Không giỏi “chuyện ấy” bằng tình cũ, tôi bị chê
Chuyện chăn gối vốn là thế mạnh của đàn ông. Vậy mà tôi đã không mang lại được cho vợ cảm giác thỏa mãn như người tình cũ của cô ấy. Tôi thấy đau khổ, dằn vặt và hổ thẹn trong lòng.
Ảnh minh họa
Tôi lấy vợ đã được 7 năm và đã có một đứa con trai 5 tuổi xinh xắn. Khi yêu và quyết định cưới cô ấy, tôi đã phải đắn đo và suy nghĩ rất nhiều.
Vợ tôi khi ấy mới là một cô gái mới 25 tuổi tràn đầy xuân sắc, còn tôi đã là gã đàn ông ngoài 30. Chúng tôi nhanh chóng gắn với nhau như đôi sam sau lần đi chơi cùng hội bạn và vô tình gặp nhau. Cô ấy là một phụ nữ bốc lửa, sôi nổi và hướng ngoại. Trong khi tôi lại là người trầm tĩnh và nhút nhát. Dù tính cách trái ngược nhưng dường như chúng tôi vẫn bù trừ được cho nhau và yêu nhau rất hạnh phúc.
Video đang HOT
Khi đến với tôi, cô ấy cũng thú nhận trước đó đã yêu một người đàn ông sâu sắc và họ đã có thời gian chung sống với nhau như vợ chồng. Sau đó vì nhiều mâu thuẫn, chán nản trong cuộc sống chung, họ đã chia tay nhau. Đến bây giờ hai người họ không còn liên lạc gì nữa, người đàn ông kia cũng chuẩn bị lấy vợ. Tôi hoàn toàn tin tưởng vợ mình và nghĩ rằng ai cũng có quá khứ, tôi tôn trọng quá khứ của vợ và không bao giờ muốn nhắc đến nó.
Dù cô ấy không còn trong trắng khi đến với nhau nữa, nhưng tôi vẫn rất thương yêu, tôn trọng. Ai cũng biết trong thời buổi này, làm sao tìm được và lấy người mà mình là mối tình đầu của họ vì thế tôi cũng đành chấp nhận. Vả lại tôi cũng đã đến tuổi lấy vợ từ lâu, cha mẹ cũng nhiều lần giục giã vì muốn có cháu bế. Xét hoàn cảnh của hai gia đình như vậy nên tôi nhanh chóng cầu hôn cô ấy.
Từ khi cưới nhau về, dù cuộc sống còn nhiều khó khăn, vất vả nhưng chúng tôi vẫn rất hòa hợp. Tôi nhận thấy mình cũng là người đàn ông chiều vợ, luôn quan tâm chăm sóc và đáp ứng hầu hết mọi nhu cầu của cô ấy. Vì còn trẻ nên cô ấy cũng hay nhõng nhẽo, mè nheo tôi và có gì không thích là nói thẳng toẹt ra luôn, kể cả đôi khi những lời nói của cô ấy khiến tôi rất đau lòng. Nhưng tôi đều có thể bỏ qua để gia đình êm ấm. Đứa con ra đời càng gắn kết chúng tôi lại gần nhau hơn.
Cứ tưởng hạnh phúc như thế là viên mãn, không có gì đáng phàn nàn. Nhưng trong một lần ân ái với vợ, cô ấy đột nhiên thốt lên: “Anh thật là nhạt nhẽo, chẳng bằng T”.
Tôi chết lặng, đẩy cô ấy ra ngay. Cảm giác như phát điên, tôi thấy lòng tự ái của mình bị tổn thương. Biết đã lỡ lời, vợ tôi ra sức chèo kéo, xin lỗi nhưng tôi chẳng thể nào quên được những lời nói như xát muối vào tim ấy. Tôi cảm thấy thật đau lòng. Chắc hẳn, tôi đã không thể mang lại cảm giác thỏa mãn cho vợ như T. Chắc hẳn, vợ tôi cảm thấy thất vọng khi so sánh tôi và T.
