Không được cưới vì khắc tuổi mẹ chồng
Tôi tuổi Dần còn mẹ anh tuổi Tỵ. Nếu chúng tôi lấy nhau, mẹ chồng nàng dâu ở chung nhà sẽ có một người bị chết.
Tôi và anh quen nhau đã ngoài 5 năm. Chúng tôi yêu nhau từ khi còn ngồi trên giảng đường đại học và cũng tính chuyện lâu dài. Sau khi học xong, hai đứa những tưởng sẽ cùng nhau xây dựng sự nghiệp nhưng nào ngờ ba mẹ gây áp lực, buộc anh phải về quê làm việc để gần gia đình. Tôi đã tạm biệt anh trong đau khổ vì quê anh ở tận hải đảo xa xôi mà không biết có còn cơ hội gặp lại nhau không.
Thời gian sau đó, chúng tôi vẫn liên lạc với nhau hằng ngày và luôn hy vọng ngày sum họp. Đến khi công ty anh cần nhân sự đúng chuyên môn của tôi thì anh đã gợi ý mong tôi chuyển công tác về đảo làm việc cùng anh. Sau khi suy nghĩ, tôi đã xin thôi việc ở công ty mà tôi đang làm dù khá ổn định để sắp xếp kế hoạch ra đảo cùng anh.
Ngày tôi ra đảo, anh không đưa tôi về gặp gia đình ngay mà phải đến mấy ngày, sau khi có sự nhắc nhở của bạn bè và trách móc của mẹ anh, tôi mới được về trình diện. Tôi linh cảm mình sẽ gặp nhiều trở ngại nhưng trong niềm vui nhất thời tôi chẳng mấy quan tâm. Trong thời gian này, tôi tiếp nhận cuộc sống mới hết sức nhiệt tình, hồn nhiên, không lường trước được những giông tố sắp đổ xuống đầu mình.
Hơn một tuần sau khi tôi về đảo sống thì ba anh gọi tôi và anh về nói chuyện. Ba mẹ anh đã trao đổi với chúng tôi rất thẳng thắn và tuyên bố dứt khoát rằng cho dù chúng tôi có yêu nhau bao lâu và tình yêu có
sâu đậm như thế nào thì ba mẹ anh cũng không bao giờ cưới tôi cho anh. Lý do hai người đưa ra là tôi và mẹ anh không hợp tuổi. Tôi tuổi Dần còn mẹ anh tuổi Tỵ. Nếu chúng tôi lấy nhau, mẹ chồng nàng dâu ở chung nhà sẽ có một người bị chết. Thậm chí, ba mẹ anh còn cấm không cho tôi đến nhà thêm một lần nào nữa để khỏi phải bị nói nặng lời.
Video đang HOT
Sau đó, hai người gây áp lực cho anh khi đề cập đến công sinh thành dưỡng dục chẳng lẽ không bằng một mối tình có vài năm. Anh và tôi lặng im không nói gì vì ba anh đã đem tình yêu của chúng tôi và tính mạng của mẹ anh (theo lời một thầy bói nào đó) lên bàn cân so sánh.
Không thể cố gắng nếu chỉ có một mình
Lúc đó, tâm trạng tôi rối bời nhưng vẫn có niềm tin vào người yêu của mình vì chuyện không hợp tuổi này anh đã nói với tôi vài năm trước nhưng lúc đó chỉ đang trong thời gian tìm hiểu nên tôi chẳng mảy may để ý. Và vì anh đã biết trước nên tôi tin rằng việc anh sắp xếp để tôi về làm việc cùng anh là có chủ đích hoặc một kế hoạch vẹn toàn cho đôi bên. Nhưng không. Tôi thật sự sốc khi biết rằng, đúng là anh rất yêu tôi và muốn cùng tôi vun đắp hạnh phúc gia đình nhưng anh không vượt qua được áp lực của mẹ
cha. Anh chỉ đơn giản là hy vọng khi tôi về sống gần gia đình anh thì ba mẹ sẽ thay đổi suy nghĩ tiêu cực về tuổi tác.
