡ bảo, &’con bé ấy xinh thế mà không lấy được chồng’.
Tức là vẫn phải lấy chồng, không thì người đời sẽ cười chê là &’con nhà ấy kén cá chọn canh, rồi chẳng ma nào nó rước’. (ảnh minh họa)
Suy đi tính lại vẫn là phải lấy chồng? Thế thì lấy quách cho xong. Nhưng lấy chồng mà không yêu chồng, hay lấy chồng mà không muốn làm vợ, không muốn có trách nhiệm làm vợ thì phải tính sao đây? Liệu như thế gia đình có hạnh phúc hay không? Muốn có đứa con gọi mẹ ấy, cũng muốn nghe tiếng khóc trẻ thơ nhưng mà chưa phải lúc này.
29 tuổi, có phải quá già không? Hay cứ từ từ đã nhỉ? Nhưng sao ai cũng bảo không lấy thì ế, ai cũng tạo áp lực cho mình như vậy? Giả sử nếu có một ngày, tôi quyết định không lấy chồng mà đi xin một đứa con để nuôi, thế thì có được không nhỉ? Tôi có thể tự làm, tự nuôi sống bản thân và đôi ba người khác, vậy cớ gì phải lấy chồng, phải kìm kẹp vào đàn ông. Tôi đâu cần dựa vào họ, tôi thích tự lực cánh sinh, tự sống là chính mình? Vậy, tôi không lấy chồng, có được không?
Theo VNE
Tôi không thích 'đồ giả' của vợ
Người ta nói, sắc đẹp là do trời phú, những nét trên cơ thể con người là do trời phú, là do bố mẹ sinh ra.
Dù bạn xấu hay đẹp thì cũng là bạn, là con của bố mẹ bạn chứ không phải ai khác. Thế nên, đừng bao giờ cho đó là điều đáng tự ti, đáng phải xóa đi trên khuôn mặt của mình.
Khi mà hậu quả của việc phẫu thuật thẩm mỹ chưa thực sự đến tai dư luận, chưa thực sự khiến dư luận khiếp sợ thì người ta còn ham nó nhiều. Biết bao nhiêu vụ người đẹp, ca sĩ ở nước ngoài, phẫu thuật rồi chết ngay trên bàn mổ. Biết bao nhiêu gương mặt giờ tới việc ra đường cũng chẳng dám ra vì di chứng của phẫu thuật. Và thậm chí, có quá nhiều trường hợp, phẫu thuật xong còn xấu xí gấp vạn lần tự nhiên, chỉ biết ngồi khóc kêu trời. Nhưng với nhiều người ở nước ta, đó là việc của nước bạn, của cái thế giới xa xôi và có thể, chuyện đó chẳng bao giờ xảy ra ở Việt Nam.
Nhưng giờ thì có rồi đấy, nhiều người nổi tiếng đang phải chịu di chứng của phẫu thuật, đến cười cũng không cười nổi. Có người thì bị chết, bị tai nạn nghề nghiệp, điển hình là vụ nạn nhân nữ đi phẫu thuật bị vứt xác, chắc hẳn không ai là không biết. Nhà nhà, người người xôn xao, ai cũng nói về câu chuyện này, trách cứ người bác sĩ vô lương tâm và thương cho nạn nhân xấu số. Suy cho cùng thì cũng là bởi hai từ &'nhan sắc'.
Có lẽ nhiều người luôn lầm tưởng về nhan sắc, họ luôn cho rằng, chỉ cần đẹp là có tất cả. Họ không biết rằng, nhan sắc chỉ là thứ tài sản hữu hạn, rồi một ngày nào đó, nó cũng hao mòn. Nhan sắc con người không thể mãi trường tồn với thời gian, và nó cũng trở nên vô nghĩa khi tâm tính người ta không tốt. Nhiều chị em luôn nghĩ, chỉ cần họ đẹp, là họ sẽ có chồng giàu, đại gia và có cuộc sống mơ ước.