Là người đàn ông, tôi cũng hiểu trong hạnh phúc gia đình, chuyện chăn gối đóng một vai trò rất quan trọng, là chất kết dính hôn nhân, đã có rất nhiều gia đình lục đục, bất hòa chỉ vì “chuyện ấy”.
Sự thực, tôi không phải là người đàn ông đầu tiên của vợ. Nhưng lẽ nào tôi kém cỏi đến thế để cô ấy so sánh với người đàn ông khác? Vẫn nhớ đến người cũ, liệu cô ấy đã quên hẳn anh ta chưa hay sống với tôi mà vẫn còn nhớ nhung người đó? Tôi không thể nào thoát ra được cảm giác đó để tiếp tục sống vui vẻ cùng vợ con. Đã mấy tháng nay tôi và vợ cũng không gần gũi với nhau. Trước đây gia đình tôi yên ấm vui vẻ biết bao thì nay thật nặng nề.
Có bạn đọc nào đã từng rơi vào hoàn cảnh của tôi, xin hãy cho tôi lời khuyên để cứu vãn hạnh phúc gia đình mình. Tôi xin chân thành cảm ơn.
Theo Vietnamnet
Con sẽ thôi trách hờn
Con đã biết vì sao mẹ lại dừng ngay ở ngã tư đó. Mẹ bảo con mua giùm người bán tăm dạo mấy bịch tăm tre. Con đang giận mẹ nên lầm lũi bước tới, đến khi ngẩng lên thì con giật thót cả người:
Bạn ấy chắc trạc tuổi con, cái khác là bạn khiếm thị. Bạn nhìn con bằng hai hốc mắt đen ngòm và lấy hàng cho con bằng cánh tay phải bị cụt tới khuỷu tay.
Con trả tiền, lầm lũi bước lên xe. Chỉ trong tích tắc, con đã nhận ra mình là kẻ quá ích kỷ; chỉ biết đòi cái này, muốn cái kia. Con chưa hề nghĩ mình đã làm gì để xứng đáng với tình yêu thương, sự chăm lo của ba mẹ. Mỗi sáng con thức dậy, quần áo đã có mẹ ủi sẵn, bữa điểm tâm đã được dọn lên, ăn xong là có ba đưa con đến trường. Con cần bất cứ thứ gì để phục vụ chuyện học hành, ba mẹ đều đáp ứng cho con.
Thế mà, con lại cho rằng mình là một đứa trẻ bất hạnh; thua sút bạn bè về mọi thứ: Con không được ở biệt thự như bạn Lan, nhà không có xe hơi như bạn Minh, ba không làm chủ tịch quận như bạn Thùy... Con đã quên mất một điều là các bạn ấy nhiều lúc đã rơi nước mắt khi nhìn con được ba mẹ đưa đón, họp phụ huynh, dắt đến nhà sách, vào siêu thị...
Và giờ đây, con lại biết thêm một điều nữa là có bạn bằng tuổi mình đã không được đến trường, không có cơm ngon, không được mặc đẹp mà phải vất vả mưu sinh chỉ với một bàn tay và đôi mắt mù lòa.
Mẹ ơi, con sẽ không đòi mua điện thoại đắt tiền, đồng hồ cao cấp, quần áo hàng hiệu. Con sẽ không bao giờ trách móc, hờn giận, nói những lời khiến ba phải buồn, mẹ phải khóc. Bởi con vừa nhận ra mình là một đứa trẻ hạnh phúc khi con đứng cạnh một mảnh đời bất hạnh... Cảm ơn mẹ đã cho con thấy mình thật nhỏ bé giữa cuộc đời này chứ không phải là "cái rốn của vũ trụ" như con hằng nghĩ...
Theo VNE
Còn ai nữa đâu mà về... Mỗi khi nhắm mắt, tôi lại thấy gương mặt hiền từ của mẹ, giọng nói ấm áp, bàn tay chai sần thô ráp của mẹ... Tất cả những thứ đó, khi mẹ còn, tôi thấy thật bình thường; chỉ khi mẹ mất đi rồi, nó mới trở thành hoài niệm làm buốt nhói trái tim. Bà xã hay nói tôi thật là lẩm...