Không gì có thể làm em xa rời anh
Yêu anh là đau khổ và thiệt thòi em đều chấp nhận. Chấp nhận chỉ đơn giản vì em yêu anh và vì em cần anh. Anh có yêu em không anh? Sở dĩ em hỏi như thế là vì anh chưa bao giờ đối xử với em một cách công bằng.
Anh xem trọng mọi người xung quanh anh. Bạn bè là nhất đối với anh sao? Anh từng nói rằng trong lòng anh thì em là người quan trọng nhất. Vậy mà em luôn là người thiệt thòi. Em hỏi gì anh cũng không trả lời nếu như câu hỏi đó em không hỏi trên 5 lần. Người khác thì anh trả lời liền. Anh nói rằng bạn bè hỏi trả lời liền còn người yêu phải suy nghĩ từ từ rồi lúc nào trả lời cũng được, ngay cả điện thoại nếu em không gọi trên 10 lần anh cũng không nghe vì anh nghĩ rằng không có chuyện gì quan trọng cần phải nghe.
Em còn nhớ có một lần em đợi anh gần 4 tiếng đồng hồ anh mấy ra gặp em vì anh phải ngủ. Còn bạn bè chỉ cần họ alo là anh thay đồ đi liền. Em cảm thấy rất tủi thân đó anh à. Em là gì? Em có vị trí nào trong lòng anh không? Sao anh lại như thế? Em làm gì có lổi để anh đối xử với em như thế? Em thương anh và chiều chuộng anh để anh xem em là con rối thế sao? Khi cô đơn, khi khó khăn ai là người ở cạnh anh? Khi anh bệnh ai là người an ủi, lo lắng cho anh?
Chính em và chỉ có duy nhất mà thôi bởi vì em mấy là người quan tâm và cần anh. Anh biết em ước gì không? Em ước chỉ cần anh biết quan tâm và nghĩ đến em là em hạnh phúc lắm rồi. Anh ơi! hãy sửa đổi vì em nha anh. Em luôn chờ và tin anh đó. Đã 3 năm rồi em vẫn chịu đựng không rời xa anh khi bị anh phân biệt đối xử, chỉ đơn giản em yêu anh thật lòng. Dù sao đi chăng nữa em không rời xa anh. Anh đừng làm em khóc nữa nha anh. Mong anh nhận ra rằng em mấy là người quan trọng đi bên cuộc đời anh và không bao giờ để anh cô đơn. Em thương anh rất nhiều xấu xí của gấu mập.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Có khi nào
Có khi nào em còn nhớ đến tôi, một thằng con trai đã ghé qua đời em trong phút chốc rồi ra đi thật lặng lẽ? Có khi nào em còn nhớ đến những kỉ niệm của hai đứa, tay trong tay bước trên con đường mà tưởng như chỉ dành riêng cho hai đứa mình?
Có khi nào em thầm nghĩ: "Người ấy bây giờ ra sao"? Còn nhiều lắm em ơi! Người một thời đã khiến tôi điên đảo và dại khờ. Trong trí nhớ hay cái cảm giác về hồi ức, hình ảnh của em trong tôi, nó nhạt nhòa, vô định nhưng không thể nào quên được em. Đôi lúc nó nhói đau trong lòng mà không hiểu vì sao.
Đôi lúc muốn gào lên rằng: Em ơi, anh không thể nào quên được em, dù ngay cả lúc vui bên tình mới. Tình yêu mới ư? Nó chỉ là lấp một chỗ trống đã để lại trong tôi, thật bất công với người đến sau đúng không? Nhưng tôi là thế, thế đấy.
Dù đã qua rồi, ừ thì kệ nó qua. Tất cả xuôi theo thời gian mà thôi, không thể làm gì được. Tôi và tất cả....Tôi phải làm gì để quên được em, quên đi mối tình đầu tiên mang nhiều niềm đau trong cuộc đời. Thật khó khăn để loại bỏ một bóng hình vô định trong lòng, nhưng tôi sẽ không sống vì nó đâu. Tôi là chính tôi mà.
Vẫn biết sẽ không thể quên được em, ít ra để quên được thì phải một thời gian dài, rất dài so với cuộc đời còn lại.. Nhưng ai cũng phải sống vì bản thân, vì gia đìnhmình đã, cũng giống như em. Em đã bước đi khi tôi không đủ sức làm em vui hơn.
Cảm thấy hạnh phúc sẽ đến với mình thì tôi chúc em hạnh phúc bên người, mong người đấy yêu em hơn tôi từng yêu em. Và đừng quên tôi luôn là người mang lại sự bình yên ấm áp cho em như đã từng....Thôi, hỗn độn. Thật buồn nhưng cuộc sống này còn nhiều thứ phải lo lắm. em lại chìm vào quên lãng rồi để một ngày anh sẽ lại nhớ em.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đêm chơi vơi Đêm nay mình anh lại bước đi trong âm thầm lặng lẽ, căn phòng trống trải như càng thêm rộng thênh thang khi ngay trong lòng anh mọi suy nghĩ cứ mải mê tới tận môt chân trời nào đó, xa lắm. Một mình trong khuya vắng, đối diện với chính lòng mình, có biết bao nỗi niềm cứ ào ạt đổ về,...