Không giữ tiền mừng cưới từ nhà ngoại, tôi bị mẹ chồng ghẻ lạnh
Chúng tôi còn trẻ, hẳn nhiên chúng tôi sẽ làm ra được của cải, chứ đâu phải vì không nhận tiền từ nhà ngoại mà tôi không còn gì để sống? Mà nhà chồng tôi cũng đâu thiếu thốn gì. Sao mẹ chồng tôi kì vậy?
Tôi lấy chồng trong tâm thế khá yên tâm: công ăn việc làm ổn định, hai vợ chồng độc lập về kinh tế, tính cách cũng khá hòa hợp. Vấn đề duy nhất còn lại là gia đình tôi ở quê, kinh tế cũng chỉ bình thường do ba mẹ phải nuôi bốn chị em tôi ăn học bằng người. Nhà chồng tôi khá giả, lại ở thành phố. Nhưng nỗi nghi ngại đó của tôi, chồng tôi luôn gạt đi, anh nói quan trọng là chúng mình sống với nhau ra sao, chứ để tâm những thứ khác làm gì cho mệt. Ba mẹ ở quê cũng đâu có đòi hỏi chúng mình phụ cấp mà em lăn tăn?
Đúng, ba mẹ tôi chỉ là kinh tế khó khăn so với nhà chồng, chứ mỗi lần về tôi biếu cha mẹ chút chút gọi là, ba mẹ dứt khoát không nhận. Luôn luôn ba mẹ nói tôi phải để dành để lo cuộc sống sau này… Thì từ xưa cha mẹ vẫn thế, lo cho con, cho tương lai chứ đâu mong nhận lại về mình điều gì.
Nỗi nghi ngại đó của tôi, chồng tôi luôn gạt đi, anh nói quan trọng là chúng mình sống với nhau ra sao, chứ để tâm những thứ khác làm gì cho mệt. Ảnh minh họa
Vì thu nhập của tôi khá ổn, nên khi cưới tôi nói với ba mẹ sẽ phụ vào tiệc cưới để ba mẹ đỡ lo. Ban đầu mẹ phản đối dữ lắm, nhưng cả chồng tôi nói vào nữa, nên ba mẹ đồng ý. Tiệc cưới phía nhà gái xong tôi đưa luôn số tiền bà con, bạn bè mừng cho mẹ. Tôi chỉ nghĩ đơn giản là trả lại cho ba mẹ tiền bỏ ra đãi tiệc cưới cho tôi, ông bà công chức về hưu, lại đang nuôi em trai tôi học đại học nữa, thì cũng không dư dả để cho tôi mấy chục triệu đãi tiệc. Chồng tôi rất ủng hộ điều đó, nên tôi cũng khá yên tâm.
Nhưng bất ngờ sau ngày cưới, mẹ chồng hỏi tôi về số tiền mừng cưới và cả vàng cưới ở nhà ngoại cho. Tôi thật thà nói: “Con đã lấy đưa mẹ phụ trả tiền tiệc tùng bên ngoại”. Lập tức sắc mặt mẹ chồng thay đổi. Bà hỏi: “Vậy vàng cưới đâu?”. “Vàng của ba mẹ cho thì con vẫn giữ, nhưng của ba mẹ con thì con vẫn để bên đó”. Bà sẵng giọng: “Lấy chồng là để gánh vác giang sơn nhà chồng, chứ không phải cái gì cũng vun vén cho bên ngoại. Nhà này không có thói dâu con như vậy”.
Video đang HOT
Tôi hoảng sợ trước sự giận dữ của bà, nhưng vẫn cố vớt vát rằng: “Con nghĩ thực ra cũng không nhiều, nên con…”. Mẹ lập tức chặn câu nói dang dở của tôi bằng lời lẽ đanh thép: “Đã là tiền thì không thể coi là nhỏ, cái ít còn nghĩ mang về thì cái nhiều biết đâu được ấy…”. Tôi tức phát nghẹn mà không dám cãi.
“Lấy chồng là để gánh vác giang sơn nhà chồng, chứ không phải cái gì cũng vun vén cho bên ngoại”. Ảnh minh họa
Sau đó, để cải thiện tình hình, tôi mang số vàng mẹ chồng trao trong ngày cưới đưa cho bà nói khéo là nhờ giữ hộ. Bà cầm và im lặng. Để cải thiện hơn, tôi mua một món quà tặng mẹ, nhưng bà nói: “Thôi mang về tặng bà ngoại…”. Tôi sững người bực bội. Rõ ràng chỉ vì chuyện tiền nong mà mẹ đã dựng lên một bức tường ngăn cách với con dâu mới.
Không chỉ dừng lại ở đó, tình cờ tôi nghe được cuộc cãi cọ giữa chồng tôi và mẹ. Mẹ chồng nói chồng tôi nhu nhược, không biết dạy vợ… Anh lại cho rằng: “Tiền đó là tiền của ba mẹ vợ thì vợ con có quyền nhận hay không. Hơn nữa vợ con biết nghĩ cho ba mẹ không có gì sai”. Bà càng lớn giọng mắng chồng tôi đội vợ lên đầu, rằng chồng rước cái thứ chỉ biết đội nhà ngoại để sống… Tôi đứng lặng nghe và sốc.
