Không gì khổ như lấy chồng đần
Chồng tôi kém cỏi, việc nhà thì vụng về, tối ngày chỉ thích nằm gác chân xem ti vi rồi ngủ quên ngáy o o.
Hơn 10 năm sống với chồng là ngần ấy năm tôi có cảm giác như sống cùng một cái bóng trong nhà. Ngoại trừ cái tính: “hiền hiền, lành lành”, chồng tôi gần như không có một tiếng nói, một hành động nào phụ giúp vợ con. Và giờ, khi cuộc sống gia đình đang ở trạng thái tĩnh lặng nhất, tôi lại muốn l.y hô.n vì một người chồng tẻ nhạt, chán ngắt và chậm chạp.
Tôi quen chồng vào thời điểm vừa chia tay mối tình đầu nhiều nước mắt. Đó là quãng thời gian đầy đau khổ của tôi. Tôi bị lừ.a gạ.t, bị phụ bạc và tổn thương rất nhiều. Có lẽ đó cũng là một phần lí do cho việc tôi nhận lời cưới anh dù cho chưa từng nhận từ anh một lời tỏ tình. Chồng tôi là người khô khan, vụng về. Anh đến với tôi là do người thân giới thiệu. Thời điểm đó tôi vừa tốt nghiệp đại học, về quê đi làm, ngoại hình khá nên cũng nhiều người muốn “tăm tia” chọn làm con dâu. Thấy anh hiền lành, tốt bụng nên tôi nhận lời chứ chúng tôi chưa từng có khoảng thời gian yêu đương mặn nồng như người khác. Có lẽ anh chọn tôi vì tôi hợp để làm vợ, còn tôi chọn anh vì anh khác với sự đào hoa, bảnh bao của tình cũ và anh mang lại cho tôi cảm giác an toàn.
Với người ngoài, cuộc sống của vợ chồng tôi khá bình lặng và hạnh phúc. Bố mẹ chồng quý tôi nên cũng giúp đỡ rất nhiều. Tôi cảm thấy được an ủi phần nào khi gia đình chồng yêu quý, coi như con gái trong nhà. Nhưng quả thật, 10 năm qua, sống với chồng, cái cảm giác duy nhất mà tôi có chính là: chán ngán!
Chồng tôi tối ngày chỉ thích ở lỳ trong nhà, xem phim rồi lăn ra ngủ khiến tôi chán nản vô cùng (Ảnh minh họa)
Về chuyện tình cảm vợ chồng, anh không khác nào một khúc gỗ. Không bao giờ chồng mua hoa tặng vợ, cũng không có một món quà ngày lễ tết, dịp đặc biệt… Tất cả chồng tôi quy ra tiề.n đưa luôn cho tiện. Những lời nói yêu thương, một vài câu tình tứ cũng không bao giờ có. Mọi thứ được sắp đặt như lịch trình, kể cả chuyện quan hệ, chăn gối… cũng như bản kế hoạch không sai lấy một ngày.
Video đang HOT
Chồng tôi cái gì cũng chậm, cái gì cũng đần. Là đàn ông nhưng việc điện đóm, ống nước, việc nặng trong nhà cũng không hề biết động chân, động tay vào cái gì. Cái nào tôi sửa được thì tự làm, còn không thì gọi thợ. Thậm chí anh chẳng cả quan tâm xem nhà có cái gì hỏng, có cái gì cần sửa chữa. Mọi việc cứ thây kệ vợ.
Còn về vấn đề công việc, chồng tôi hài lòng với việc đi làm, kiếm 4,5 triệu một tháng, về nộp lại cho vợ 4 triệu, giữ 500 nghìn tiêu. Từ ngày lấy nhau đến giờ luôn là như vậy. Chồng tôi không giao lưu, không gặp gỡ, chơi bời bạn bè, tôi ngày chỉ ru rú ở nhà, không muốn tiếp xúc với ai. Nhiều lần tôi rủ chồng đi họp lớp, giao lưu với bạn bè nhưng chồng tôi chối đây đẩy, chả muốn đi đến đâu. Tôi phát chán với chồng mình. Mọi người trong nhà tôi cũng kêu anh giao tiếp kém, gặp gỡ chẳng nói chuyện với ai câu nào. Dần dần mọi người cũng giữ khoảng cách nhưng chồng tôi không quan trọng. Anh chỉ thích về nhà nằm gác chân lên ghế, xem mấy bộ phim nhảm nhí rồi lăn ra ngủ. Đó là cuộc sống tuyệt vời mà chồng tôi mơ ước.
