Không hối hận vì đã yêu anh!
Càng đi nhiều, càng biết nhiều thì em càng thương anh hơn, em càng yêu anh hơn! Mỗi ngày trôi qua em đều cảm thấy có chút nuối tiếc, bởi thời gian trôi thật nhanh. Nếu cứ sống một cách thờ ơ, chậm dãi như thế này thì sẽ chẳng mấy chốc mình thụt lùi quá nhiều so với mọi người. Vẫn biết sống là không nên so sánh, nhưng nếu không so sánh thì sao mình có thể tốt hơn được? Em vẫn luôn nhìn vào quá khứ để rút kinh nghiệm cho những lỗi lầm trước đó, em vẫn luôn nhìn sang ngang nơi mọi người xung quanh để biết mình đang ở vị trí nào trong cuộc đời, để nhận thức được rằng sự sống của mình đáng quý nhường nào. Em vẫn đang cố gắng nhìn lên phía trước, nhìn về tương lai để phấn đấu cho một ngày mai tốt đẹp hơn ngay hôm nay.
Em không còn quá trẻ, nhưng cũng chưa đủ tự tin để nhận rằng mình đã trưởng thành. Cuộc sống của em nhìn qua có vẻ may măn hơn một chút so với bạn bè đồng trang lứa, nhưng thực tế, em hiểu rằng, đó là kết quả của cả quá trình nỗ lực không ngừng. Em vẫn ân hận vì trước đây mình cứ sống mãi trong cái danh vọng hão huyền, trong cái đỉnh vinh quang mà mình vẽ ra, bởi thật ra em chỉ là 1 hạt cát nhỏ xíu trên sa mạc mênh mông bao la. Em đã không thành công với cái ảo tưởng mình vẽ ra, bởi em đâu có thực sự cố gắng, em biết mình đã thất bại.
Rất may, chân trời này đóng lại thì có chân trời khác mở ra , em đã đổ tội cho số phận, nhưng tự sâu thẳm, em biết, gieo cây nào gặt quả ấy. Cũng thật là may mắn, cây của em tuy không đại thụ, không quý hiếm nhưng cũng cho ra trái ngọt, ít nhất đến thời điểm này em cảm nhận như vậy. Em đã ra trường, đã đi làm, đã học xong liên thông. Cái cây sự nghiệp học hành của em nhìn có vẻ khá vất vả để có thể sinh trưởng được. Em đã vất vả hơn bạn bè nhiều, đó là sự thật. Và cũng thật may mắn, nhờ có sự vất vả đó mà em có được công việc tốt hơn bạn bè 1 chút. Có nhiều lúc em nghĩ dường như mình luôn khổ sở thì phải. Nhưng rồi em vẫn động viên mình phải cố gắng nhiều hơn nữa. Muốn có cuộc sống tốt hơn thì em cần cố gắng.
Anh khá tâm lí, lãng mạn, anh chăm chỉ (kiểu người hay lam hay làm), anh không ngại việc vất vả, nói chung, dường như anh sinh ra để làm những công việc nặng nhọc vậy. (ảnh minh họa)
Video đang HOT
Có một điều (đôi khi em tự hỏi đó là may mắn hay rủi ro), đó là gặp và yêu anh. Anh khác với hình mẫu người con trai em thích mà từ khi biết nhận thức thế nào là tình cảm khác phái. Anh không đẹp trai, không học giỏi, nói ngọng và viết chữ xấu, anh không có đầu óc nhanh nhạy của 1 người đàn ông biết thời thế. Anh không có khái niệm ganh đua, anh không ham học hỏi, anh mù tịt về công nghệ thông tin, không thức đêm chơi game, không ham mê đá bóng tới độ bỏ ăn, quên ngủ… Anh khác với những gì em tưởng tượng về người em yêu trước đó. Ấy vậy mà em lại thích anh, rồi yêu anh, chỉ bởi vì, lúc đó em cô đơn (em thừa nhận điều này).
Anh khá tâm lí, lãng mạn, anh chăm chỉ (kiểu người hay lam hay làm), anh không ngại việc vất vả, nói chung, dường như anh sinh ra để làm những công việc nặng nhọc vậy. Lúc đó, em mới 19 tuổi, mộng mơ, ngây thơ, em chưa hình dung được rằng anh sau này sẽ vất vả như thế nào. Em chỉ biết so bàn tay em với bàn tay anh “nhìn nè, ngón tay út của anh to bằng ngón cái của e”, bàn tay em nằm gọn lỏn trong bàn tay thô sần, to lớn của anh. Đã có lúc em gắt lên um tỏi vì anh cứ luồn bàn tay sần sùi, xước sát đó vào da em, nó làm em đau, vậy mà em không hiểu được rằng vì sao da tay anh lại bị như vậy.
Em thường nhìn những người làm công việc nặng nhọc mà thấy thương họ quá, cứ nhìn vào là em lại nghĩ tới bố mẹ em, tới bố mẹ anh, tới anh. (ảnh minh họa)
Càng đi nhiều, càng biết nhiều thì em càng thương anh hơn, em càng yêu anh hơn, và cũng thầm trách anh nhiều. Em đã biết công việc anh làm cực nhọc ra sao, khổ sở ra sao, nắng nôi, đen đúa tới mức nào. Em thương anh nhiều lắm, nhìn dáng anh gầy, đen, lao đi vun vút trên con xe máy mà lòng em chả lúc nào yên. Anh vẫn mắng em là không cần phải lo cho anh, có lo cũng được đâu, nhưng anh ơi, lo cho anh, nghĩ đến anh với em bây giờ như là thở vậy, mà không thở thì làm sao mà sống được?