Chỗ dựa tinh thần mà tôi hy vọng nhất hóa ra lại ngây ngô thế đấy. Tôi đang chơi vơi như chính hòn đảo này. Bây giờ không biết tìm lối thoát nào cho chúng tôi đây. Vì tôi vẫn còn rất yêu anh, xa anh chắc rằng tôi sẽ không chịu nổi nhưng cha mẹ anh rất cương quyết. Càng kéo dài càng khổ cho cả hai. Thật sự nếu tình yêu của chúng tôi trong từng ấy năm trời mà phải viết dấu chấm hết vì một lý do mang đậm màu mê tín như thế này tôi thật sự không cam tâm.
Người yêu của tôi không đủ mạnh mẽ để cùng tôi tách ly gia đình, xây dựng tổ ấm. Vì anh là con trai út nên phải chịu nhiều áp lực từ phía gia đình và họ hàng nội ngoại. Bây giờ tôi như ách giữa đàng, ở không vui nhưng trở về thì mịt mù không lối. Tôi đang bị mất phương hướng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Xa anh thật rồi!
Lại thêm một buổi chiều ngồi một mình trong phòng làm việc em nhớ tới anh, nhớ tới một người mà em tưởng có thể dễ dàng quên được.
Kể từ ngày em nói trong tin nhắn rằng ".... em sẽ cố gắng không làm phiền anh nữa...", cũng là lúc em biết từ đây em sẽ không còn anh nữa, không còn những tin nhắn bày tỏ sự nhung nhớ, không còn được nghe giọng nói của người con trai xứ Bắc, không còn nhìn thấy khuôn mặt cứng rắn và những thứ khác nữa, không còn... và mãi mãi sẽ không còn nữa.
Em đau lắm anh à, người ta không thể quen nhau nhưng vẫn có thể gặp lại nhau, còn em và anh, chia tay là sự ra đi và xa cách mãi mãi, có thể tới đến hết cuộc đời này em sẽ không còn gặp lại anh nữa, em sợ thật sợ. Nhưng làm sao bây giờ, đâu thể nào tránh khỏi sự thật này, thôi thì em chấp nhận vậy, thời gian sẽ nguôi ngoai cho em phải không anh? Lúc nào em cũng tự hỏi giờ này anh đang ở đâu, làm gì và có nhớ tới con bé với giọng nói mà anh cho là đặc sệt phía Nam không?
Còn em, em đang nhớ anh nhiều lắm, mấy ngày qua em tập trung vào công việc, không gặp một ai, không để mình lạc hướng, nhưng cho tới ngày hôm nay, khi em trở lại với cuộc sống của mình, em lại nhớ anh. Vẫn chưa quên anh được, anh ơi, em đau nhói khắp cả người. Sao lại thế này, sao anh lại nhẫn tâm với em quá vậy, em đâu có tội đâu anh, phải mà, anh đã có vợ rồi, em đang đi sai đường rồi anh hả, anh đã nói: "ngàn lần cho anh xin lỗi em, xin lỗi em", em đau quá! Đúng là không nên thờ ờ với những cảm giác được báo trước, em vẫn còn nhớ ngày anh sắp về lại Hà Nội, em nói có cảm giác anh đi xa mãi, anh bảo rằng anh đi rồi anh quay trở lại, Sài Gòn đối với anh quen thuộc lắm, vậy mà lần đó anh đi xa mãi, xa mãi.
Em làm sao đây, sao cuộc đời em bất hạnh quá vậy anh, anh hiểu em không anh. Sao không thương em hả anh! Phải mà, cũng chỉ vì anh là con trai, cũng chỉ vì em đã gây ấn tượng cho anh quá để rồi anh cho phép mình lạc lòng một chút với con bé này phải không anh? Ngoại hình vẫn luôn là con dao hai lưỡi cho người nào không kiểm soát được mình, đúng không anh? Em đau lắm.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cho một thời đã xa Thế là mấy năm rồi chúng mình chưa gặp lại nhau nhỉ? Có lẽ là 5 năm và dài hơn thế nữa. Không biết trong anh có còn đọng lại chút gì về kỷ niệm xưa. Xa nhau gần ấy năm hôm nay lại được nghe lại giọng nói ấy trong em những ký ức lại hiện về. Em biết giờ đây chúng...