Anh vừa kém cỏi, vừa đần, vừa chậm chạm lại còn không tình cảm. Tôi cũng không hiểu vì sao 10 năm qua tôi lại có thể chịu đựng nổi một người chồng vô vị và tẻ nhạt đến như vậy. Có lẽ vì gia đình chồng quá tốt với tôi và vì hai con. (Ảnh minh họa)
Nhiều lần tôi góp ý để chồng thay đổi nhưng chồng tôi cứ ì ra. Anh không quan tâm tới những gì tôi nói. Còn tôi, tôi là người phụ nữ ưa thích sự mới mẻ, năng động. Sau khi sinh xong hai đứa con, các cháu cứng cáp hơn tôi bắt đầu tính kế làm giàu. Ngoài việc đi làm ở công ty, tôi còn mở thêm một cửa hàng cà phê, thu nhập rất ổn. Song đáp lại sự cố gắng của tôi, chồng vẫn coi như không. Anh thấy cái số tiề.n kiếm được hàng tháng của anh là lí tưởng lắm rồi.
Kinh tế gia đình tôi bây giờ rất khá, tôi cũng không quá vất vả mà các con vẫn được sung sướng, thoải mái. Nhưng đây cũng là lúc tôi bắt đầu nghĩ tới chuyện l.y hô.n. Nhìn những cặp vợ chồng khác tay trong tay đi chơi, đi dạo phố buổi tối còn chồng mình thì nằm ngáy o o trên ghế sô pha khiến tôi chán nản. Anh vừa kém cỏi, vừa đần, vừa chậm chạm lại còn không tình cảm. Tôi cũng không hiểu vì sao 10 năm qua tôi lại có thể chịu đựng nổi một người chồng vô vị và tẻ nhạt đến như vậy. Có lẽ vì gia đình chồng quá tốt với tôi và vì hai con. Nhưng bây giờ tôi chán lắm rồi, tôi có nên l.y hô.n hay không?
Theo VNE
Vợ giỏi, chồng đần, có hạnh phúc được không?
Tôi học thạc sĩ, còn anh chỉ là công nhân khu công nghiệp, liệu vợ chồng có hạnh phúc không?
Anh tốt với tôi, chân thành và hiền lành. Quan trọng nhất là anh yêu tôi và đón nhận tôi ngay cả khi tôi mang trong mình một giọt má.u không phải là con anh. Tình cảm đó không phải ai cũng có được. Chỉ có điều tôi và anh quá khác nhau. Tôi sợ rằng nếu lấy nhau chỉ là giải pháp tình thế rồi sau này vợ chồng cũng không hạnh phúc. Khi ấy lại l.y hô.n thì cả tôi và anh đều khổ.
Anh ở gần nhà tôi, hơn tôi 2 tuổ.i. Từ những năm tôi học cấp 3, anh đã đem lòng quý mến. Nhưng gia đình tôi là một gia đình gia giáo, không cho phép yêu đương nếu không cân xứng. Anh học hành kém cỏi, chỉ là công nhân ở khu công nghiệp. Còn tôi là người học hành giỏi giang, lúc đó chuẩn bị đi thi đại học. Hơn nữa, em cũng không có tình cảm với anh nên cũng chẳng mặn mà dù vài lần anh ngỏ ý. Với tôi, tôi chỉ yêu người đàn ông nào thông minh, giỏi giang mà thôi.
Lên thành phố học, với vẻ ngoài xinh xắn, tôi được rất nhiều anh theo đuổi. Vì thế mà tôi càng không ngó ngàng tới anh. Chưa bao giờ tôi cho anh ấy một cơ hội mặc dù hầu như tuần nào anh cũng lên thăm tôi, mua quà cáp cho tôi. Tôi cũng đã từ chối anh thẳng thừng rằng tôi và anh không thích hợp. Tôi không yêu anh, chỉ coi anh là bạn, là anh trai, anh nên tìm người khác phù hợp hơn để yêu nhưng anh không chịu. Anh nói chừng nào tôi còn chưa lấy chồng, anh còn chăm sóc cho tôi.