Em thường nhìn những người làm công việc nặng nhọc mà thấy thương họ quá, cứ nhìn vào là em lại nghĩ tới bố mẹ em, tới bố mẹ anh, tới anh. Đời bố mẹ mình, không được học hành tử tế thì phải chịu khổ sở rồi. Còn anh, chí ít anh cũng được học hành tử tế (tuy không cao nhưng cũng là có học), em không muốn nhìn thấy anh khổ, thấy anh vất vả quá như vậy.
Vì anh, vì em, vì tình yêu và cuộc sống của 2 chúng ta, anh hứa với em, hãy cố gắng, mạnh mẽ, phấn đấu nhiều hơn nữa anh biết chưa? Ông trời sẽ không phụ lòng người. Anh hãy cố gắng lên anh nhé! Em yêu và luôn ở bên anh!
Theo Eva
Anh không thể yêu người nghèo như em
Tình yêu thường khiến cho con người ta mù quáng và em cũng vậy.
Tình yêu có những lý lẽ riêng của nó, có những lý do riêng của nó. Dù biết rất rõ rằng, đối phương đang lợi dụng mình, đang chỉ coi mình như trò đùa, thậm chí chẳng tôn trọng mình, nhưng mình vẫn cứ yêu, vẫn cứ lụy, vẫn hi vọng và tin rằng, một ngày nào đó, cái gọi là tình yêu ấy sẽ cảm hóa được người ta. Nhưng thật khó...
Em đang rơi vào hoàn cảnh như vậy. Em đang rất yêu anh, yêu vô cùng dù biết rằng anh chẳng thành thật với em. Lẽ ra, chúng mình đã là của nhau, tình yêu của chúng mình đã kết thúc bằng một mái ấm hạnh phúc. Nhưng cuộc chia tay ấy đến nhanh như gió khi anh biết được rằng, gia đình em chẳng khá giả như anh vốn nghĩ.
Anh đẹp trai, ga lăng, phải nói anh là niềm mơ ước của nhiều cô gái. Nhưng anh thích em, một cô gái có vẻ ngoài không mấy nổi trội so với những người con gái khác theo đuổi anh. Em có đôi mắt buồn, em có cách ăn mặc rất bụi, rất cá tính, biết uống rượu như con trai, không ngại ngần thể hiện cái tính ấy trước mặt người khác. Chính vẻ hồn nhiên vô tư của em đã chinh phục được anh. Và anh đem lòng yêu em.
Anh đẹp trai, ga lăng, phải nói anh là niềm mơ ước của nhiều cô gái. (ảnh minh họa)
Khi bước chân vào tình yêu em mới nhận ra rằng, mình rất yếu đuối, mình chẳng mạnh mẽ như bề ngoài, chẳng hồn nhiên như mình vẫn nghĩ. Mình là một cô gái đa sầu, đa cảm, hay nghĩ ngợi lung tung và rất hay khóc. Anh biết em như vậy nên luôn vỗ về an ủi em, hứa hẹn với em đủ điều về tương lai của hai đứa để em yên tâm hơn. Thế rồi, đùng một cái anh nói lời chia tay sau một lần về ra mắt bố mẹ em.
Tình yêu thường khiến cho con người ta mù quáng và em cũng vậy. Em đi xe đẹp, em ăn mặc đẹp, anh nghĩ em có tiền, gia đình giàu có. Nhưng những thứ ấy chỉ là đồ của cô dì chú bác cho em. Bố mẹ em cũng nghèo, cũng khó khăn, chẳng làm công chức nhà nước. Gia đình em xuất thân nông nghiệp, nghèo khó. Dù không quá thiếu thốn nhưng để lo cho con gái có nhà cửa ở Hà Nội thì quả là một điều xa vời. Anh không còn hi vọng được vào em, được dựa và gia cảnh của em nữa, nên anh nói lời chia tay phũ phàng.
Trước đây khi yêu em, anh hay nhờ em nạp tiền điện thoại, anh hay nhờ em mua thứ này thứ nọ, rồi mượn đồ dùng của em, nhưng em không nghĩ anh lợi dụng em. Giờ thì em đã hiểu, tình yêu của anh dành cho em là gì.
Giờ đây, khi anh không còn là người yêu của em nữa, em đau khổ vô cùng.
(ảnh minh họa)
Em đã khóc rất nhiều vì yêu lầm, vì tin một người em tưởng chừng như chỉ biết có tình yêu thôi. Dù vậy, khi nhận ra điều đó, em vẫn yêu anh, vẫn năn nỉ anh quay lại. Đúng là tình yêu đã làm cho em mụ mị, em không thể căm thù, không thể khinh bỉ anh vì tình yêu em trao cho anh quá lớn.
Giờ đây, khi anh không còn là người yêu của em nữa, em đau khổ vô cùng. Giá như anh không phải là người quá coi trọng vật chất, giá như anh tin tưởng rằng, chỉ cần tình yêu, chúng ta có thể gây dựng nên mọi thứ bằng hai bàn tay thì đã khác. Số phận thật trớ trêu, cuộc đời thật bạc bẽo đã không cho em được sống với tình yêu của chính mình. Em đau khổ lắm anh à, em mệt mỏi lắm. Bao giờ em mới có được tình yêu mới, mới có thể mở rộng lòng với một ai đó hả anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình yêu của em Ngày đó bầu trời cũng đầy sao như đêm nay, anh đã đến bên em thật nhẹ nhàng nhưng đêm nay chỉ có mình em cô đơn nơi này. Những kỉ niệm giờ đây như những lưỡi dao đang xuyên qua trái tim em. Em nhớ anh lắm anh, em muốn nói lời này thật nhiều với những ngôi sao kia để chúng...