Quả thực cuộc sống không hề đơn giản như tôi vẫn nghĩ. Trước khi chúng tôi về một nhà, mẹ chồng tôi cũng không tỏ ý gì chê không môn đăng hậu đối, chê nhà tôi khó khăn, hay thông gia ở quê… vậy nên tôi đâu biết mà “giữ miếng” để sống cho dễ.
Chúng tôi còn trẻ, cả chặng đời phía trước còn dài hẳn nhiên chúng tôi sẽ làm ra được của cải, chứ đâu phải vì không nhận tiền từ nhà ngoại mà tôi không còn gì để sống? Mà nhà chồng tôi cũng đâu thiếu thốn gì. Sao mẹ chồng tôi khó khăn vậy?
Theo phunuonline.vn
Thấy mẹ vợ cần tiền mổ cấp cứu, chồng đã buông một câu khiến tôi ám ảnh cả đời không quên
Trước sự sinh tử sống còn của mẹ vợ, tôi chẳng thể ngờ chồng mình lại dửng dưng buông ra câu nói vô tình này.
Tôi kết hôn năm 24 tuổi, đến nay cũng được 3 năm. Giữa chúng tôi có một con gái nhỏ 2 tuổi. Cuộc sống gia đình tôi được tạm coi là ổn định khi chồng là người làm ra kinh tế. Vì nhà neo người nên sau khi sinh tôi phải nghỉ việc để dành toàn tâm toàn ý ở nhà chăm con, suốt thời gian đó chồng tôi là nguồn kinh tế chính cho cả nhà.
Một năm gần đây, khi tôi đi làm trở lại, mọi chuyện cũng dần trở nên nhẹ nhàng hơn. Mặc dù không còn mang tiếng "ăn bám chồng" và có chút đồng ra đồng vào, nhưng thú thật đồng lương của tôi cũng không khá khẩm là bao, chỉ đủ bỉm sữa cho con và một ít để chi tiêu cá nhân cho riêng mình.
Đùng một cái, đợt vừa rồi mẹ ruột tôi ốm nặng. Ngay giữa đêm tôi nhận được cuộc gọi từ người thân báo bà ở quê phải lên viện cấp cứu gấp. Tôi hoang mang dựng chồng dậy, hai vợ chồng ôm theo con gái lái xe trong đêm để về thăm mẹ tôi.
(Ảnh minh họa)
Khi gặp bố tôi, ông run run nói mẹ tôi cần mổ gấp, nếu không bệnh tình sẽ rất nguy hiểm. Tôi chết lặng, cảm thấy như có tảng đá đè nặng trĩu trong lồng ngực. Vì tôi không có tiền tiết kiệm, bấy lâu nay đều dựa dẫm kinh tế vào chồng. Tôi quay sang nhìn anh cầu cứu, anh im lặng cúi đầu.
Một lúc rất lâu sau vẫn chưa nhận được tín hiệu từ anh, tôi sốt ruột giao con nhờ ông ngoại bế để đi tìm chồng. Quanh đi quẩn lại mải lo cho mẹ mà tôi không để ý chồng đâu. Hóa ra anh đi ra lối thang bộ thoát hiểm, gọi điện thoại cho em trai và nói những lời này:
"Bu vợ nguy kịch cần cấp cứu gấp. Chị dâu đang hỏi vay tiền anh lo cho mẹ. Mày xem có quyết mua con xe ấy không thì anh còn biết đường ăn nói, để dành tiền cho mà mua. Chứ tiền cung phụng cho nhà ngoại cũng chẳng biết bao giờ mới lấy lại được, chẳng thà từ chối khi trong tài khoản mình không có tiền, còn hơn mang tiếng có tiền mà không biết lo cho vợ."
(Ảnh minh họa)
Đầu óc tôi quay cuồng. Đã lo cho mẹ trong cơn thập tử nhất sinh, bây giờ còn được tận tai tận mắt nghe những lời nói như dao đâm vào tim này từ chồng, quả thật tôi đã nghĩ mình không thở nổi. Hóa ra người chồng cùng tôi đầu gối tay ấp suốt 3 năm qua là một người toan tính và ích kỷ như vậy. Anh sẵn sàng chuyển tiền cho em trai mua xe đẹp - dù không thật sự quá cần thiết vào thời điểm này - còn hơn là đưa để chạy chữa cho mẹ vợ, vì anh sợ món nợ ấy nhà tôi ăn quỵt mất.
Biết rõ con người của chồng, tôi đã gọi điện vay mượn khắp nơi chứ không hé răng nói thêm với anh nửa lời. Mặc dù hiện tại vợ chồng tôi vẫn chung sống với nhau, anh vẫn tỏ ra ngọt nhạt với gia đình bên ngoại, nhưng tôi lại thấy khinh anh và ám ảnh không thôi về câu chuyện đêm hôm đó mẹ tôi cấp cứu. Có lẽ, bây giờ tôi chỉ cố bấu víu vào cuộc hôn nhân này chỉ để cho con tôi có một mái ấm đủ đầy mà thôi.
Theo afamily.vn
Anh à, người ta ăn cơm cả đời chứ phở cũng chỉ có thời mà thôi! (Phần cuối) Hôn nhân chính là như vậy, mặc dù thấy rõ sự phản bội nhưng hơn tất cả chúng ta vẫn phải giữ gìn hạnh phúc của mình và cả những đứa trẻ. Khi còn độc thân ai cũng nghĩ rằng hôn nhân rất đơn giản, yêu thương phù hợp thì đến với nhau còn nếu có chuyện gì xảy ra thì cứ mỗi...