Anh đem lòng yêu tôi nhưng tôi không có tình cảm. Anh sẵn sàng chấp nhận tôi dù tôi mang thai với người khác (Ảnh minh họa)
Tôi có người yêu. Đó là một chàng trai đẹp trai, học hành giỏi giang. Tôi thấy người đó mới xứng với mình. Chúng tôi yêu nhau và tôi cũng công khai cho anh biết điều đó để anh dừng lại. Anh rất tôn trọng tôi. Khi biết tôi có người yêu, anh liền giữ khoảng cách, không quan tâm, vồ vập tôi nữa. Nhưng anh vẫn nói khi nào tôi cần anh giúp đỡ điều gì, hãy gọi cho anh. Từ đó, anh để tôi "yên", không làm phiền tôi nữa.
Tôi và người yêu quan hệ với nhau. Chuyện đó diễn ra gần 1 năm trời. Lần đầu có thai, tôi hoảng hốt vô cùng. Nhưng vì sĩ diện của bản thân, vì sợ gia đình nên tôi quyết định tự ý đi phá thai. Đó không phải lần duy nhất. Sau đó có thêm 1 lần nữa tôi phải bỏ giọt má.u của mình. Đó là năm cuối cùng tôi học đại học. Cho tới bây giờ, khi tôi đang học thạc sĩ, một lần nữa tôi lại có thai. Và lần này tôi không thể bỏ được nữa vì tôi sợ mình sẽ vô sinh.
Nhưng đúng vào giờ phút đó thì bạn trai của tôi lại "bỏ của chạy lấy người". Anh ta bỏ tôi đi lấy vợ vì nói rằng quê quán chúng tôi xa nhau quá, gia đình anh ta không đồng ý. Một mình vác cái bụng bầu ở tháng thứ 4, tôi hoang mang cực độ. Trong lúc đó, không biết gọi cho ai, tôi đã nghĩ tới anh. Và anh vẫn giữ lời hứa mà anh nói năm nào. Anh giúp đỡ tôi và ngỏ lời muốn cưới tôi, muốn làm cha đứ.a tr.ẻ.
Tôi thực sự xúc động trước tình cảm chân thành mà anh dành cho tôi. Tôi không thể tin nổi thời đại này vẫn còn những người tốt đến như vậy. Có lẽ vì anh yêu tôi nhiều quá nên anh đã chấp nhận mọi thứ thuộc về con người tôi. Tôi cảm động lắm và thầm cảm ơn cuộc đời đã cho tôi gặp được anh, một người để tôi có thể dựa vào khi cần.
Tôi phải làm sao đây, liệu một người học hành giỏi giang như tôi có thể hạnh phúc bên một người chồng chỉ là công nhân hay không? (Ảnh minh họa)
Nhưng tôi đang phải suy nghĩ và cân nhắc rất nhiều. Tôi biết ơn anh, trân trọng tình cảm của anh nhưng tôi không yêu anh. Đó là sự thật. Hơn nữa, chúng tôi khác nhau nhiều quá. Tôi đang học thạc sĩ, đang đi làm cho một công ty liên doanh nước ngoài. Còn anh chỉ là công nhân của một khu công nghiệp. Tôi không có ý khinh anh nhưng sự khác biệt giữa chúng tôi là điều không thể phủ nhận được. Dù có yêu nhau nhưng suy nghĩ, cách nhìn nhận cuộc sống, trình độ khác nhau thì cũng khó mà hạnh phúc được.
Giờ đây tôi không có đường lùi. Cái thai trong bụng ngày một lớn dần, anh tốt và yêu thương tôi. Nếu không lấy anh, tôi sẽ phải chấp nhận cảnh bị mọi người xì xào, bàn tán. Tương lai của tôi cũng vì thế mà khó khăn hơn vì tôi không chồng mà có một đứa con. Nếu lấy anh, mọi việc sẽ được giải quyết hết, gia đình tôi cũng giữ được thể diện. Nhưng tôi không yêu anh, tôi và anh lại khác biệt quá nhiều sợ rằng sớm muộn cũng l.y hô.n. Tôi phải làm sao đây, liệu một người học hành giỏi giang như tôi có thể hạnh phúc bên một người chồng chỉ là công nhân hay không?
Theo VNE
Vợ giỏi, chồng đần, có sống nổi không? Tôi học thạc sĩ, còn anh chỉ là công nhân khu công nghiệp, liệu vợ chồng có hạnh phúc không? Anh tốt với tôi, chân thành và hiền lành. Quan trọng nhất là anh yêu tôi và đón nhận tôi ngay cả khi tôi mang trong mình một giọt má.u không phải là con anh. Tình cảm đó không phải ai cũng có...