Có lẽ nhiều người luôn lầm tưởng về nhan sắc, họ luôn cho rằng, chỉ cần đẹp là có tất cả. (ảnh minh họa)
Vậy ai tạo cho họ suy nghĩ ấy, không ai khác chính là đàn ông. Đàn ông háo sắc, luôn coi trọng cái đẹp, thế nên, phụ nữ mới sợ mình xấu biết nhường nào.
Bản thân tôi là đàn ông, là một người đã từng trải trong chuyện tình cảm, tôi nghĩ, phụ nữ đẹp không phải là tất cả. Những người phụ nữ xấu, thật ra tâm hồn họ rất đẹp nếu ta cho họ cơ hội để mở rộng lòng, để ta tìm hiểu. Vì bản thân những người ấy, họ luôn tự ti về bản thân mình, sống khép lòng, họ không dám mơ ước cao sang, cũng không bao giờ kênh kiệu. Họ luôn ý thức được rằng, họ không được ở nhan sắc thì phải cố gắng trau dồi nhân cách, đạo đức. Chính vì thế, họ rất đẹp ở tâm hồn. Nhưng nhiều người đàn ông chỉ cần nhìn họ đã quay mặt đi, không cho họ một cơ hội được bộc bạch.
Tệ hơn nữa, nhiều người trót yêu người xấu, còn bắt họ đi phẫu thuật thẩm mỹ để được đẹp hơn. Đàn ông thật lạ, tôi đang tự hỏi, tại sao họ lại thích những bộ ngực đầy silicon. Tại sao họ lại thích chiếc cằm nhọn hoắt kia chứ không phải gương mặt tròn trịa, bầu bĩnh? Tại sao cứ thích cái mặt trái xoan dài ngoằng ngoẵng, trong khi tất cả chỉ là đồ giả? Hay tại vì họ đua đòi, họ ăn theo xu thế của nước ngoài. Ngày xưa Tây Thi, Dương Quý Phi là tứ đại mỹ nhân cũng bởi họ có thân hình tròn trịa và khuôn mặt bầu bĩnh, còn bây giờ, người ta đã quên mất cái chuẩn mực ấy.
Con gái phải nên bầu bĩnh tí mới đẹp, vậy mà nhiều người lại thích những em người dây, để họ luôn áp lực với thân hình của mình. Thật nực cười khi anh chàng nào đó cứ thích cái vòng 3 bơm đầy chất hóa học của vợ. Đến cả động vào cũng phải nhẹ nhàng, và ôm một người mình yêu mà cứ như ôm một con búp bê.
Đàn ông thích gì ở phụ nữ như thế nhỉ, để chị em cứ phải đi phẫu thuật, cứ phải đánh đổi với mạng sốn cuả mình. Vì phẫu thuật đâu phải một lần là đẹp ngay, thế thì có mà thánh sống. Rồi còn mất thời gian chăm sóc, rồi còn hư hãi. Chẳng có chất gì nằm trong người mà dùng được cả đời, nếu như không cung cấp thêm cho nó, chẳng cơ thể nào sống được. Việc làm đẹp cũng giống như vậy, và nhiều lần, nó sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.
Những anh chàng hay ưa hình thức, hãy tỉnh táo lại. Có thể yêu một cô gái đẹp nhưng không phải vì thế mà coi thường người xấu. Cũng có thể thích tính cách của một người con gái xấu nhưng đừng bắt họ phải đi thẩm mỹ để đẹp hơn. Người đẹp nhân tạo không bao giờ bền được, chỉ có vẻ đẹp tự nhiên là tồn tại mãi mãi.
Theo VNE
Nỗi đau tinh thần còn lớn hơn thể xác Tôi thừa nhận, anh chưa từng đánh tôi, cũng không bao giờ tát tôi dù tôi có nói gì đi chăng nữa. Nhưng những thứ tôi phải chịu đựng có lẽ còn lớn hơn cả nỗi đau thể xác ấy. Anh đang dày vò tâm can tôi. Mỗi ngày, sau giờ làm, anh lại xách cặp về nhà và chuẩn bị tắm rửa...