Không làm ra tiền nên tôi nghĩ sẽ cưới vợ để ‘ăn bám’
Nhiều lúc nghĩ lại để vợ nuôi cũng thấy tội nghiệp cho người ấy, ai lấy phải tôi sẽ buồn chán, số không may.
ảnh minh họa
Tôi 31 tuổi, sống ở Đồng Tháp, học đến lớp 7 rồi nghỉ, từ nhỏ đến giờ sống chung với cha mẹ, chưa từng đi làm công. Năm 29 tuổi tôi có đi xin việc làm một thời gian nhưng không tìm được việc, không biết có phải vì bị trầm cảm mà tôi không tìm được việc làm thích hợp hay không. Cuối cùng lại về sống với ba mẹ như cũ, chán nản vì lớn rồi mà bản thân không làm ra tiền để tự lo cho mình. Từ đó tôi nghĩ ra ý định cưới vợ để vợ làm kinh tế còn mình lo việc nhà. Nhiều lúc nghĩ lại để vợ nuôi cũng thấy tội nghiệp cho người ấy, ai lấy phải tôi sẽ buồn chán, số không may. Suy nghĩ đó cứ ở trong đầu tôi vài năm nay rồi, tôi phải làm sao cho đúng đây?
Theo VNE
Tôi sợ sẽ bị trầm cảm sau sinh vì phải đối mặt với mẹ chồng hàng ngày
Nhiều khi chỉ muốn ôm con bỏ đi. Nhưng con mới được 10 ngày tuổi, tôi lại yếu, đi thì tôi thương con.
ảnh minh họa
Trước khi sinh con, tôi đã tìm hiểu về bệnh trầm cảm, giờ tôi thực sự thấy sợ khi cảm thấy mình đang sắp bước vào giai đoạn ấy. Kể từ lúc sinh con, không lúc nào tôi không phải suy nghĩ. Ngay từ lúc còn nằm viện, tôi đã phải chịu sự lạnh nhạt và những câu nói sốc của mẹ chồng. Tôi phải sinh mổ vì xương chậu hẹp, ở cùng phòng tôi là những bà bầu khác cũng sinh mổ nhưng con tôi nhẹ cân nhất phòng. Thế là lúc nào tôi cũng nghe câu: "Con mẹ mày không biết đẻ, người ta cũng mổ mà con người ta toàn hơn 3 kg". Rồi vết đau mổ hành hạ, tôi không ngủ được, không dậy đi vệ sinh được, bà cũng bỏ mặc, đi tám chuyện hết giường này đến giường khác. Chồng tôi cũng hời hợt, cả ngày đi cà phê. Cũng may tôi còn đứa em gái phụ, nếu không thì không biết làm sao.
Khi về nhà, đó mới là những ngày ám ảnh thật sự. Bà nấu cơm xong ở ngoài bếp, bắt tôi tự dậy ra ăn. Vì con, tôi cũng ráng dậy mặc dù còn rất đau. Ở nhà bà ngủ tối ngày, mặc tôi chăm con. Lâu lâu bà ghé vào nhìn bé một hồi, nhìn những điểm đẹp của bé và nhận là giống dòng giống nhà bà, còn điểm xấu thì nói cái này không biết giống ai. Rồi con bị làm sao cũng là lỗi do tôi, con bị mụn nước là do tôi cho con ở phòng máy lạnh, con bị tróc da là do tôi cho con ở quạt. Nhưng tôi ấm ức nhất là việc bà cứ bắt bé uống nước, mặc dù tôi có đủ sữa cho con bú. Cũng vì chuyện này mà chồng chửi tôi rồi bỏ đi nhậu. Khi chồng về, tôi cằn nhằn chồng vài câu thế là bà nhảy xổ vào: "Nó đi nhậu kệ nó, tao là mẹ nó tao còn chưa nói gì. Mày nói nó, nó bỏ đi lấy đứa khác cho mày sáng mắt ra, xem mày có nuôi nổi đứa con này không". Lúc đó, tôi chỉ biết khóc.
Tôi cũng có công việc ổn định, không sợ nuôi con một mình nhưng thật sự thấy đau lòng vì những câu nói ấy. Thì ra tôi cũng chỉ là người dưng với gia đình họ. Thế mà trước đây, họ luôn nói với gia đình tôi rằng sẽ yêu thương tôi như con gái. Giờ tôi buồn chán lắm, nhiều khi chỉ muốn ôm con bỏ đi. Nhưng con mới được 10 ngày tuổi, tôi lại yếu, đi thì tôi thương con. Mỗi ngày tôi lại phải đối mặt với mẹ chồng, cảm thấy cuộc sống tù túng và bí bách. Tôi chỉ muốn nhận sự chia sẻ của mọi người.
Theo VNE
Lo lắng tột cùng vì con không giống bố Giờ tôi luôn sống trong tâm trạng lo lắng bởi con tôi không có nét gì giống chồng. Và rất sợ rằng đó là kết quả của đêm tôi đi quá giới hạn với người ấy. Chào mọi người, Đây là lần đầu tiên tôi viết những dòng này mong nhận được lời chia sẻ của mọi người. Hiện tại tôi đang rơi...